Đợi đến khi Vũ Văn đế ngồi trên long ỷ cao nhất tượng trưng cho hoàng quyền thần thánh không thể xâm phạm, Phúc Toàn đi phía trước tiến một bước, phất trần ở không trung quăng một vòng, cất giọng tiêm tế vang lên: Văn võ bá quan tiến điện, thượng triều ——
Đứng ở ngoài điện chờ thái giám Phúc Toàn kêu xong thái giám sau cũng cao giọng hò hét nói: “Văn võ bá quan tiến điện, thượng triều ——“
Một tiếng tiếp một tiếng, tiếp đó, văn võ bá quan xếp thành hai hàng, đồng thời tiến vào điện Thái Hòa. Quỳ xuống hô to: Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——
Vũ Văn đế ngồi ngay ngắn ở phía trên long ỷ, phất tay áo lên, mới hô lên: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Tự động phân loại thành văn thần đứng một bên võ tướng đứng một bên, văn thần đứng đầu chính là Ôn thừa tướng Ôn Cát, võ tướng đứng đầu chính là Đại tướng quân Khương Thủ. Về sau khi đại điện đã an tĩnh, Khương Thủ dẫn đầu bước ra khỏi hàng, lão khom người chắp tay thi lễ, cung kính mở miệng, “Bệ hạ, đương kim thiên hạ vì thái bình thịnh thế, các hoàng tử nay đều đã lớn, có nên chăng suy xét lập Thái Tử, cho Thái Tử có thể học tập một chút đạo trị quốc?”
Vũ Văn đế khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lại không có chút nào mang ý cười, ngữ khí không có quá nhiều cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng, lại thập phần uy nghiêm, “Ý tướng quân là, không lập Thái Tử, các hoàng tử liền không học tập đạo trị quốc?”
Tạm dừng hồi lâu, tầm mắt Vũ Văn đế nhìn quét từng gương mặt chúng thần, cao giọng hỏi: “Các ngươi cũng công nhận đồng suy nghĩ cùng tướng quân?”
Phía trên đại điện không người lên tiếng.
Ánh mắt Vũ Văn đế dừng trên người Ôn Cát, dò hỏi: “Ôn thừa tướng, ngươi tới nói cảm tưởng của mình thế nào?”
Bị điểm tên Ôn Cát bước ra khỏi hàng, khom người trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng, lập Thái Tử còn quá sớm.”
Trả lời như vậy khiến cho Vũ Văn đế phía trên cao phản ứng, chỉ thấy ông không nhanh không chậm, thong thả ung dung nói: “Vì sao Ôn thừa tướng có cái nhìn như vậy, đủ loại quan lại ở đây đều cho rằng trẫm hẳn nên lập Thái Tử, vì sao, ngươi lại cùng bọn họ bất đồng?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng, bệ hạ đang lúc tráng niên, việc Thái Tử, vẫn còn quá sớm.” Ôn Cát cao giọng trả lời.
Vũ Văn đế tựa hồ thực vừa lòng câu trả lời của Ôn Cát, cười ha ha, rồi sau đó, biểu tình biến đổi, lửa giận cực nhanh, lên tiếng đối với Khương Thủ phía dưới cùng đủ loại quan lại quát lớn nói: “Trẫm năm nay bất quá hơn bốn mươi tuổi, ngươi muốn trẫm lập Thái Tử, là ngóng trông trẫm sớm chút giá hạc tây thiên sao!”
“Vi thần không dám, vi thần không dám, là vi thần hồ đồ.” Khương Thủ mồ hôi lạnh túa ra liên tục, tuy rằng lão ỷ có binh quyền trong tay, hoàng đế sẽ không thật sự muốn mệnh lão, nhưng chọc giận hoàng đế là trăm triệu không được, cho nên khi lão cơ hồ nghe được Vũ Văn đế nói liền lập tức quỳ xuống, liều mạng dập đầu nhận sai. Lão cảm thấy nữ nhi mình muốn kiếm chuyện gian nan khó xử, đây chính là khiến lão chọc giận Hoàng Thượng a, nhưng là lời nói nếu đã phát ra khỏi miệng, như vậy lão cũng chỉ có thể căng da đầu nhận sai xin lỗi.
