"Phong tổng, bộ điện ảnh kia của Vân Tu chỉ sợ không thể tiếp tục đóng nữa! Đạo diễn kiên trì phải thay đổi người!" Amanda mang theo khuôn mặt sốt ruột lo lắng đi vào văn phòng của Phong Cảnh.
Phong Cảnh hé mắt, ý bảo Amanda đi xuống.
"Vân Tu do tai nạn giao thông nên bị nứt xương, thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng ít nhất cũng là ba tháng. Đạo diễn bên kia thật sự đợi không được! Tôi thật sự đã cố hết sức nói chuyện với ông ấy, nhưng lại không có cách nào khác." Amanda làm ra bộ dạng vô cùng khó xử.
"Sợ nhất, chính là việc nghệ sĩ gặp những tình huống ngoài ý muốn thế này. Trên thực tế, không chỉ là này bộ điện ảnh, Leg Acy cả đoàn thể thay mặt nói, thông cáo, đều bởi vì vân tu toàn bộ chậm trễ !"
"Có một quảng cáo thậm chí hủy bỏ hợp đồng với Legacy, đổi thành hợp tác với nghệ sĩ bên Thành Hoàng. May mắn ngoài quảng cáo đó ra, thì sau lời giải thích của tôi, những nhà hợp tác khác liền đồng ý lùi lại, hơn nữa không so đo tới việc giảm ước phí trong hợp đồng."
"Mà vết thương kia của Vân Tu, chúng tôi trước kia từng cấp những nghệ sĩ dưới kia mấy dịch vụ bảo hiểm, nên hiện tại vấn đề bảo hiểm công ty cũng đã giải quyết, bọn họ sẽ bỏ ra chi phí dưỡng thương cho Vân Tu một cách hợp lý."
"Tuy rằng lần này Vân Tu diễn xuất rất tốt, nhưng lại thật đáng tiếc, dù sao thì tôi vẫn tin tưởng sau này cậu ấy sẽ còn nhiều cơ hội tốt hơn!"
Lời nói này của Amanda vô cùng khôn khéo.
Trước đem toàn bộ hậu quả của tai nạn ngoài ý muốn kia kể lại thật tốt. Sau đó lại đem những việc cô đã làm trong suốt 7 ngày ngắn ngủ kia, trình bày rõ ràng, tất cả các vấn đề cần giải quyết đều đã được tỉ mỉ sắp xếp, một lần nói ra hết.
Tỏ rõ chuyện Vân Tu bị tai nạn giao thông, cô đã bỏ rất nhiều công sức ra giải quyết hậu quả, cũng không phải hoàn toàn làm việc bất lợi.
Cuối cùng tiếp tục ám chỉ đoàn phim bên kia, đã đàm phán với đạo diễn thất bại.
Thông thường việc phân công kế hoạch làm việc của người mới, những người quản lý cấp cao của ESE cũng sẽ không quản nhiều, sau đó tiếp tục an bài cho đóng một bộ phim khác là được.
Vân Tu, cũng chỉ là người mới nổi tiếng thôi, nàng không tin, lại thật sự sẽ được Phong Cảnh "Đặc biệt đối đãi" .
Hơn nữa trên thực tế, việc phát sinh tai nạn giao thông ngày đó của Vân Tu, khiến cho tiến độ quay bộ điện ảnh bị chậm trễ .
Nhất là một tuần sau đó, lại bị gièm pha là uống rượu lái xe, khi phóng viên biết, càng đem thời gian dự định quay bộ điện kéo dài hơn, ước chừng từ sau vụ việc đó cũng đã kéo dài đến một tuần.
Cái này tương đương với việc, suốt một tuần, đạo diễn không thể quay bất kì cảnh quay nào.
Đạo diễn lần này vốn là một người vào nghề không lâu, nhưng cũng là rất có dã tâm lớn của một người trẻ tuổi. Muốn dùng bộ điện ảnh này sắp tới tranh giải thưởng Kim Bách cùng những bộ phim khác trong thời gian gần đây. Toàn bộ kế hoạch đã an bài đều là vì tai nạn ngoài ý muốn lần này mà dây dưa lỡ việc.Lúc trước đạo diễn phái người đem một giỏ hoa đến bệnh viện thăm Vân Tu, nghe cô nói, phải dưỡng thương đến ba tháng liền nhíu mày.
