Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 44: 44 Thích Tự Lúc Nào


Bóng đêm dần dần sâu, bầu trời mây đen tản ra, ánh trăng không có vật cản, tỏa ra ánh sáng bạc, như nước bạc trải ra khắp thế giới.
Ngụy Sâm từ trong phòng tắm đi ra, khoác áo choàng tắm trên người, dây áo choàng không buộc chặt, lộ ra lồng ngực màu mật ong của Ngụy Sâm.

Theo bước đi tiêu sái của Ngụy Sâm, cơ bụng rõ ràng loáng thoáng hiện ra.
Đáng tiếc người duy nhất trong phòng có thể thưởng thức vẻ đẹp lại toàn tâm đặt lên tài liệu dạy học cho học sinh tiểu học.
Ngụy Sâm một bên lau tóc, vừa đi đến trước mặt Trần Lê, cũng không nói chuyện, nhìn chăm chú vào Trần Lê, trong mắt đầy dịu dàng.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngụy Sâm mới thu hồi ánh mắt, tự mình ngồi trở lại trên giường, mở laptop kiểm tra tin tức và biến động thị trường chứng khoán.
Hai người ai cũng bận, không có giao lưu gì, dưới ngọn đèn vàng, lại có một loại không khí ấm áp quanh quẩn.
Thời gian tiến về trước tách tách tách, Ngụy Sâm xử lý một vài việc đã dồn nén nhiều ngày, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn mười giờ tối.

Y tắt laptop, đi tới cạnh Trần Lê, nhẹ giọng nói: "Lê Lê, đến lúc ngủ rồi."
Trần Lê nhìn thoáng qua sách, lại liếc nhìn Ngụy Sâm, phát hiện trong mắt Ngụy Sâm ngoại trừ dịu dàng còn có kiên quyết nữa thì ngoan ngoãn đóng sách lại, chỉnh chỉnh tề tề để lên bàn, sau đó kéo dép lệt xệt lưu luyến đi lên giường.
Trần Lê rất là tự giác nằm dài trên giường, đồng thời để lại cho Ngụy Sâm một vị trí, sau đó liền mở to mắt to nhìn Ngụy Sâm, dáng vẻ khù khờ vô tội, rất khiến người khác phạm tội.
Ngụy Sâm chỉ cảm thấy trong thân thể có một dòng nước nóng dâng lên, không quá mãnh liệt, thế nhưng khiến cho y cảm thấy có chút khô nóng.

Hốt hoảng dời ánh mắt, Ngụy Sâm đưa tay lấy điều khiển từ xa, hạ thấp điều hòa xuống, lại lo lắng Trần Lê sẽ cảm lạnh, lại trả lại nhiệt độ vốn có.

Trần Lê vẫn nhìn Ngụy Sâm như trước, dường như khó hiểu với hành vi mới vừa nãy của Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm cũng không dám nhìn vào mắt của Trần Lê, thậm chí cảm thấy mình cầm thú, vậy mà lại phản ứng với Trần Lê!
Ngụy Sâm hơi xấu hổ vén chăn lên nằm xuống, lúc nằm xuống, từ chân tóc đến đầu ngón chân đều cứng ngắc, tay run run khoát lên bụng dưới, chân lạnh thẳng tắp, cứng rắn ép mình nhắm mắt lại, để suy nghĩ bay đi đâu thì bay.
Chờ đến khi Ngụy Sâm mạnh mẽ đè xuống cảm giác khô nóng, mới với tay tắt đèn, Rèm cửa đã kéo, không có đèn, bóng tối liền tràn khắp phòng trong nháy mắt.
Mấy ngày nay có thể ngủ chung với Ngụy Sâm, trong bóng tối, Trần Lê xoay người một cái lại cút vào trong lòng Ngụy Sâm.

Bóng tối khiến người ta càng thêm mẫn cảm, Ngụy Sâm cảm giác được nhiệt độ phát ra khi Trần Lê nhích lại gần mình, cùng xúc cảm bên cạnh mình, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, thân thể càng cứng ngắc như là bị băng đóng lại vậy, không dám có bất kỳ động tác gì.
Cho tới khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, cơ thể Ngụy Sâm mới dần lắng xuống, hơi lắc cơ thể, để cho Trần Lê trong ngực mình có thể ngủ thêm an ổn một chút.
Tay nhẹ nhàng khoát lên hông của Trần Lê, trước khi ngủ Ngụy Sâm thở dài một hơi thật mạnh.
Không nghĩ tới bản thân đã ngã sớm như thế, là lúc ở trạng thái linh hồn của đời trước chung đụng với Trần Lê đã ngã rồi? Hay là trước khi chết chứng kiến Trần Lê dùng hết chút sức lực cuối cùng vì mình? Chính Ngụy Sâm cũng không biết, chỉ là lúc cảm giác được, Trần Lê đã rơi vào lòng y, cũng tạo nên một tầng lại một tầng gợn sóng ở trong đó.
Lại một tiếng thở dài vang lên bên trong gian phòng yên tĩnh, có chút bất đắc dĩ lại đầy dịu dàng.
...
Ngày hôm sau, phía đông vừa hé, Ngụy Sâm đã tỉnh lại, Trần Lê vẫn còn an ổn ngủ ở trong ngực của y, y nhẹ nhàng đổi một tư thế, để tránh khỏi động tác rời giường của mình phiền đến Trần Lê.
Đợi Ngụy Sâm rửa mặt xong đi ra ngoài, Trần Lê cũng dậy, tóc rối trên đỉnh đầu, ngơ ngác nhìn phía trước.