Lúc Khương Thủ quỳ xuống, đủ loại quan lại cũng đồng thời quỳ xuống, cao giọng hô to vi thần biết sai.
Chỉ có Ôn Cát đứng, ông ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vũ Văn đế, phát hiện trong mắt Vũ Văn đế chợt lóe qua thần sắc, liền cúi thấp đầu xuống.
Ôn Cát là người hiểu rõ, Vũ Văn đế là một người thập phần để ý quyền lợi, tuy rằng cũng tới lúc lập Thái Tử, nhưng là ông không muốn, là bởi vì không nghĩ đến ủy quyền, vì thế, ông không thể ngỗ nghịch Vũ Văn đế này, rốt cục, cũng chỉ là lão hổ mao, không thể sờ nghịch, cần thiết mới đi theo.
X
Chuyện lâm triều này rất nhanh truyền tới rất nhiều người, Đức phi cười nhạo Hoàng Hậu bức bách cách làm cho Hoàng Thượng, chỉ cảm thấy thật là ngu xuẩn đến cực điểm.
Lắc đầu, nàng nói với Hồng Tụ, “Thế bổn cung truyền Nhị hoàng tử tiến cung.”
“Dạ.” Hồng Tụ hành lễ lui ra ngoài.
Đức phi ỷ ở trên giường nệm, trên mặt lộ ra tươi cười tự tiếu phi tiếu, nàng đối với Hoàng Hậu thiếu kiên nhẫn như thế, nàng cười nhạo Hoàng Hậu không kiềm chế được, nàng đối với những cách mình làm vô cùng cẩn thận, nàng chỉ cảm thấy, Hoàng Hậu đi chiêu này thật sự là quá kém.
Có điều, Hoàng Hậu đi chiêu này, đối với nàng mà nói, cũng trăm lợi mà không một hại, nàng xem trò hay này, nàng đoán rằng, lúc này Hoàng Hậu phỏng chừng đã ở Vị Ương Cung dậm chân đi.
……
Có điều chỉ trong chốc lát, Hồng Tụ đã trở lại, cô đi đến trước mặt Đức phi, cung kính nói: “Bẩm nương nương, Nhị hoàng tử trước đó đã đi ra đồng ruộng ngoài thành, đi thị sát dân tình.
Đức phi nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, quả nhiên, so sánh với Đại hoàng tử chỉ biết đua đòi mà nói, Lãnh Nhi của nàng mới là người có trí tuệ lớn a, biết lung lạc dân tâm, hiểu được sở hướng dân tâm mới là chính đạo.
Vẫy vẫy tay, nàng nói: “Nếu Nhị hoàng tử đi thị sát dân tình, kia không cần phải gọi, sự tình bá tánh, càng quan trọng hơn.” Đặt tay cung nữ đứng ở một bên, Đức phi từ trên giường nệm đứng lên, “Hồng Tụ, đi, dẫn bổn cung đi Ngự Hoa Viên một chút.”
“Dạ.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng tới Ngự Hoa Viên mà đi, đồng thời giờ phút này, Hoàng Hậu cũng mang đoàn người hướng Ngự Hoa Viên cùng đi.
Hôm nay không trung xanh thẳm thanh triệt, đóa hoa bung nở ướt át, đúng là thời cơ tốt để đi du lịch.
Hoàng Hậu vốn nghe nói sự kiện lâm triều trong lòng buồn bực muốn đi Ngự Hoa Viên giải sầu, lại không dự đoán được ngẫu nhiên gặp được Đức phi cùng đi giải sầu.
Đức phi cung kính hướng tới Hoàng Hậu hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu.”
“Đứng dậy đi.”
Sau khi đứng lên, Đức phi gương mặt tươi cười đi lên, nói: “Hoàng Hậu nương nương sao lại đi đến Ngự Hoa Viên? Hay là, tâm tình không thoải mái?”
