Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 13: Huynh đệ gặp nhau

Y muốn dẫn học trò muộn tao đi phơi nắng thật nhiều để cảm thụ một chút ánh mặt trời ấm áp, vì thế Ôn Như Ngọc kéo tay Vũ Văn Bùi, một đường đi tới không có mục tiêu, lúc này dương quang chiếu lên trên người, vẫn ấm áp dào dạt, thoải mái cực kỳ.

Một đường đi này, hai người cũng không nói được mấy câu, Vũ Văn Bùi cúi đầu suy tư sự tình của mình, còn Ôn Như Ngọc, suy nghĩ xem muốn dẫn đường như thế nào để phát triển cá tính cùng tính cách đứa nhỏ.

Hiện tại nói đến Vũ Văn Bùi, tuy rằng đủ ngoan ngoãn, đủ nghiêm túc, nhưng nếu y muốn Vũ Văn Bùi trưởng thành trở thành một vương hầu tương tướng, như thế này cũng vẫn là chưa đủ.

Trong đầu có đủ các loại phương thức phương pháp, nhưng y đều nhất quyết phủ định, thời đại này là thời đại giáo dục phương thức, y không thể chọn theo thời hiện đại được, huống chi, nếu dùng theo phương pháp hiện đại đến dạy học mà nói, cũng chỉ là đọc nhiều nhớ nhiều……

Chính vì thế, khẳng định không thích hợp dùng để dạy dỗ Vũ Văn Bùi phát triển tính cách cùng cá tính.

—— tổng kết lại, y sẽ không dùng phương thức hiện đại, dạy ra một hoàng tử chỉ biết lý luận suông.

……

“Tiên sinh, rốt cục chúng ta muốn đi nơi nào?” Lang thang không có mục tiêu khiến Vũ Văn Bùi không có quá nhiều tâm tình, tâm tư của cậu vẫn còn đặt trên thư tịch kia kìa.

Vũ Văn Bùi nói gọi hồn Ôn Như Ngọc còn đang suy nghĩ lung tung liền trở về, y cúi đầu, nhìn thiếu niên đứng bên người mình, chỉ là so với chính mình lùn hơn một cái đầu thôi……

Bỗng nhiên, Ôn Như Ngọc nở nụ cười, niết lên gương mặt Vũ Văn Bùi, hai tay ở trên mặt cậu hết niết rồi lại xoa, chính là muốn đem Vũ Văn Bùi khuôn mặt nghiêm túc xoa đến đỏ bừng mới chịu buông ——

Khi đã buông tay ra, Ôn Như Ngọc đem mu bàn tay đặt ở phía sau, cười tủm tỉm nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, cười một cái đi, là tươi cười đó nha, tốt nhất là nên cười ngụy trang vào.” Thấy cậu không thèm để ý liền mở miệng nhắc nhở, “Cái tươi cười này a, có thể nói là mặt nạ tốt nhất, rốt cục vẫn chỉ là hài đồng, nếu như nói hài đồng đơn thuần, trên mặt không phải đều treo ý cười thiên chân vô tà sao?”

“Cái tươi cười này, cũng có thể dùng, gặp được người bất đồng có thể lộ ra nụ cười bất đồng……” Khi nói đến đây, y vừa lòng nhìn ánh mắt Vũ Văn Bùi thay đổi, sau đó khóe miệng cong lên, phác họa ra một độ cung vừa đủ.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cảnh sắc đẹp nhất trong cung, hồ hoa sen. Hồ hoa sen này, mỗi lần đến mùa hè, hơn trăm hoa sen tranh thủ hiến ảnh, có thể nói là, nhìn rất đồ sộ, cảnh sắc rực rỡ.

Hai người đi một hồi lâu, sớm đi đã mệt, Ôn Như Ngọc thấy, cách đó không xa có một viên đình, vì thế kéo Vũ Văn Bùi hướng viên đình mà đi. Đi vào, y thấy được trên bảng viên đình đề tự: Hoa Sen Đình.