Bởi vì ảnh hưởng đến tiến độ quay bộ điện ảnh, đối với đạo diễn mà nói —— chính là kiêng kị lớn nhất!
Mà Amanda làm vậy, đã gây nên một mâu thuẫn sâu sắc.
Amanda là người đại diện của Vân Tu, vậy ra lời cô truyền đạt đến, đồng thời cũng là ý tứ của Vân Tu. Vậy ra Vân Tu muốn nhất định phải kiên trì nghỉ ngơi, điều dưỡng ba tháng mới có thể khởi quay, châm ngòi nên mâu thuẫn giữa hai người, do đó đạo diễn càng thêm kiên quyết nhất định phải thay người!
Chỉ cần đạo diễn nhất quyết bảo muốn thay người, cho dù là ESE... Cũng không thể làm gì được.
"Không được!" Phong Cảnh đột nhiên đứng lên, khoác trên mình bộ tây phục phẳng phiu, tóc thật dài phất phơ vài lọn trong không trung, như đinh đóng cột nói, "Vân Tu, nhất định phải diễn bộ điện ảnh này!"
Khuôn mặt Amanda liền nhất thời biến sắc, nhịn không được buột miệng nói: "Vì cái gì nhất định phải sắp xếp cho Vân Tu luyện diễn?! Đằng Trạch, Úy Dật Phi lại không được sao?"
Ngay cả cô cũng không ý thức được, lời mình nói ra lại mang theo tia ganh tỵ không thể nói rõ.
Rõ ràng Chử Phong chính là người có triển vọng nhất trong Legacy, cũng là người nổi tiếng nhất trong nhóm, rõ ràng fan hâm mộ của Chử Phong là nhiều nhất, dù là ở phương diện nào, thì Chử Phong không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với Vân Tu.
Rõ ràng lần này Chử Phong tham gia bộ điện ảnh của nhà chế tác lớn, là của một đạo diễn nổi tiếng, hắn mới là người ESE cần lăng xê!
Vì cái gì Phong Cảnh lại thiên vị Vân Tu như vậy?!
Đôi mắt nhỏ dài của Phong Cảnh nháy một cái, động tác như vậy diễn ra rất chậm, giống như pha quay chậm, chậm đến mức có thể dùng mắt thường thấy được, hắn chính dùng ánh mắt riêng này cứ thế nhìn Amanda, lẳng lặng không nói gì.
Ánh mắt như vậy.
Tựa tiếu phi tiếu, giống như nhìn thấu tâm tư cô, lại giống như mang theo một chút, hơi hơi, khinh miệt...
Sắc mặt Amanda cứng đờ, chỉ có thể kiên trì nâng cao ánh mắt như thế.
Cô im lặng đợi Phong Cảnh răn dạy và quở mắng, hoặc là...Những lời khác của hắn.
Nhưng khiến cô kinh ngạc, hoặc giả nói là khiến cô kinh hãi chính là ——
Phong Cảnh thế nhưng lại không nói gì hết.
Cái gì cũng chưa nói.
Chính là liếc mắt nhìn cô một cái như vậy, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Amanda nhất thời có cảm giác bản thân từ giây phút hắn đóng cửa bước ra, chính hắn đã nhận định một điều.
Cô, không bao giờ...còn là cấp dưới mà Phong Cảnh tín nhiệm nữa...
"Anh, anh muốn đi tìm đạo diễn sao?" Amanda ở phía sau Phong Cảnh, dùng thanh âm run rẩy hỏi.
Nhưng Phong Cảnh như trước vẫn không quay đầu lại.Cũng không có trả lời.
*********
Đỗ Vân Tu nhịn đau đi vào studio.
