Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 11: Vịt con xấu xí áo gấm về nhà

Món ăn Sở Giang Đông chọn theo thứ tự dọn lên bàn, dù sao cũng chỉ là quán cơm nhỏ của trường học, cho nên y cũng không có dòm thực đơn, trực tiếp liền kêu món bình thường là ba món xào cùng một phần canh.

Ngô Nông bụng đói kêu vang, nhưng đợi đến khi món ăn bưng lên bàn thì lại hoàn toàn mất hết khẩu vị— trên bàn ba món ăn theo thứ tự là: trứng xào cà chua, khoai tây chua cay, một ít thịt rang cùng với một tô canh thịt nấm hương.

Nhắc tới chút món ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại Ngô Nông đều là bỏ qua. Mười năm trước trong nhà Ngô Nông không tính là giàu có, cho cái gì ăn cái đó, ăn cơm cũng dùng chén lớn, ăn so với ai khác đều nhanh, dù sao cũng là đứa trẻ nhà bình thường, ăn cơm căn bản không chú trọng hình tượng gì. Nhưng kể từ sau khi nhà Ngô Nông phất lên, biến mất đầu tiên trên bàn cơm nhà hắn chính là khoai tây — trước trong nhà buôn bán khoai tây mấy năm, trên căn bản là ngày ngày ăn khoai tây, dĩ nhiên là thấy liền phiền, cái gì có thể lăn là khoai tây liền lăn thật xa.

Mà trứng gà đấy lại là Ngô Nông tự mình ghét, trong nhà Ngô Nông chỉ có một đứa con, còn là một bé trai, dĩ nhiên là trong nhà có cái gì ăn ngon đều đút cho hắn. Ngô ma ma đặc biệt vì Ngô Nông nuôi hai con gà, gà mẹ mỗi ngày đều đẻ một quả trứng, tất cả đều thành bữa ăn sáng của Ngô Nông. Nhưng dù là đồ tốt cũng không chịu nổi phải ngày ngày ăn, cho nên kể từ khi Ngô Nông bắt đầu có tiền, liền không chạm qua trứng gà.

Tiếp theo là thịt rang, Ngô Nông trước kia khẳng định thích ăn, nhưng mà hắn bây giờ vừa thấy thịt mỡ béo ngấy kia toàn thân liền nổi da gà, hiển nhiên không chịu đụng. Còn nấm hương kia, ăn vào một cỗ mùi thịt béo ngấy, Ngô Nông có thể thích?

Sở Giang Đông mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Nông kia vốn là mặt trời chiếu khắp biến thành mây đen đầy trời, hắn bất đắc dĩ cầm lên chiếc đũa qua loa ăn vài miếng, một bộ dáng như ăn độc dược.

Nếu là trước kia, Sở Giang Đông săn sóc ôn nhu tuyệt đối chủ động gọi chút món ăn nữa, nhưng hôm nay y lại không làm như thế, mà là vừa nhìn Ngô vịt con miệng méo xệch dùng bữa, trong lòng trộm vui vẻ.

Thật vất vả ăn xong bữa cơm này, Ngô Nông quệt quệt mồm đứng lên xách hành lý liền đi, Sở Giang Đông chạy nhanh tính tiền đi theo ra ngoài. Chỉ thấy Ngô vịt con đứng ở bên lề đường, giơ cao cái cánh nhỏ đón xe, nhưng không biết tại sao, tất cả xe taxi giống như là không thấy hắn vẫy cánh nhỏ, một chiếc tiếp một chiếc từ bên cạnh hắn chạy như bay qua.

Hết lần này tới lần khác đợi đến khi Sở Giang Đông tới, bất quá chỉ ưu ưu nhã nhã vung tay lên, một dãy xe taxi đều ngoan ngoãn dừng đến trước mặt hắn. Ngô Nông hừ một tiếng nghiêng đầu, chọn một chiếc nhìn qua tương đối sạch sẽ, lắc lư cái mông trụi liền chui vào.

Trường học cách trạm xe lửa không tính là quá xa, ngồi xe nửa giờ là đến. Còn chưa chờ Sở Giang Đông trả tiền, Ngô Nông liền xuống xe, xách hành lý liền chuẩn bị chạy trốn.

Sở Giang Đông cản hắn: “Ngay cả một tiếng cám ơn đều không nói?”

Ngô Nông hướng y làm cái mặt quỷ, đầu nhỏ thật cao ngước về bên trái , cũng không lên tiếng. Sở Giang Đông nhìn hắn dạng này liền cười: “Thì ra anh mời em ăn cơm, nên (đương nhiên) để cho em quá giang xe à?”

Ngô Nông đầu nhỏ lại vung qua bên phải: “Anh nợ tôi ~”

Sở Giang Đông vừa nghe liền bật cười: “Anh sao lại nợ em? Anh sao không nhớ rõ?”

Ngô Nông hừ hừ, đề khí nói: “Anh đời trước thiếu tôi.”

