Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 97: Thông qua khảo hạch! Hai người ấm áp

"Nếu ta không đứng lên, khảo hạch lần này của ngươi sẽ phải thất bại." Hạ Thiên Tịch nghỉ tạm một lát nhỏ giọng nói.

Bởi vì khát nước, yết hầu của y đều khô khốc không phát ra được âm thanh, cho nên hiện tại lời của y nói cũng chỉ có hai người ở gần như thế mới nghe được thôi.

"...."

Lăng Thần trầm mặc, cũng không biết là không muốn nói chuyện hay là suy nghĩ điều gì, Hạ Thiên Tịch mắt trợn trắng nói: "Ngươi thật sự không để ý khảo hạch có thành công hay không sao?"

Có thể tại thời khắc quyết định này nằm trên đất làm đệm thịt cho y, y cũng coi như là phục Lăng Thần.

"....Để ý." Dừng một chút, Lăng Thần thanh âm nghẹn ngào vang lên trả lời.

Là con trai của nguyên soái, nếu ngay cả khảo hạch của trường quân đội số 1 cũng không thể hoàn thành, như vậy hắn đã ném đi bao nhiêu thể diện của phụ thân a!

Cho nên lần khảo hạch này, hắn phi thường coi trọng.

Bởi vì đây không chỉ là vấn đề ném đi thể diện của phụ thân, cũng chính là vấn đề của bản thân hắn, là người được phụ thân huấn luyện từ nhỏ tới lớn, không thể khảo hạch thành công, chính bản thân hắn đầu tiên sẽ khinh thường chính mình.

"Nga..." Hạ Thiên Tịch nhướng mày, gợi lên khóe môi đầy hứng thú nói: "Nếu ngươi để ý như vậy còn ở đây làm đệm thịt cho ta làm gì? Ngươi không sợ ta cứ luôn đè ngươi như vậy không đứng lên, cố ý khiến người khảo hạch thất bại?"

"Ngươi sẽ không." Lăng Thần trả lời thanh âm dị thường kiên định.

"Hít!" Hạ Thiên Tịch đối với bầu trời trợn trắng mắt, người này sao có thể chắc chắn như vậy chứ?

"Ngươi là người đi bên cạnh ta." Thanh âm nghẹn ngào của Lăng Thần bình tĩnh không gợn sóng, thật giống như đang tự thuật một việc gì đó "Ngươi giống ta, đều phi thường để ý khảo hạch này, bởi vì thân phận của chúng là không cho phép chúng ta thất bại. Trừ bỏ lý do này, đó chính là bản thân hai chúng ta cũng không nên vì loại chuyện nhỏ này mà thất bại, ngươi hẳn sẽ giống ta đều sẽ vươn tận cửu thiên, đứng ở nơi cao nhất bễ nghễ nhìn thiên hạ, nếu bởi vì loại nguyên nhân nhỏ này mà thất bại, như vậy chúng ta còn tư cách gì bay lượn cửu thiên? bễ nghễ thiên hạ?"

Đây là Lăng Thần lần đầu tiên nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên Hạ Thiên Tịch lnghe được Lăng Thần nói như thế.

Không thể không nói, Lăng Thần nói thật là có đủ tự luyến cùng tự phụ.

Bay lượn cửu thiên! Bễ nghễ thiên hạ!

Tám chữ vô cùng đơn giản bao quát toàn bộ ý tứ muốn biểu đạt, điều này không phải người chỉ nói là làm được, nhưng từ miệng Lăng Thần nói ra, Hạ Thiên Tịch có thể tin tưởng, Lăng Thần nhất định có thể thành công.

Hơn nữa, Lăng Thần cũng nói, y là người đi bên cạnh hắn.

Bọn họ sẽ cùng nhau bay lượn cửu thiên, bễ nghễ thiên hạ.

Lăng Thần đặt y ở vị trí ngang hàng mà không phải đặt ở phía sau bảo vệ, ý nghĩ như vậy làm Hạ Thiên Tịch rất thích.

Trước kia khi y không có lực lượng, y cảm thấy mình không có sức mạnh thì nên tránh né phía sau để ái nhân che chở, ái nhân của y hẳn phải đứng ở trước che mưa chắn cho gió y.

Nhưng tình yêu như vậy quá hư ảo, đến cuối cùng ái nhân vứt bỏ khiến y trực tiếp mất toàn bộ thế giới, không có ái nhân che chở y chỉ còn hai bàn tay trắng, đến cuối cùng lại chỉ có một cái kết cục là tự sát.

Mà sau khi sống lại, được đến lực lượng của bản thân, một đường đi tới, Hạ Thiên Tịch phát hiện, từ một người không có gì từng bước từng bước tới thành công, một đường này phong cảnh xinh đẹp cỡ nào.