Đi vào bên trong viên đình, Ôn Như Ngọc kéo Vũ Văn Bùi ngồi xuống, từ trong đình nhìn ra bên ngoài, có thể thấy cách đó không xa trong ao toàn là những nhân nhân lục lục, nói vậy chờ đến giữa hè, nơi này nhất định sẽ nở hoa sen khắp nơi.

Nhớ tới chữ được đề trên đình, y hơi hơi nhướng mày, rất hợp với tình huống như thế này.

Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc trên mặt hứng thú bừng bừng, nhấp nhấp miệng, mở miệng nói: “Tiên sinh, nơi này là hồ hoa sen.”

“Ân? Hồ hoa sen?” Âm thanh nghi hoặc. Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi, đôi mắt giống như hắc diệu thạch tỏa sáng, như là chờ mong đối phương có thể giới thiệu cho chính mình biết.

“Hồ hoa sen là ao nước đứng thứ hai trong hoàng cung, khi tiến vào hậu cung nhất định phải đi qua nơi này, xuyên qua hồ hoa sen đó là Vị Ương Cung nơi sở trụ của Hoàng Hậu.”

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.

Y nhìn Vũ Văn Bùi, cười ha ha nói: “Bùi Nhi, lúc tiên sinh mới gặp ngươi, lúc đó ngươi so với hiện tại đáng yêu hơn rất nhiều.” Lắc lắc đầu, tuy nói lần đầu gặp gỡ đứa nhỏ này đề phòng chính mình làm ra biểu hiện giả dối, nhưng y lại càng thêm thích Vũ Văn Bùi luôn tươi cười nhảy nhót hơn.

Y luôn tin tưởng, lúc ấy Vũ Văn Bùi mới có được bản tính chân chính.

Vũ Văn Bùi nghe Ôn Như Ngọc nói xong, mặt đỏ lên, quay mặt đi, “Bùi Nhi, vốn dĩ chính là như vậy……”

Khó nhìn thấy dáng vẻ Vũ Văn Bùi như thế này Ôn Như Ngọc khẽ cười, thanh âm ôn hòa, cực kỳ dễ nghe, Vũ Văn Bùi không tự giác quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc cười đến mặt mày cong lên, trong lòng yên lặng nghĩ đến gì đó.

……

Khi hai người còn đang trong không khí hòa hoãn, đột nhiên một giọng nam nhân cất lên: “Ai nha, tưởng là ai, hóa ra đây không phải Lục hoàng đệ sao?”

Thanh âm này âm dương quái khí, nghe là biết giọng của một nam tử trẻ tuổi, Ôn Như Ngọc quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc phục sức hoàng tử đứng ở ngoài đình, trong tay cầm chiếc quạt xếp nhẹ nhàng lay động, thật trang bức.

Ôn Như Ngọc mới tới thế giới này không được bao lâu, lại bị bệnh, trước khi đến hoàng cung vẫn luôn ngây ngốc tại phủ Thừa Tướng, mà từ khi vào trong cung vẫn luôn ngây ngốc tại Thượng Dương Cung, trừ bỏ Vũ Văn Bùi căn bản không có khả năng gặp qua một vài vị hoàng tử khác, thật sự không biết vị hoàng tử đứng trước mặt này là vị thứ mấy.

Nghi hoặc nhìn Vũ Văn Bùi, ánh mắt Ôn Như Ngọc hỏi: Bùi Nhi, cái người đột nhiên xuất hiện này là ca ca thứ mấy của đệ?

Vũ Văn Bùi nhận được ánh mắt Ôn Như Ngọc, khóe miệng gợi lên, lộ ra nụ cười đơn thuần chỉ thuộc về hài tử, cậu hướng đến Vũ Văn Hoằng nhào tới, nắm chặt eo Vũ Văn Hoằng, mở miệng liền nói: “Đại hoàng huynh, ngươi cũng chưa bao giờ tới nhìn hoàng đệ.”

Nói xong lời này, còn bẹp bẹp miệng, biểu tình đáng thương đến cực điểm.