“Nói từ từ, em suyễn lên bây giờ.” Sở Giang Đông cũng không để ý lời của Ngô Nông, y không để ý đến ý nguyện của Ngô Nông, bàn tay dùng sức vuốt đầu Ngô Nông, sau đó dưới sự nhe răng nhếch miệng thị uy của Ngô Nông đem tay thu trở lại.

Cũng không biết sở Giang Đông từ nơi nào biến ra một ghế gấp màu đen, dáng vẻ lớn nhỏ cũng chính là 20 x 20 x 20cm, sau đó liền đem cái ghế nhỏ này nhét vào trong tay Ngô Nông.

Ngô Nông cầm cái ghế nhỏ không có sức nặng gì rất là khó hiểu: “Ngươi đưa tôi cái này làm gì vậy, mật ngọt chết ruồi của giai cấp tư sản?”

“Em không phải nói mình mua vé đứng sao, ba bốn giờ xe lửa, anh không phải là sợ em mệt chết? Em thật đúng là vịt con không biết lòng tốt của người.”

“Nhỏ như thế?” Ngô Nông rất là soi mói nhìn đồ chơi nhỏ trong tay, lăn qua lộn lại: “Tôi ngồi thế nào a?”

Hắn vừa định ém ghế gấp nhỏ ném trở về trong tay Sở Giang Đông, ai ngờ Sở Giang Đông cư nhiên một cái gần sát bên tai của hắn, nhẹ giọng nói: “Không quan hệ, cái mông của em nhỏ, vừa vặn.” Cùng lúc đó, Ngô Nông cư nhiên cảm giác được cái mông của mình bị thứ gì đó cọ một chút —không đúng, là bị xoa một cái!

Ngô Nông tức giận mặt đỏ tới mang tai, hắn hung tợn đẩy ra Sở Giang Đông, dùng sức trợn mắt nhìn y hai mắt. Sau đó liền cái gì cũng không nói, đỏ mặt kéo hành lý bỏ chạy. Lần này Sở Giang Đông không cản hắn, mà là ôm hai cánh tay đứng tại chỗ, nhìn vịt con của y đung đưa cái mông trụi, lẹp bẹp nhanh chóng vọt vào trong dòng người.

========

Ngô Nông một tay xách rương hành lý, một tay cầm cái ghế gấp nhỏ đó, rất là phí sức chen xuống xe lửa. Ngô ba ba ngay từ lúc ra đứng tại cửa trạm chờ hắn , nhìn thấy con trai từ đại học trở lại, Ngô ba ba cho dù là đàn ông cũng không kìm hãm được hốc mắt có chút hồng. Đây chính là sinh viên đại học duy nhất của lão Ngô gia bọn họ a, Ngô ba ba đặc biệt mượn một chiếc xe, hết sức phấn khởi tới trạm xe lửa đón Ngô Nông.

Đợi đến khi Ngô Nông thở hổn hển chen chúc đến trước mặt ba ba, Ngô ba ba hốc mắt nóng lên, một phen liền ôm lấy Ngô Nông: “Tiểu Nông a, con đã trở lại! Ba ba nhớ con quá~!”

Ngô Nông ( bên trong ) một đại nam nhân hai mươi tám tuổi, bất quá chỉ rời nhà hơn một tháng, hơn nữa đi đến một địa phương rất quen thuộc, căn bản là không quá nhớ ba mẹ. Bất quá hắn cũng biết lúc này không thể phá Ngô ba ba biểu đạt tình cảm của ông, chỉ có thể 囧囧 kéo lên khóe miệng làm ra dáng vẻ “Con cũng nhớ cha”

Ngô ba ba quệt quệt nước mắt buông ra Ngô Nông: “Con trai à, quân huấn đặc biệt mệt mỏi đi? Học tập đặc biệt khổ cực đi? Mau để cho ba ba xem thật kỹ con nào. . . . . .” Ngô ba ba mở cặp mắt già của ông dùng sức nhìn mặt Ngô Nông, giống như từ phía trên nhìn ra một chút ít dấu vết gầy đen — đáng tiếc Ngô Nông quân huấn không hảo hảo huấn luyện, sau khi đi học lại liều mạng cúp cua ở phòng ngủ ăn ngủ ngủ ăn, một nửa tháng qua, Ngô Nông vừa không đen càng không gầy, thậm chí còn tăng năm sáu cân, bụng nhỏ đều có .

Ngô Nông cũng biết bộ dáng mình bây giờ cùng khổ cực khắc khổ một chút cũng không có, chỉ có thể cười cười xấu hổ: “Cha, người xem con toàn thân mệt mỏi cũng sưng vù.”

Ngô ba ba lúc này mới chợt hiểu hiểu ra: “Oa , thì ra là con đây là mập giả a.” Sau đó lại một trận đau lòng, sụt sịt không dứt.