Y càng yêu phong cảnh như vậy.

Nếu hôm nay không có buổi nói chuyện này của Lăng Thần, hoặc là nói Lăng Thần không đem y ở vị trí ngang hàng, như vậy Lăng Thần muốn đi vào nội tâm của y vẫn yêu cầu cần một đoạn thời gian, nhưng hôm nay, Lăng Thần nói ra tám chữ vô cùng đơn giản này, bay lượn cửu thiên, bễ nghễ thiên hạ, thành công mở ra nội tâm của Hạ Thiên Tịch.

Cánh cửa lòng của y đã mở ra, còn khi nào tiếp nhận Lăng Thần, như vậy liền phải xem biểu hiện tiếp theo của Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nghĩ.

Tuy dưới đáy lòng Hạ Thiên Tịch đã quyết định tiếp nhận Lăng Thần, nhưng y cũng không nói ngay lập tức cho Lăng Thần.

Thứ nhất hiện tại không phải là thời điểm nói đến chuyện nhi nữ thường tình, trường hợp không đúng, địa điểm cũng không đúng.

Thứ hai, y cũng mới chỉ quyết định mở cửa lòng ra mà thôi, còn Lăng Thần khi nào mới chân chính đi vào trong lòng y còn phải nhìn biểu hiện của hắn.

Hạ Thiên Tịch ngạo kiều nghĩ, gợi lên khóe môi cười nói: "Đủ tự phụ, nhưng mà ta thích."

Nói xong y liền bật cười.

Nghỉ ngơi một chút, Hạ Thiên Tịch cắn răng kiên trì, lúc này là vắt hết sức từ khi bú sữa mẹ ra dùng, trên trán và cơ thể tràn đầy mồ hôi, y rốt cuộc chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã từ trên người Lăng Thần đứng lên.

Lăng Thần cong cong khóe môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Thiên Tịch tràn đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng ngời, thiếu niên lấp lánh như vậy khiến hắn căn bản không thể rời mắt.

Bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, trong con người màu bạc hiện lên ảnh ngược của thân ảnh Hạ Thiên Tịch, hắn gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị, cũng cắn răng kiên trì từ mặt đất đứng lên.

Hai người nâng đỡ lẫn nhau, ở thời khắc cuối cùng từng bước từng bước hướng tới đích thắng lợi.

Mà ở thời khắc cuối cùng này, trong rừng rậm cũng có không ít người đi ra, bọn họ giống với Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần, nâng đỡ nhau đi tới thắng lợi, đến khi tới đích, đã có người mệt đến ngã người trên mặt đất không dậy nổi. Hai người Hạ Thiên Tịch cùng Lăng Thần ngã trên mặt đất, hai người đều nhìn đối phương, trong ánh mắt từng người đều là ảnh ngược của đối phương, bọn họ nhìn nhau cười, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Khi Hạ Thiên Tịch lần nữa tỉnh lại, là ở trong khoang điều dưỡng, y không biết mình ngủ trong khoang điều dưỡng bao lâu, khi hắn tỉnh lại, khoang điều dưỡng đã đem cả cơ thể khuyết thiếu của y chữa trị tốt, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, dù sao y cũng đã mấy ngày mấy đếm không được ăn uống bình thường.

Nghe tiểu Cửu nói, khi y tấn cấp lên một đẳng cấp cao ma pháp liền có thể ba bữa cơm một ngày cũng không cần ăn, tóm lại một câu, cấp bậc ma pháp của y càng cao, đối với y càng có nhiều chỗ tốt, cho nên y cần phải nhanh chóng tu luyện ma pháp.

Mở ra cửa khoang điều dưỡng, Hạ Thiên Tịch cả người thoải mái từ khoang điều dưỡng đi ra, nhìn một loạt khoang điều dưỡng này, trong khoang còn có vài người học viên, hẳn cũng giống như y đều là học sinh dự bị thành công thông qua khảo hạch, hiện tại còn đang tĩnh dưỡng ở trong khoang điều dưỡng.

"Ngươi tỉnh rồi." Hạ Thiên Tịch vừa mới mở ra cửa khoang điều dưỡng, một nam sinh tóc nâu liền đi tới, trên mặt hiện lên tươi cười ôn hòa nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Xin chào, ta tên Oka, là nhân viên được an bài phụ trách những tân sinh sau khi tỉnh lại."

"Xin chào" Hạ Thiên Tịch gật gật đầu cười nói: "Ta tên Hạ Thiên Tịch".