Đức phi biết, Hoàng Hậu mỗi khi tâm tình không tốt đều thích đến Ngự Hoa Viên đi một chút, thói quen này đã bảo trì nhiều năm, cho nên khi nàng nghe xong sự kiện lâm triều về sau biết Hoàng Hậu nhất định sẽ tới Ngự Hoa Viên giải sầu, cho nên, nàng chính là tới xem kịch vui.
“Đức phi, bổn cung muốn đi nơi nào tâm tình tốt hay xấu cũng phải cần ngươi tới quản?” Khẽ quát một tiếng, sắc mặt Hoàng Hậu không tốt lắm.
Thấy thế, Đức phi vội vàng nói: “Thần thiếp biết tội, Hoàng Hậu nương nương xin đừng trách. Chỉ là lúc trước thần thiếp ngẫu nhiên nghe vậy, nói là Hoàng Hậu nương nương ngài một khi tâm tình không tốt liền thích tới Ngự Hoa Viên, vì thế thần thiếp thấy ngài cũng ở chỗ này, liền sinh ra tâm tình quan tâm, mới hỏi như vậy.” Lời nói ngoài mặt cung kính lại không mất lễ nghĩa, trên thực tế đây là ở trong tối trào phúng Hoàng Hậu bởi vì việc lâm triều mới làm cho tâm tình không tốt, cười nhạo nàng lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
“Hừ, hảo cho cái ngẫu nhiên nghe thấy. Đức phi giữa ta và ngươi cũng không cần diễn tỷ muội tình thâm.” Khinh thường hừ nhẹ, trên mặt Hoàng Hậu đầy tức giận, muốn nhìn nàng bị cười chê, như vậy nàng cũng càng muốn nhìn, rốt cục ai mới là người cười nói cuối cùng!
“Hảo, nếu Hoàng Hậu ngài đã nói như vậy, thần thiếp cũng không cần ủy khuất chính mình nữa.” Sắc mặt hiện lên tia trào phúng, nàng nhìn Hoàng Hậu, khẽ cười một tiếng, “Hoàng Hậu ngài có biết rằng lúc lâm triều chính Đại tướng quân vừa làm ra trò hề gì đâu.”
“Đức phi, ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, bổn cung bắt tướng quân bức bách Hoàng Thượng lập Thái Tử, đối với ngươi mà nói, cũng là có lợi không phải sao? Tội gì nhàm chán đến tận đây chế nhạo bổn cung.” Hoàng Hậu để tay bên người móng tay cắm thật sâu vào bàn tay, trong mắt nàng đầy lửa giận, nàng không nghĩ tới, Hoàng Thượng thế nhưng lại bài xích chuyện lập Thái Tử như vậy.
“A, xác thật đúng là thế. Chỉ là, thần thiếp cũng quá mức nhàm chán nên mới đến đây.” Nói xong liền nở nụ cười chế nhạo, chọc giận Hoàng Hậu đến mức ngón tay chỉ vào Đức phi, thân mình thiếu chút nữa không đứng vững như muốn ngã về phía sau; “Ngươi ——“
Thu liễm ý cười trên mặt, Đức phi lại hành lễ, đối Hoàng Hậu nói: “Hoàng Hậu nương nương người cứ tiếp tục giải sầu, thần thiếp trước liền cáo lui.”
Hoàng Hậu nhìn bóng dáng Đức phi rời đi, trong ánh mắt lập lòe tia tàn nhẫn, Đức phi, Đức phi —— nàng muốn cho nữ nhân này sống không bằng chết!
X
Trong cung đình hỗn loạn này không thể nào ảnh hưởng Vũ Văn Bùi đang chăm chỉ học tập. Hiện tại thời gian cậu được chia làm một ngày học văn một ngày học võ.
Cậu vừa mới xem xong một quyển sách sao nửa bổn binh thư, vì Tiểu Thần Tử đẩy cửa nên đánh gãy suy nghĩ cậu đang nhập tâm, chỉ đành buông bút trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thần Tử, vội vội vàng vàng xâm nhập thư phòng như vậy, là có chuyện gì?”