Trong ánh mắt không một chút tiêu cự, đợi khi thấy Ngụy Sâm, tiêu cự ánh mắt tan tác từ từ gom lại, cuối cùng trong nháy mắt nhìn Ngụy Sâm không chớp mắt.
"Tỉnh?" Ngụy Sâm đi tới bên giường, nhịn không được đưa tay xoa xoa, vốn đầu tóc rối, xoa miết càng thêm mất trật tự mới hài lòng thu tay về, "Dậy thì đứng lên đánh răng rửa mặt, tối nay chúng ta đi khỏi Ma Đô, anh dắt em đi Đế Đô, mai này chúng ta sẽ ở Đế Đô."
Trần Lê nghe lời rời giường, kéo lê dép vào phòng tắm.
Lúc này Trần Lê và Ngụy Sâm, ai cũng không biết được rằng sau khi tới Đế Đô, cuộc sống của bọn họ sẽ có thay đổi long trời lỡ đất.

Tốt, xấu, nườm nượp mà đến, khiến họ ứng phó không kịp, đồng thời cũng làm cho tình cảm giữa bọn họ càng thêm chặt chẽ không thể tách rời.
Bất quá trước khi họ đến Đế Đô, còn có một phiền phức ở dưới lầu chờ Ngụy Sâm.
...
Lâm gia ở Ma Đô cũng có địa vị khá cao, hai giới quan thương đều rất rộng mở, Nhậm đương gia Lâm gia càng là một nhân vật tả hữu phùng nguyên, trong đám ông lớn ở Ma Đô, cũng có chút phân lượng.
Đương gia Lâm gia làm người khôn khéo, cho dù bị bị người trước mặt phê bình, cũng có thể cười ha hả uống trà cùng người này, vĩnh viễn xo dáng vẻ của phật Di Lặc.

Nhưng mọi người đều biết, đương gia Lâm gia cũng có vảy ngược, vảy ngược chính là con một của gã.
Lâm Bân Thụy là con về già của gia chủ Lâm gia, là đương gia hơn năm mươi tuổi mới sinh ra duy nhất một độc đinh, tất nhiên là nhận hết sủng ái, từ nhỏ đã không chịu ủy khuất gì.
Ngày hôm qua, Lâm Bân Thụy nằm viện, hơn nữa còn bị người đánh nằm viện.

Đương gia Lâm gia lúc nghe được tin tức này tất nhiên giận không kềm được, đến bệnh viện mạnh hỏi Lâm Bân Thụy, mới biết được xương sườn Lâm Bân Thụy bị người đánh gãy hai cọng, đương gia Lâm gia lập tức liền bị kích động muốn kéo người khởi xướng ra ngoài rút gân lột da.

Sau lại mới từ miệng Chu Trác Nhiên biết được người đả thương con trai mình là Ngụy Sâm Ngụy gia, đương gia Lâm gia ngoại trừ đập nát một cái bình hoa, nét mặt cũng nhìn không ra phẫn nộ nữa.

Sau khi biết được nguyên nhân Lâm Bân Thụy bị đánh, đương gia Lâm gia lại để cấp dưới đi chuẩn bị lễ vật, xem tình thế không giống như phải đi hưng sư vấn tội, mà là đi chịu tội.
Hơn thế, sáng sớm hôm nay, đương gia Lâm gia liền mang lễ vật đến cửa Ngụy gia thăm hỏi.
"Mời Lâm tiên sinh vào trong." Quản gia tự mình tới cửa mời đương gia Lâm gia vào, nụ cười ấm áp, hoàn toàn coi đương gia Lâm gia thành khách quý, lúc này dẫn người tới phòng khách Ngụy gia.
"Trương quản gia khách khí rồi." Đương gia Lâm gia vừa cười vừa nói, cũng khách khí ngồi xuống vị trí mà quản gia chỉ.
"Lâm tiên sinh ngài ngồi trước đi, hồi nữa ông chủ nhà tôi sẽ xuống ngay."
Bên này lời quản gia vừa mới nói xong, thì có người hầu châm trà cho đương gia Lâm gia, không phát ra một tí tiếng động, rất sợ quấy rầy tới khách quý.
Đương gia Lâm gia luôn cười cám ơn, nhìn qua không giống một ông chủ lớn tay cầm tài sản mười tỉ, ngược lại là một ông chú mặt mũi hiền lành.
Cũng không lâu lắm, cụ Ngụy đánh xong quyền trong vườn hoa đi tới phòng khách.
Đương gia Lâm gia thấy cụ Ngụy liền mau chóng đón, nhân tiện đưa lễ vật tỉ mỉ chuẩn bị lên, nói: "Sáng sớm liền tới lải nhải với anh Ngụy thật không phải, nhưng không tới đây một chuyến thì lòng tôi lúc nào cũng khó chịu hết."
Cụ Ngụy nhận lễ vật đương gia Lâm gia đưa tới, sang tay để quản gia mang xuống, để đương gia Lâm gia ngồi xuống, mình thì ngồi tại chủ vị, thản nhiên hỏi: "Lần này Thư Hà tới là vì chuyện gì?"
"Thật không phải với anh Ngụy." Vừa mới nãy còn mang theo nụ cười trên mặt đột nhiên lại thành vẻ áy náy, "Lầm này tôi tới là thay thằng con không ra hồn kia của tôi xin lỗi với Ngụy Sâm thiếu gia, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, hôm qua động chạm tới Ngụy Sâm thiếu gia, quả thật là xin lỗi.

