Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 41: 41 Chỉ Có Em Có Thể


Mây đen bay qua, che ánh trăng, ánh trăng biến mất, trời tối xuống rất nhiều.

Ngụy Sâm và Ngụy Ngạn đứng đối diện nhau, câu nói của Ngụy Ngạn vừa mới dứt, ánh mắt của Ngụy Sâm liền dừng trên gương mặt đang nghiêm túc khó gặp của Ngụy Ngạn, giống như là muốn nhìn gì đó từ trên gương mặt của Ngụy Ngạn, cuối cùng, mới có hơi mờ mịt mà nói: "Em không biết.

"
"Em đối xử với Trần Lê, đầu tiên coi cậu ấy trở thành một người bệnh tự kỉ, chú ý khắp nơi.

Họ nhạy cảm, cứ việc em vẫn không ý thức được cách cư xử của mình với họ có gì khác nhau, họ lại có thể cảm giác được chút xíu khác biệt đó.

Bây giờ em làm tất cả cho Trần Lê, đều đang nhắc nhở Trần Lê, cậu ấy là một người bệnh tự kỉ.

" Ngụy Ngạn thấy Ngụy Sâm không hiểu, liền giải thích: "Anh không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, hay là là người khác nói cái gì trước mặt của Trần Lê, dẫn đến kết quả như bây giờ, anh nghĩ, em sẽ rõ nguyên do hơn anh về mặt này.

"
"A Sâm, thật ra bệnh tự kỉ không đáng sợ đâu, chỉ cần em có đủ kiên nhẫn và sự cẩn thận, anh tin, Trần Lê sẽ bước ra khỏi thế giới cô độc đó.

" Ngụy Ngạn vỗ vỗ vai của Ngụy Sâm, lời nói sâu xa: "Hơn nữa theo anh thấy, Trần Lê cậu ấy rất tin tưởng em, cũng chỉ có em mới có thể cứu cậu ấy ra khỏi thế giới đó.


"
"Cảm ơn.

" Trên mặt Ngụy Sâm vẫn không có cảm xúc gì, nhưng chân thành trong mắt lại không thể nghi ngờ.

"Cảm ơn cái gì?" Ngụy Ngạn nói xong, lại vỗ vỗ vai Ngụy Sâm, rồi sau đó xoay người rời đi, tấm lưng kiên cường, nện bước thong dong.

Cho đến khi bóng của Ngụy Ngạn biến mất ở chỗ rẽ, Ngụy Sâm mới thu hồi ánh mắt, cũng không biết cúi đầu nghĩ gì, lại ngẩng đầu, y nhìn thoáng qua cửa sổ vẫn sáng đèn, trong mắt lại thêm sự dịu dàng khó có thể nhận ra.

Đám mây đen kia lập lờ trôi khỏi ánh trăng, ánh trăng như thủy ngân chiếu nghiêng xuống lần nữa, bao phủ cả thế giới.

Ngụy Sâm thở dài một hơi nhỏ đến không thể nhận ra, mới cất bước chuẩn bị trở về phòng của mình.

Lúc đi ngang qua phòng bếp, Ngụy Sâm liền quẹo vào, buổi tối không gặp Lê Lê, cũng không biết em ấy ăn cơm chưa.

Khoảng hơn mười phút, Ngụy Sâm liền bưng một tô mì từ trong phòng bếp đi ra, giờ này, người làm Ngụy gia thuê người đã tan việc, đây là mì hành trộn dầu Ngụy Sâm tự nấu, đây là món duy nhất Ngụy Sâm biết nấu.


Ngụy Sâm bưng mì trở lên lầu, mở cửa phòng, liền thấy Trần Lê ngồi đờ ra bên giường, lúc mình đi Trần Lê có tư thế gì thì bây giờ vẫn là tư thế đó, cũng không biết có đổi tư thế trong khoảng thời gian này không nữa.

Trên bàn cách đó không xa bày cơm tối, Ngụy Sâm bảo người hầu bưng cơm tối lên, chiếc đũa còn đặt ngay ngắn trên bữa tối, cơm nước đã nguội, Trần Lê cũng không có động tới.

Ngụy Sâm thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, liền bưng mì hành trộn dầu đi tới trước mặt Trần Lê, nói: "Đói không?"
Trần Lê không phản ứng, mắt rủ xuống.

Ngụy Sâm gắp một đũa đưa đến bên mép Trần Lê, nói: "Ăn mì đi, đây là anh nấu cho em.

"
Trần Lê ngước mắt lên, nhìn Ngụy Sâm, trong ánh mắt có sợ hãi, cũng có đấu tranh.

Chống lại ánh mắt như vậy của Trần Lê, trong lòng Ngụy Sâm khẽ động, giọng nói không khỏi pha lