Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 14: Vịt con xấu xí mảnh mai

Vừa cúp điện thoại chốc lát, Ngô ma ma liền lên lầu gọi Ngô Nông xuống ăn cơm. Con trai bảo bối từ đại học trở về, Ngô ma ma dĩ nhiên là thịt cá bày một bàn lớn, nếu là những người khác làm, Ngô Nông khẳng định không có khẩu vị gì. Nhưng kể từ khi Ngô gia phất nhanh thì Ngô ma ma vì giả bộ làm phu nhân nên sẽ không tiến vào phòng bếp nữa, cho nên Ngô Nông suốt tám năm đều ăn cơm đầu bếp làm, hiện tại tự nhiên đối với tay nghề Ngô ma ma hoài niệm vô cùng.

Lần này hắn cũng không xoi mói gì, một tay bánh bao( theo bản raw thì là màn thầu, được hiểu là bánh bao không nhân a~) một tay cầm đũa ở trên bàn di động thật nhanh.

Ngô ba ba thấy hắn bộ dáng như vậy cười đến ánh mắt cũng không nhìn thấy: “Con trai cuối cùng cũng khôi phục bộ dáng vốn có, trước đó không biết có phải bị đụng vào đầu hay không, cư nhiên ăn cơm như công tử quý tộc, ba xem liền khó chịu.”

Ngô Nông hừ một tiếng không có đáp lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, trong lòng nghĩ : cha ngườii bây giờ nói con giả bộ, chờ hai năm sau ngườii có phải cùng con giả bộ y thế không.

Ăn xong cơm tối Ngô Nông vừa định trở về nhà ngủ, chỉ thấy Tử Vi ở cửa đối diện thẹn thùng xấu hổ vào cửa sân, sau đó thẹn thùng xấu hổ kéo hắn, tiếp theo thẹn thùng xấu hổ mời hắn cùng nhau ra sườn núi ngắm sao. Ngô Nông ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen trận trận, thật không biết đây là đi xem sao gì.

Hết lần này tới lần khác Ngô ma ma Ngô ba ba đều có ý tác hợp hai đứa, không đợi Ngô Nông nói lời từ chối khéo liền đem hắn đẩy ra cửa, Ngô ma ma còn bày ra khuôn mặt mẹ kế, nói cho hắn biết không đủ một giờ tuyệt đối không cho phép về.

Ngô Nông buồn bực tột đỉnh, hắn mới vừa rồi chú ý tới tâm tư mình đối với Sở Giang Đông kia khó nói lên lời mà rối rắm vô cùng, hiện tại chính là cần trở về nhà hảo hảo yên tĩnh một chút chỉnh đốn tâm tình, ai ngờ thời gian riêng tư hắn liên tục đều không có, liền bị cha mẹ đẩy ra cửa phòng.

Ngô Nông cười khổ mặc cho Tử Vi kéo hắn đến cửa thôn lên sườn núi, hai đứa vai sóng vai ngồi dưới đất ngưỡng đầu như tên ngốc nhìn lên bầu trời, nửa ngày cũng không nói chuyện. Tử Vi người ta là ngượng ngùng, Ngô Nông còn lại căn bản là không có tâm tình cùng cô nói nói.

Không nghĩ tới trong chốc lát, vốn bầu trời giăng đầy mây đen thế nhưng dần dần tiêu tán, sao trên trời cũng lộ ra. Lý Tử Vi bị thần tượng Đài Loan kịch độc hại não, bị cảnh tượng lãng mạn này mê hoặc cặp mắt, trong lòng suy nghĩ đều là chuyện tình yêu lãng mạn động lòng người ( lại đần độn ) của nam nữ nhân vật chính trong phim, trên mặt cũng mang theo đỏ rực.

Nàng ngượng ngùng quay đầu nhìn Ngô Nông bên người đang nhìn trời sao một góc bốn mươi lăm độ, trong lòng giống như nai con chạy loạn. Cô hắng giọng một cái: “Tiểu. . . . . . Tiểu Nông, anh có thể tựa vào vai em .”

“. . . . . .” Ngô Nông xoay đầu lại mặt vô biểu tình nhìn cô, trong lòng hoài nghi cô có đúng hay không lầm chủ ngữ cùng tân ngữ.

Ai ngờ Tử Vi cư nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai của mình, ý bảo Ngô Nông: “Dựa vào đây đi, chiều cao này của anh vừa vặn có thể tựa vào bả vai em.”

── Cái gì gọi là chiều cao này của hắn ! ! ! !

Ngô Nông bị lời của cô làm tức giận đến nổ tung, thiếu chút nữa cạc cạc thốt ra: Lý Tử Vi anh thấy em là anh khó chịu lâu rồi, nhà anh mở xưởng khoai tây thì phải ngày ngày ăn khoai tây, mà nhà em mở xưởng khoai lang cũng không cần ngày ngày ăn khoai lang a? Còn nhà em phất nhanh có tiền mua cho mình quần áo xinh đẹp mặc, anh mặc kệ, nhưng em đừng mang giày cao gót 10 cm lúc anh dẫn em đi ra ngoài, thật mất mặt a,em rốt cuộc có biết hay không! ! . . . . .

Vốn chiều cao chính là chỗ đau lớn không thể đâm trong lòng Ngô Nông, hiện tại Tử Vi thế nhưng không chút lưu tình đâm chỗ đau của hắn quả thực làm hắn tức giận! Ngô Nông bất kể thù mới hận cũ tất cả đều thêm trên người nữ sinh thuần phác trước mặt cái gì cũng không biết, thậm chí đem chuyện tình tương lai (hoặc nói quá khứ) đều oán giận cô, dĩ nhiên là càng nhìn càng không vừa mắt.