Hai người vừa nói vừa đến bãi đậu xe, chỉ thấy một chiếc xe tải sạch sẽ ở dưới ánh mặt trời còn có thể phản xạ ánh sáng đậu ở chỗ đó, Ngô ba ba kéo Ngô Nông đi lên trước, chỉ chiếc xe tải nói: “Đây là cha con đi tới chỗ xe thuê tới, hai trăm đồng một ngày, thế nào cũng không tệ lắm phải không.” Ông nói liền giúp Ngô Nông đem hành lý để lên xe, sau đó vô cùng hưng phấn ngồi lên chỗ lái.

Ngô Nông hiếu kỳ nhìn cỗ xe tải này, sau đó dị thường cẩn thận ngồi vào chỗ cạnh tài xế. Hắn đời trước, trước lúc20 tuổi trên căn bản chưa từng ngồi xe, 20 tuổi sau trực tiếp liền bắt đầu chạy Porsche, cho nên loại xe tải thường gặp ở thôn quê này thật đúng là lần đầu ngồi.

“Cha, ngưòii đón con một lần sao còn phải đi thuê xe làm gì a, tiêu tốn nhiều lắm.” Ngô Nông mặc dù cũng muốn có xe thay đi bộ, nhưng hiện tại trong nhà điều kiện gì hắn vẫn rõ, một cách tự nhiên muốn khuyên cha tiết kiệm một chút.

“Này không giống nhau a! Con là sinh viên đại học, là người làm công tác văn hoá. Con ta tân tân khổ khổ từ trường học trở lại thăm ta, chẳng lẽ còn phải chen xe công cộng trở về sao.” Ngô ba ba hừ một tiếng, tay lái đánh một cái, liền lái xe đi.

Ngô ba ba năm xưa làm tài xế qua, nhưng vẫn không có xe của mình. Dọc theo đường đi Ngô ba ba vẫn khen có xe thật là tốt, một lát mở cửa sổ ra hóng gió, một lát lại bật lên radio trong xe, bộ dáng kia hết sức loạn xà ngầu.

“Đúng rồi Tiểu Nông , ba và mẹ của con tính toán , muốn mua xe tải.” Ngô ba ba vỗ vỗ tay lái: “Con cảm thấy thế nào?”

Ngô Nông sửng sốt, tầm mắt từ ngoài cửa sổ chuyển tới: “Loại xe tải giống như xe này?” Trong lòng hắn rất là kỳ quái, rõ ràng đời trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cha mẹ có ý nguyện muốn mua xe, làm sao cha đột nhiên liền toát ra một câu như thế?

“Không phải là loại xe tải này, là loại xe tải lớn, không phải để ngồi mà có thể chở hàng.” Ngô ba ba vô cùng đắc ý: “Nhãn hiệu lớn, ‘Gold cup ’ . Mấy ngày trước mẹ con cùng ba đi xe hơi xuống phố nhìn, gần đây quốc khánh giá xe hạ giá đặc biệt, tới chín vạn là có thể mua một chiếc, làm xong giấy phép lái xe,cỡ mười vạn đồng .” Ngô ba ba đổi làn xe: “Lý thúc thúc con cũng nói muốn một chiếc, sau này giao hàng cái gì cũng dễ dàng. Chúng ta tính toán một chút tiền, mặc dù có chút eo hẹp, nhưng góp lại cũng có thể sắp xếp đủ tiền xe.”

“Mua xe?” Ngô Nông thật không nghĩ tới Ngô ba ba lại nghĩ nhiều như thế: “Mười vạn đồng tiền mua chiếc xe? Cha, người không làm giấy phép kinh doanh?”

Ở trong trí nhớ Ngô Nông, hắn học năm thứ nhất này ba hắn hạ quyết định, chính là đem xưởng gia công khoai tây nho nhỏ làm giấy phép kinh doanh, bắt đầu buôn bán cửa hàng trước xưởng, đợi đến hắn học năm nhất nghỉ đông về nhà, ba hắn đã làm xong giấy phép kinh doanh.

Căn cứ công ty quy mô bất đồng, tiền bạc đăng kí giấy phép kinh doanh số lượng cũng bất đồng, Ngô Nông nhớ rõ, ba hắn làm được thấp nhất là mười vạn.

Nhưng nếu như Ngô ba ba hiện tại thật đi mua xe, chỗ nào còn tiền làm giấy phép kinh doanh a! Ngô Nông nóng nảy, ban đầu nhà hắn có thể được nhà nước bồi thường lại một khoảng lớn kết xù, cũng là bởi vì ba hắn đem giấy phép kinh doanh đăng kí trên một trăm mẫu đất, nếu như hiện tại không làm giấy phép, hai năm sau tiền bồi thường sẽ phải toàn bộ ngâm nước nóng!

Ai ngờ Ngô ba ba nghe được lời của hắn, cư nhiên dọa cho sợ đến một cước đạp thắng xe, sau đó xoay đầu lại rất là không hiểu nhìn về phía Ngô Nông: “Tiểu Nông ngươi nói ngu cái gì, giấy phép kinh doanh? Làm cái đồ bỏ đó làm cái gì!”

Ngô Nông cũng ngây ngẩn cả người theo.