Vũ Văn Hoằng bị lắc lư người, hắn cúi đầu nhìn Lục hoàng đệ lay động mình, trong đầu nghĩ đến hồi ức năm năm trước có một đứa nhỏ luôn thích chạy đuổi theo phía sau mông các vị ca ca, vì thế nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một mạt trào phúng.

Chẳng qua ý cười chưa tới trong đáy mắt, “Bởi vì hoàng huynh rất bận a, hoàng đệ thật là hạnh phúc, mỗi ngày đều nhàn nhã như vậy.” Nói xong, còn hâm mộ xuýt soa một tiếng, chỉ là ngữ khí này, bao hàm vui sướng khi người gặp họa.

Ôn Như Ngọc nhăn mi lại, y đi đến trước mặt Vũ Văn Hoằng, hành lễ, cung kính hô: “Vi thần Ôn Như Ngọc, bái kiến Đại hoàng tử.”

Vũ Văn Hoằng đánh giá thiếu niên bạch y đứng cúi đầu trước mặt hắn, sau đó phất phất tay, nói: “Miễn lễ.”

Sau khi đánh giá một phen, lại nói: “Ngươi chính là lão sư do phụ hoàng cấp riêng cho Lục hoàng đệ đây sao? Ta nhìn ngươi vẫn còn trẻ, có thể đảm nhiệm làm lão sư cho một hoàng tử?” Vũ Văn Hoằng nhìn Ôn Như Ngọc ngẩng đầu lên, trăm triệu không nghĩ tới thiếu niên này cư nhiên lớn lên lại thập phần thanh tú, hơi thở trên người khiến cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc, thật là xứng với cái tên Ôn Như Ngọc.

“Đã là bệ hạ nhâm mệnh, vi thần nhất định cúc cung tận tụy.”

Miệng thượng không chiếm được tiện nghi, Vũ Văn Hoằng cũng không giận, chủ yếu là hắn thích khí chất trên người Ôn Như Ngọc, quân tử như ngọc, quả thật là ai thấy, đều sẽ thích.

Vũ Văn Bùi lùi lại đến bên người Ôn Như Ngọc, nắm chặt tay Ôn Như Ngọc, tuy cậu cúi thấp đầu, nhưng lại không bỏ sót cảm xúc ánh lên trong ánh mắt Đại hoàng huynh nhà mình.

Ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tiên sinh, chỉ có thể là người của cậu!

Nhưng mà, thần sắc này rất nhanh liền biến mất, trong ánh mắt đã trở lại bình tĩnh, biểu tình thiên chân vô tà.

Vũ Văn Hoằng còn đáp lời cùng Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc cũng lễ phép đáp lại. Hắn căn bản làm lơ Vũ Văn Bùi đứng ở bên người Ôn Như Ngọc, ở trong mắt hắn, Vũ Văn Bùi này đã sớm trở thành không khí, căn bản không cần để ý.

Nhưng thật ra vị lão sư Lục hoàng đệ này ngoài ý muốn còn mời hắn dùng bữa, thiệt tình muốn lung lạc hắn đây mà.

Nghĩ như vậy, Vũ Văn Hoằng liền tính toán trở về cùng Khương Lăng thương lượng một chút, hạ quyết tâm, hắn liền mở miệng nói phải rời khỏi, vì thế Vũ Văn Bùi liền làm tiết mục đệ đệ thập phần tưởng niệm ca ca.

Nhìn bóng dáng Vũ Văn Hoằng biến mất, Vũ Văn Bùi kéo tay Ôn Như Ngọc, biểu tình nghiêm túc nhìn Ôn Như Ngọc.

“Tiên sinh, ngươi sẽ rời đi Bùi Nhi sao?”

Ôn Như Ngọc nghe xong, cong lưng, tầm mắt nhìn thẳng Vũ Văn Bùi, “Sẽ không, trừ phi Bùi Nhi một ngày nào đó không cầu tiên sinh nữa.”

“Đây là tiên sinh nói, Bùi Nhi sẽ nhớ kỹ chặt chẽ.”

Nhìn Vũ Văn Bùi ánh mắt đen bóng, Ôn Như Ngọc cười gật đầu, trong ánh mắt đầy ôn nhu sủng nịch.

Hết chương 13