── Ngươi không thể học một ít ở Sở Giang Đông sao, em xem người ta lúc nói chuyện có đem chuyện chiều cao của anh ra nói sao?. . . . . .

Lời oán giận của Ngô Nông thiếu chút nữa thốt ra, kết quả mới đến đầu lưỡi liền phản ứng được mình tại sao phải đem Tử Vi cùng Sở Giang Đông so sánh? Rành rành, rõ ràng chuyện tình một chút cũng không có tính so sánh!

Ngô Nông khiếp sợ sự thật mình cư nhiên trước tiên liền nghĩ đến Sở Giang Đông, đầu lưỡi uốn uốn, nước miếng nồng đến, liền ho khan không ngừng.

Tử Vi lo lắng cực kỳ, nhanh chóng để Ngô Nông tựa vào bả vai mình (. . . . . . ), vừa thuận khí vừa vỗ lưng, thật là cẩn thận. ( Yu Ming: giống mẹ lo lắng cho con quá.)

Ngô Nông vì mình vĩnh viễn yếu thế mà lệ tuôn.

=====

Chân trời lại có sao băng xẹt qua, còn chưa chờ Tử Vi ước nguyện liền biến mất không thấy.

Tử Vi vẻ mặt đáng tiếc: “Tiểu Nông anh nói xem, tại sao sao băng luôn rơi xuống nơi không người .”

Ngô Nông phiết đầu: “Nó xấu hổ đi.” Lời này hoàn toàn là hắn nói vớ vẩn, rất rõ ràng biểu hiện ý hắn không muốn tiếp tục đề tài này, hết lần này tới lần khác Tử Vi nghe lời của hắn, cư nhiên mặt sùng bái nhìn hắn: “Tiểu Nông, một tháng không thấy, anh thế nhưng rất lãn mạng.” Nguồn :

“. . . . . .” Ngô Nông cứng ngắc kéo lên khóe miệng, khóe miệng không thể khống chế chảy ra một câu đùa giỡn: “Đây không phải là vì em mới lãng mạn sao.”

Khuôn mặt Tử Vi thoáng cái ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu níu níu vạt áo: “Anh thiệt đáng ghét~”

Lúc này điện thoại trong túi Ngô Nông vang lên, Ngô Nông mở ra vừa nhìn, thì ra là số lạ gửi tin nhắn. Nội dung tin nhắn ngắn gọn không tên, bất quá Ngô Nông vừa nhìn cũng biết là người nào gởi tới.

──”Vịt con, mới vừa rồi hình như có sao băng bay qua, em ước nguyện đi.”

Ngô Nông vốn đang vì cú điện thoại hồi chiều làm trong lòng không được tự nhiên, tin nhắn đáp lại tự nhiên cũng là trêu trêu chọc chọc, âm dương bất định.

──”Học trưởng, bị em cúp điện thoại còn có thể lãng mạn như vậy.”

──”Đây không phải là vì em mới lãng mạn sao.”

──”Cút!”

======

Sáng hôm sau Ngô Nông sốt nhẹ,nguyên nhân chính là hôm qua ngắm sao kết quả bị lạnh.

Vịt con xấu xí thể chất nhu nhược vẫn bị bệnh ba ngày, Tử Vi vì thế khổ sở không dứt. Ngô Nông ngược lại may mắn, mình cuối cùng cũng có thời gian riêng tư hảo hảo sửa sang lại tâm tình, lo lắng mỗi một bước đi sau này hắn nên đi thế nào sau khi sống lại, dù sao tháng này hắn vẫn tùy ý làm bậy, không nghĩ tới cư nhiên đánh bậy đánh bạ lại lật nghiêng”lịch sử” thay đổi rất nhiều chuyện, đừng nói trước đó Sở Giang Đông đối với mình trêu đùa tiếp cận, chỉ là cha hắn muốn mua xe mà không làm theo chuyện trước kia liền đủ để cho hắn hảo hảo cân nhắc.

Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại tự hỏi chuyện loạn thất bát tao phát sinh gần đây, nghĩ nghĩ thế nào lại cảm thấy hoảng. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như trong nhà không có tiền hắn sẽ thế nào. Hắn trở lại vốn lật nghiêng lịch sử, lấy thay đổi liên tiếp mang đến, có khi làm hắn vui lòng, có khi làm hắn sợ hãi, còn có một ít làm hắn cảm thấy lo sợ không yên sờ không tới đầu mối .

Hắn suy tư mấy ngày vẫn không có kết quả, cuối cùng dứt khoát tức giận cầm gối đập tường.

── thao con mẹ nó cuộc sống! Nếu cho Ngô đại thiếu gia hắn cơ hội lần nữa sống lại, vậy hắn liền dứt khoát làm bậy một lần, coi Sở Giang Đông đối với mình muốn gì, coi lịch sử hắn có thể tái diễn hay không, coi cuộc sống hắn có thể theo ý nguyện của hắn không, dù sao hắn đã là người chết qua một lần, còn có gì không buông? Lo trước lo sau cũng không phải là tính cách của hắn!

Ngô vịt con tràn đầy tự tin nắm chặt quả đấm, vén chăn lên từ trên giường nhảy xuống, kết quả nằm trên giường ba ngày chân hắn mềm nhũn căn bản thân thể chịu không được, bước cũng không nổi liền ngã quỵ, cái mông vẫn còn nhếch lên thật cao nhìn qua liền chọc người trêu ghẹo.

Lại là một trận thô tục nhiều quốc ngữ từ trong miệng hắn xả ra, hắn ảo não kêu, bộ dáng kia thực buồn cười vô cùng.