Không giống với nứt xương thông thường hay là gãy xương, một khi xương sườn xảy ra vấn đề là vô cùng phiền toái. Nặng, thì nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, hơn nữa chỉ có thể nằm ở tư thế dốc. Nhẹ, cho dù chỗ vết thương có khép lại đi nữa, cũng phải tận lực nghỉ ngơi nhiều, không nên đứng thẳng trong một thời gian dài.
Loại đau đớn này của Đỗ Vân Tu, trên thực tế, đã có điểm ảnh hưởng đến hô hấp.
Cho nên hắn không thể không dùng băng vải cố định lồng ngực, một mặt là vì để giảm đi một phần đau đớn, mặt khác, hỗ trợ cho vết nứt ở xương khép lại không bị di chứng về sau.
Trong studio Liễu Nghệ và nam phụ đang diễn một cảnh quay, khắp trường quay ai nấy đều bận rộn tới tới lui lui.
Đạo diễn giám thị trước camera, ở phía sau quan sát hai người đối diễn.
Trong khoảng thời gian Đỗ Vân Tu bị dính tới scandal ồn ào huyên náo kia, vì có liên quan nên đoàn phim cũng bị ảnh hưởng, không ngừng bị truyền thông gây rối. Sau đó không lâu liền nghe đạo diễn ở studio mắng to Vân Tu, thậm chí là quyết định thay người!
Nhân viên trong đoàn phim mặc dù nhìn thấy Vân Tu, nhưng cũng không dám mạo muội đến gần chào hỏi hắn một tiếng.
Đỗ Vân Tu chỉ có thể đứng một bên chờ, chờ đến khi quay xong phân cảnh này.
Tựa như cố ý làm khó hắn. Đạo diễn không ngừng vỗ tay hô NG* đến mấy lần. Không phải chỗ này có điểm sai sót nhỏ, chính là chỗ kia biểu tình cảm xúc không đúng lắm.
(*NG: No good, cảnh quay hỏng.)
Đợi đến khi những điểm sai sót đó được hoàn toàn thông qua, sắc mặt Đỗ Vân Tu đã có chút trắng bệch, một tay nhẹ nhàng ôm lấy vết thương nơi lồng ngực.
Thời điểm Liễu Nghệ vừa đến gần Đỗ Vân Tu, liền thấy được vẻ mặt đau đớn của hắn.
Cô đối Đỗ Vân Tu luôn luôn hiếu kỳ, lại cảm kích, vừa mắc cỡ lại vừa mang tâm tình biết ơn việc hắn cứu mình ngày đó. Cho nên khi quay phim, khóe mắt vẫn âm thầm quan sát đến biểu tình đối phương, lúc này nhìn thấy sắc mặt Đỗ Vân Tu không tốt lắm, mơ hồ cảm thấy có điểm lo lắng.
Không biết có phải hay không toàn bộ phụ nữ đều mang trong mình thiên tính mẫu tính*.
(*Ý nói tới tính cách yếu mềm, quan tâm chăm sóc như một bà mẹ có ở hầu hết chị em phụ nữ ý.)
Đỗ Vân Tu, có khi gặp cô rồi sẽ kìm lòng không được, nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, cảm giác...
Nam phụ thế nhưng lại không có loại ý nghĩ này giống cô.
Hắn vẫn cảm thấy mình mới là người của phái thực lực, lúc trước khi đối diễn với Vân Tu, khả năng diễn xuất của mình cư nhiên lại mờ nhạt hơn so với một tên thần tượng, trong lòng hắn cũng rất buồn bực.
Sau đó lại nghe được đạo diễn yêu cầu đổi người.
Hắn liền cảm thấy cơ hội của mình đã tới, nói không chừng sẽ đem chính mình đổi thành nam chính, những người khác sẽ diễn vai nam phụ. Dù sao hắn cũng quen thuộc với nội dung kịch bản hơn so với những người khác, có thể trong thời gian ngắn không cần phải luyện tập nhiều...Hiện trường kết thúc công việc.
Đạo diễn hô một tiếng "CUT", vung tay lên muốn đi ra ngoài, ngay cả liếc mắt cũng không thèm ngó tới Vân Tu bên này.