Trước đó vài ngày Tiểu Thần Tử được Ôn Như Ngọc dẫn theo Vũ Văn Bùi đi ngang qua Phủ Nội Vụ cứu được tiểu thái giám này, khuôn mặt bầu bĩnh đôi mắt thật to, rất là đáng yêu, lúc được cứu, cậu thiếu chút nữa bị thái giám Phủ Nội Vụ đánh chết.
Đơn giản, sau khi cứu Tiểu Thần Tử, Vũ Văn Bùi liền đem cậu đưa tới bên người, Tiểu Thần Tử ngốc nghếch, ở Vũ Văn Bùi xem ra, chính là dáng vẻ hành động chậm chạp, mà Ôn Như Ngọc thì lại cho rằng, bộ dáng Tiểu Thần Tử rất là đáng yêu, vẫn luôn ôn ôn thôn thôn, ngốc manh ngốc manh.
Cũng bởi vì duyên cớ này, Ôn Như Ngọc vẫn luôn kêu Đông Nhi chăm sóc cậu nhiều hơn, thời gian trôi qua, tính cách Tiểu Thần Tử cũng càng trở nên hoạt bát hơn, giống như sự tình hôm nay không ngừng phát sinh quá một lần.
Quả nhiên, sau khi Vũ Văn Bùi hỏi xong, Tiểu Thần Tử liền bắt đầu giảng tố sự tình ngày hôm nay cậu nghe được, linh hoạt sống động vô cùng.
Nghe xong sự tình, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi liếc nhau, bảo Tiểu Thần Tử lui ra ngoài, cũng bảo Đông Nhi thủ ngoài cửa không cho người lạ tiến vào.
Trong thư phòng, Ôn Như Ngọc dẫn đầu mở miệng: “Bùi Nhi, ngươi đối với chuyện này, thấy thế nào?”
Trong mắt Vũ Văn Bùi hiện lên tia châm chọc, nhưng rất nhanh liền biến mất, “Tiên sinh, Bùi Nhi biết phụ hoàng đối với quyền lực có sự chiếm hữu tuyệt đối, sẽ không sớm đem quyền lực giao ra.”
Ôn Như Ngọc gật gật đầu, lại nói: “Bùi Nhi, hiện tại ngươi như vậy, không cần phải đi tranh đoạt ngôi vị Thái Tử kia, ai thích ngồi thì cứ cho họ ngồi đi, nhiệm vụ của ngươi hiện tại đó là nắm chặt thời gian đọc sách cùng luyện võ.”
“Tiên sinh, Bùi Nhi biết.”
Ôn Như Ngọc ôn hòa nở nụ cười, ánh mắt y nhìn Vũ Văn Bùi thật ôn nhu, “Bùi Nhi, tiên sinh đã từng nói qua, mỉm cười, là ngụy trang tốt nhất.”
Chớp chớp mắt, Vũ Văn Bùi cúi đầu nhìn một nửa binh thư trước mặt mình, suy nghĩ muôn điều.
Đối với thế cục hiện tại, cậu rất là bất lực, cậu không có năng lực không có hậu thuẫn, càng hoảng sợ quyền lợi nhân mã trên đỉnh đầu, cậu duy nhất chỉ có, đó là tiên sinh.
Bảo hộ tiên sinh, bốn chữ này đã sớm hình thành trong đầu cậu —— từ sau lần Ôn Như Ngọc dầm mưa đi tìm cậu.
Cậu phải thật cường đại, cường đại đến mức ai cũng vô pháp đụng đến bảo vật trân quý nhất của cậu, cho nên, cho dù hiện tại hình thức có như thế nào, cũng không phải là điều cậu nên để ý.
Vì điều này, cậu tĩnh tâm, cầm lấy bút lại bắt đầu viết lên binh thư.
—— cái gọi là, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, đây cũng là một loại phương pháp học tập.