Oka gật gật đầu, ghi lại tên trong sổ của mình rồi nói: "Ngươi gọi ta học trưởng là được, nếu hiện tại ngươi đã tỉnh, vẫn là trước đi ăn chút gì đi, chờ ngươi ăn xong rồi lại đến tìm ta, ta sẽ an bài cho các ngươi chuyện nhập học tiếp theo."

Điều này chứng tỏ Hạ Thiên Tịch đã chính thức thông qua khảo hạch, trở thành học viên của trường quân đội số 1.

Sau khi trở thành học viên chính thức, có rất nhiều việc cần phải bắt đầu an bài, mà hắn là học trưởng, lại là người có lực lượng đại biểu, cho nên bị phái tới tiếp xúc đám học đệ này.

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, vừa mới nhấc chân muốn đi, ngay sau đó như là nhớ tới cái gì liền hỏi: "Oka học trưởng, xin hỏi học viên tỉnh lại có một người tên là Lăng Thần hay không?"

Đôi mắt to lưu chuyển ở các học viên đang tĩnh dưỡng trong khoang điều dưỡng, đều không phát hiện thân ảnh Lăng Thần, có lẽ Lăng Thần đã tỉnh trước rồi!

"Nga, ngươi nói Lăng Thần phải không? hắn đã tỉnh rồi." Oka cười nói: "Tình cảm của các ngươi cũng thật tốt, sau khi hắn tỉnh lại câu đầu tiên liền hỏi chuyện liên quan tới ngươi."

Xin đừng hiểu lầm, Oka nói tình cảm tốt, là tình cảm huynh đệ của hai người thật tốt, mà không phải ý khác, bởi vì Oka không biết tình cảm của Lăng Thần đối với Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch cười gật đầu cũng không phản bác, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Lăng Thần tỉnh lại là tốt rồi, ý hướng Oka gật gật đầu rồi đi ra cửa, lúc này cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một đầu tóc bạc lóa mắt của Lăng Thần hiện ra, con ngươi màu bạc khi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch liền sáng lên, hơn nữa lạnh lẽo trong mắt cũng thu liễm một ít, ngược lại càng trở nên ấm áp hơn, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần nở nụ cười.

Y không rõ trong lòng trong một khắc nhìn thấy Lăng Thần có cảm giác gì? đặc biệt khi nhìn thấy quan tâm cùng khẩn trương, nhìn ánh mắt biến hóa của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch chỉ cảm thấy trong lòng có từng dòng nước ấm chảy qua, đặc biệt ấm áp.

Cho nên, y gợi lên khóe môi tươi cười đặc biệt chân thành, đôi mắt sáng ngời cực đẹp, lười nhác nói: "Ta tỉnh rồi."

Y cũng không biết vì sao lại nói những lời này, chỉ là y muốn nói những lời này, giống như khi mình nói những lời này có thể khiến khẩn trương trong mắt Lăng Thần giảm đi vài phần, cho Lăng Thần một chút trấn an.

Quả nhiên, nghe được Hạ Thiên Tịch nói, băng sương lạnh lẽo trong mắt Lăng Thần lặng lẽ hòa tan, độ ấm cũng tăng lên từng chút, hắn gật gật đầu, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng "Ừ" một tiếng, sau đó liền bước chân hướng về phía Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch cũng không động, chỉ lẳng lặng đứng chờ Lăng Thần đi tới. Lăng Thần đi tới, ánh mắt đầu tiên là đánh giá từ trên xuống dưới Hạ Thiên Tịch một lần, xác định cả người Hạ Thiên Tịch không có bất luận tổn thương nào, hoàn chỉnh vô khuyết, mới hơi hơi thở nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới ngẩng đầu, con ngươi màu bạc gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi tươi cười ôn hòa vô hại nói: "Đi"

Sau đó, tự động dắt tay Hạ Thiên Tịch đi ra khỏi phòng y tế.

Hạ Thiên Tịch gật đầu đi theo bên người Lăng Thần, không có giãy giụa cũng không có rút tay mình lại, lúc này đây, trong lòng y rất bình tĩnh, lẳng lặng cảm thụ độ ấm của bàn tay của người đang nắm tay mình.

Ấm áp nhè nhẹ thong thả lan tràn từ bàn tay y đến toàn thân, đến tận chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Thân ảnh hai người thực nhanh biến mất khỏi phòng y tế, nhưng độ ấm vừa xuất hiện ở phòng y tế còn chưa kịp tiêu tán, trong không khí càng có không ít phấn hồng bay bay.

Oka nhìn bóng dáng hai người rời đi không được tự nhiên sờ sờ mũi, hắn sao lại nhìn thấy trong không khí có rất nhiều phấn hồng bay bay nhỉ?

Là hắn hoa mắt đi! Đúng không đúng không!

..........