Hắn cũng có tính tình riêng.
Tuy rằng hắn so ra kém hơn những đạo diễn nổi tiếng ở những đời trước, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhận được một số giải thưởng, diễn viên trước mắt này có bao nhiêu kiêu ngạo, còn muốn cả đoàn phim phải chờ đợi hắn dưỡng thương lành hẳn hay sao?
Nực cười, tai nạn giao thông thì đã sao? Nhất định phải đồng cảm mà chờ đợi hắn hơn 3 tháng à?
Ngại quá.
Tai nạn giao thông chỉ có thể đại biểu cho việc vận khí của cậu ta không tốt. Dù sao cũng đành nói lời bye bye với bộ điện ảnh này thôi.
Hắn luôn luôn hiểu rõ phải tìm diễn viên biết trung hòa hai thứ là nghệ thuận và lợi nhuận là như thế nào. Cũng am hiểu việc tìm ra một người diễn viên vừa quan tâm lợi nhuận cũng đồng thời phải có lí tưởng nghệ thuật ra sao.
Cho nên vì thế doanh thu phòng vé mới cao, mới có hi vọng giành được các giải thưởng lớn.
Đây đều là vì cái gì, hắn có thể cho một thần tượng nổi tiếng chưa từng gặp qua đảm đương vai nam chính, cũng có thể nghe theo sự an bài của nhà đầu tư, để Liễu Nghệ thủ vai nữ chính.
Đồng thời cũng tự mình tìm ra một diễn viên phái thực lực đóng vai nam phụ.
Tuy rằng diễn xuất Đỗ Vân Tu xuất sắc ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng, hắn sẽ không vì một diễn viên mà chậm trễ tiến độ quay bộ điện ảnh, đánh mất cơ hội giành được giải thưởng Kim Bách kia.
Chậm trễ chính là "Tiền đồ" của Đỗ Vân Tu hay sao.
Huống chi, người đại diện của đối phương tỏ rõ thái độ, diễn viên của tôi bị thương, cùng ngữ điệu phách lối của một thần tượng nổi tiếng, càng khiến hắn khó chịu...
"Liên đạo diễn." Đỗ Vân tu cậy mạnh bước nhanh đuổi theo, miễn cưỡng hướng đối phương cười.
"Bộ điện ảnh này, tôi thật sự vô cùng muốn diễn, ngài xem..."
"Hảo hảo dưỡng thương, không cần ôm đồm nhiều vậy, lần sau còn có cơ hội!" Đạo diễn lại tỏ ra an ủi. Coi như trong lòng đích xác đối với diễn viên này bất mãn, bất quá đối với mọi người trong giới giải trí phức tạp này, lời đắc tội với người khác, hắn cũng chưa bao giờ nói qua.
"Không, không, tôi sẽ muốn diễn bộ phim này..."
"Tôi nói Vân Tu nè, " đạo diễn giống như nghe được chuyện gì buồn cười, "Chúng tôi nhiều người như vậy, cùng hợp tác làm việc trong đoàn phim, không có khả năng chờ cậu trong 3 tháng... Cậu vẫn là hảo hảo trở về dưỡng thương đi, a."
"Không cần ba tháng. Ta chỉ cần mười lăm ngày, à không mười ngày thôi, là đủ rồi!" Đỗ Vân Tu vội vàng bày biện giải thích.
Ánh mắt đạo diễn liếc nhìn một vòng từ trên xuống dưới trên người Đỗ Vân Tu.
Chính là loại ánh mắt này, khiến người ta vi diệu cảm giác được, rõ ràng là thái độ hoàn toàn không tin tưởng đối phương."Mười lăm ngày, mười ngày?" Đạo diễn khẽ cười một tiếng, "Coi như hết. Về sau diễn cậu xác định vết thương sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Tôi thế nhưng không muốn bị truyền thông nói thành đạo diễn ngược đãi diễn viên đâu! Hơn nữa vạn nhất, xương sườn của cậu đến lúc đó lại bị vỡ thì làm sao bây giờ? Khi đó bộ điện ảnh quay được một nửa, ngay cả việc đổi người cũng không thể."