Tôi cũng muốn để thằng con không nên thân của tôi tự mình tới cửa nói xin lỗi với Ngụy Sâm thiếu gia lắm chứ, nhưng mà nó bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, không đứng dậy nổi nữa.".

Truyện chính ở { TRÙ MTRUYỆЛ.

vn }

Cụ Ngụy sao lại không nghe ra ý trong lời của đương gia Lâm gia chứ, nói là tới nói xin lỗi, nhưng thật ra là tới tố cáo, kêu oan cho con trai của mình ấy mà.
"Ông Trương, gọi A Sâm xuống đây." Cụ Ngụy hớp một ngụm trà, nói với quản gia đứng phía sau mình.
Quản gia lập tức lui đi, đi nhà chính tìm Ngụy Sâm.
Quản gia vừa rời khỏi, phòng khách liền an tĩnh lại, đương gia Lâm gia vốn tưởng rằng cụ Ngụy sẽ hỏi cụ thể xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng cụ Ngụy chỉ bình tĩnh ngồi đó, không nói câu nào.
Đương gia Lâm gia bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể ngồi chung chờ Ngụy Sâm đến.
Khi Quản gia tìm được Ngụy Sâm, Ngụy Sâm đang cùng Trần Lê ăn sáng, ngồi cùng bàn còn có Ngụy Ngạn.
Quản gia trực tiếp đi tới trước mặt Ngụy Sâm, cung kính nói: "Thiếu gia, ông chủ tìm ngài qua đó."
Ngụy Sâm để đũa xuống, "Tôi biết rồi." Dứt lời, liền nhìn về phía Trần Lê, "Anh đi qua chỗ ông nội trước, em ở đây chờ anh nhé."
Trần Lê nhát gan nhìn thoáng qua xung quanh, lại đưa ánh mắt tới trên người Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm vươn tay xoa xoa tóc Trần Lê, nói: "Ngoan~" tuy là y nhìn thấu sự đấu tranh từ trong mắt Trần Lê, thế nhưng cũng nhìn thấu Trần Lê dũng cảm bước một bước, cậu có can đảm thử một mình ngốc ở trong phòng khách rồi.
Điều này làm cho Ngụy Sâm rất vui, một bước của Trần Lê đều rơi vào đầu tim của Ngụy Sâm, tiến bộ của cậu mang cho Ngụy Sâm vui sướng vô tận.
Ngụy Sâm và quản gia đi tới phòng khách, Trần Lê rũ đôi mắt nhìn cháo trong bát, ăn sáng một cách máy móc, nét mặt đờ ra.
Ngụy Ngạn đánh giá Trần Lê, không tùy tiện lên tiếng quấy nhiễu Trần Lê, chờ Trần Lê ăn sáng xong, ngồi ngơ ngẩn đợi Ngụy Sâm trở lại, Ngụy Ngạn mới thử mở miệng: "Chào em Trần Lê, anh tên Ngụy Ngạn, rất hân hạnh được biết em." Giọng trầm thấp mà giàu từ tính, âm cuối hơi hướng về phía trước, bắt đầu khởi động nhất phái phong lưu vốn có.
Trần Lê ngồi yên không phản ứng, hoặc có lẽ là cậu lại lâm vào thế giới của mình, Ngụy Sâm rời khỏi, cánh cửa kia của thế giới của cậu liền đóng kín lại, ai cũng đừng hòng xem trộm.
Ngụy Ngạn tự chuốt lấy nhục cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại lấy tay chống cằm tiếp tục quan sát Trần Lê, vừa nhìn, trái lại cảm thấy mặt mũi Trần Lê lớn lên không tồi, Ngụy Sâm kết hôn cùng Trần Lê, thật ra cũng không có tổn thất gì.
Đang lúc Ngụy Ngạn thất thần, trên lầu truyền tới tiếng bước đi, bịch bịch bịch bịch, tiếng liên tục từ trên lầu tràn đến cầu thang, cuối cùng thay thế tiếng này là một tiếng con nít mang theo chút dịu trong trẻo --
"Ê, cái thằng ngốc kia sao mày còn ở đây? Sao vẫn chưa cút khỏi nhà của tao!".