Lúc này đây, đạo diễn đã trực tiếp nói ra vấn đề trong lòng.
"Huống chi, cho dù là mười lăm ngày, hay mười ngày —— cũng là kéo dài tiến độ của tôi!"
Đạo diễn lạnh lùng cười, đem gạt Đỗ Vân Tu qua một bên, lập tức bước rời đi...
Đỗ Vân Tu cúi đầu trầm tư một lát.
Ở sau lưng khi đạo diễn không thể nhìn thấy, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên loá mắt mà tự tin, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người.
"Liên đạo diễn, kỳ thật trong lòng ngài rõ ràng, vai diễn kia —— "
*************
Hết thảy toàn bộ đều bất đồng với những gì mà Amanda suy đoán.
Lúc Phong Cảnh đi ra ngoài, cũng không phải vì tìm đạo diễn giằng co, mà là móc điện thoại ra gọi Liễu Chương tới.
Hai người tại...vòng luẩn quẩn này cũng đã lăn lộn nhiều năm, cả hai đều nghe qua đại danh của đối phương, ngẫu nhiên cơ duyên xảo hợp, gặp qua một lần, cũng đều là những kẻ lão làng, giả vờ hi hi ha ha bắt chuyện, rồi hẹn hôm khác tán gẫu, uống trà.
Nói không biết tuyệt đối không có khả năng, nói có giao tình, lại kém một chút...
"Như thế nào ngày hôm nay có thời gian rảnh mời tôi uống trà." Liễu Chương nhận được điện thoại thật ra có chút bất ngờ, bất quá sau đó lập tức phản ứng kịp. Lúc sau, liền cảm thấy Phong Cảnh lâu lâu mới mời hắn tới một lần, vẫn là cho đối phương một phần mặt mũi.
Đương nhiên, ở trong điện thoại, hắn cũng tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Nói cái gì mà nhìn xuống Schedule, lịch làm việc đã sắp xếp dày đặc, ám chỉ thời điểm Liễu Chương gặp mặt Phong Cảnh đã phải bỏ ra một khoảng thời gian cho hắn "Trong lúc cấp bách" thế này.
Nhắc Phong Cảnh chớ quên lần nhân tình này.
Hai người đều cực kỳ hiểu chuyện, một chút lòng thành tự nhiên cũng ngầm hiểu.
Phong Cảnh cũng tỏ rõ là là người hiểu rõ thực tế, làm ra tư thái lễ độ.
"Mới đây anh cũng nghe nói chứ, chuyện của Vân Tu - nghệ sĩ công ty chúng tôi ấy."
Phong Cảnh đối với Liễu Chương mỉm cười.
Không thể không nói, thời điểm Phong Cảnh cười, lại toát lên vẻ yêu nghiệt thế nào, khiến cho người ta hận không thể bóp chết hắn, làm thế nào lại có nam nhân có thể cười mê người đến vậy, giọt lệ chí kia lại thế nào mị hoặc, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều hoàn mỹ như vậy?"Chính là việc hắn không màng nguy hiểm bản thân mà bảo vệ khuôn mặt Liễu Nghệ trong tai nạn giao thông kia sao."
"Ha ha... Phải không? Là có chút ấn tượng, bất quá chuyện tai nạn xe kia, tôi không hỏi nhiều. Người bình an là tốt rồi." Liễu Chương thấy Phong Cảnh đem ân tình của Vân Tu đối với em gái áp lên đầu mình, vì thế đánh ra chiêu Thái Cực*, nhìn xem đối phương rốt cuộc là có ý tứ gì.
(*Ở đây LC mặc dù biết ẩn ý trong lời nói PC nhưng vẫn vờ ngu, thuận theo ảnh để xem PC sẽ có ý đồ j.)
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tôi sẽ vào thẳng vấn đề, Vân Tu bởi vì tai nạn giao thông kia mà bị thương, có thể cần nghỉ ngơi một thời gian. Hi vọng cậu sẽ giúp tôi thuyết phục đạo diễn." Mặc dù không có quanh co lòng vòng, nhưng lời Phong Cảnh nói lại thực hàm súc (Tuy ngắn gọn mà chứa đựng nhiều ý tứ sâu sắc).
"Chẳng lẽ Liên đạo diễn... Muốn thay người?"
Liễu Chương cũng là người tinh tường, nhạy bén.
Lời nói chỉ cần ba phần như vậy, liền có thể đoán ra ý tứ sâu xa trong lòng đối phương.
"Việc này có chút khó khăn... Anh cũng biết, tôi chỉ là một người đại diện thôi." Liễu Chương sờ sờ mấy sợi râu vừa dài dưới cằm, lại chậm rãi rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá trong túi ra.
"Thôi đi, người nào mà chẳng không biết trong trong công ty anh, thì địa vị của anh chính là dưới một người nhưng trên vạn người. Anh lên tiếng, không ai dám không nghe." Phong Cảnh thừa cơ xuất thêm một câu khiến đối phương dao động.
Đây chính là bộ điện ảnh mà nhà đầu tư* đã bỏ ra một số tiền lớn đầu tư vào nhiều nhất từ trước đến nay.
(*Nguyên văn là: vương miện quang vinh, mình nghĩ đó là tên một nhà đầu tư, nhưng mình k rõ tên đó là gì lắm, m.n hiểu thì nhắc mình sửa lại ở phần bình luận nha.)
Ngay cả Liễu Nghệ đều là do phía nhà đầu tư đề xuất.
Cho nên Phong Cảnh căn bản không nghĩ sẽ đi tìm đạo diễn cầu tình giống như Amanda đã suy đoán, mà hắn sẽ trực tiếp xuống tay —— tạo áp lực cho bên đầu tư.
Không cần biết hắn dây dưa lỡ việc bao lâu, chỉ cần hắn còn muốn quay bộ điện ảnh này, nhất định phải nghe theo sắp xếp của nhà đầu tư.
"Không cần tôi nói, kỳ thật anh cũng hiểu được hoàn cảnh của tôi bây giờ."
Liễu Chương rít một hơi thuốc, chưa nói giúp, cũng không nói sẽ không giúp: "Chúng ta đều là làm công cho người ta. Việc đưa ra một quyết sách, cũng không phải do chính mình có thể định đoạt, còn phải bận tâm đến quyết định của Boss."
"Cho dù là anh, cũng còn phải bận tâm đến ý tứ của Lệ Duệ, không phải sao?"
"Tin tôi đi, việc ra quyết định này chính là điều đáng giá nhất mà anh từng làm." Phong Cảnh giống như hồ ly, bí hiểm cười.
Nếu Phong Cảnh sau đó tiếp tục cầu xin hắn, Liễu Chương ngược lại sẽ có chút xem nhẹ người này, cảm thấy những lời khen ngợi hắn trước đó chỉ là những điều mà người khác phóng đại, hắn vốn không thể đứng ở vị trí ngang hàng với mình.Nhưng ngữ khí, khí thế như vậy...của đối phương quả thật là ngoài dự liệu của mình.
"Kỳ thật anh luôn muốn Liễu Nghệ đạt được giải thưởng diễn viên kia." Phong Cảnh nhất châm kiến huyết**, "Năm nay cũng đã là năm thứ ba kể từ lúc Liễu Nghệ gia nhập showbiz. Thời gian tham gia giới giải trí chỉ trong vòng ba năm liền đạt được giải thưởng diễn viên, trong giới giải trí này rất ít người như thế, nhưng không phải là không có. Tỷ như, Lâm Huyên chẳng hạn."
(**Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự.)
"Tuy rằng, tôi tin, chỉ cần có anh ở đây, giải thưởng diễn viên năm nay liền nhất định rơi vào tay Liễu Nghệ." Liếc mắt một cái, mang theo nét phong độ, sâu xa nhìn đối phương, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu tỏ rõ hắn đã biết việc Liễu Chương năm nay ở lễ trao giải lần này đã chuẩn bị sẵn kĩ càng, mua chuộc không ít giám khảo.
"Nhưng... chẳng lẽ anh lại không muốn việc em gái anh đạt được giải thưởng này, một cách danh chính ngôn thuận hơn hay sao?"
Trong lúc đó ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài của Liễu Chương giao nhau, thoáng dừng lại đồng tác rít thuốc.
Hắn không nói gì, chỉ là hướng Phong Cảnh nhíu mày.
Phong Cảnh đưa điện thoại di động tới, trong đó là một đoạn clip ngắn khi quay một phân cảnh trong phim mà hắn tự thu thập được trong một lần tham quan studio trước kia.
Đoạn clip kia được quay bằng điện thoại di động, hoàn toàn không thể so với khi quay bằng máy quay tại studio được, thậm chí còn nghe thấy tạp thanh xung quanh không nhỏ.
Nhưng là bên trong đoạn clip kia —— chính là ánh mắt Liễu Nghệ nhìn Đỗ Vân Tu, mỗi một tư thế, mỗi một động tác của Liễu Nghệ, cũng đều làm cho người ta cảm nhận được một sức hấp dẫn mãnh liệt.
Một người đẹp như vậy.
Là một mỹ nhân nội liễm như vậy, tao nhã vô song, động lòng người đến thế.
Chỉ từ một cái màn hình di động nho nhỏ, lại có thể phóng xuất ra khí chất cường mỹ* như vậy, khiến người xem bất giác không thể chuyển mắt. Nếu như hình ảnh này xuất hiện trên màn ảnh cao rộng ba thước, thì sẽ là phong thái như thế nào...
(*Cường là mạnh mẽ, mỹ là đẹp, ý nói chị ấy toát lên vẻ đẹp của 1 cường nữ ý.)
Ngay cả Liễu Chương cũng không nghĩ tới, diễn xuất của Liễu Nghệ lại có thể đột nhiên tiến bộ như vậy! Xuất sắc đến thế!
"Loại cảm xúc có thể diễn xuất thế này —— chỉ có Vân Tu mới có thể truyền cho cô ấy!"
Phong Cảnh nheo mắt lại, lời nói thập phần tự tin.
Lông mi của hắn vừa đen vừa dài, lúc này ánh mắt hơi hơi loan thành một đường cong tao nhã, đường nét như vậy mang theo một loại giảo hoạt nói không nên lời.
Hắn vốn là cầu Liễu Chương giúp đỡ, nhờ Liễu Chương lợi dụng gây áp lực cho bên phía đầu tư, khiến đạo diễn phải bãi bỏ quyết định đổi người.
Nhưng là giờ khắc này.
Liễu Chương đã hoàn toàn hiểu được, người nam nhân trước mắt này vì sao lại trở thành thần thoại của giới giải trí, trở thành một người đại diện xuất sắc, mà những người làm nghề dẫn dắt nghệ sĩ như Liễu Chương không ai là không biết đến hắn như một huyền thoại trong nghề!
Trên người Phong Cảnh, mỗi một lời nói và cử chỉ, ngay cả với loại tính cách mị lực thế này của hắn cũng đã khiến cho người ta mê muội!
"Tôi đáp ứng."
Ngay tại lúc Phong Cảnh cùng Liễu Chương gặp mặt, tại thời khắc Liễu Chương đối Phong Cảnh nói, "Tôi đáp ứng".
Thì ở Studio.
Đỗ Vân Tu hướng bóng lưng đạo diễn nói một câu.
"Liên đạo diễn, kỳ thật trong lòng ngài hiểu rõ, vai diễn kia —— chỉ có tôi mới có thể diễn! Chỉ có tôi, mới có thể diễn vai diễn kia một cách xuất sắc nhất!"
Đỗ Vân Tu nói với ngữ khí ôn hòa.
Nhưng ngay giờ khắc này đây, ánh mắt của hắn cơ trí, kiên định, toàn thân tản ra một loại khí chất thần bí mà cường đại—— giống như, bị Đường Vân Khởi trong kịch bản kia ám ảnh!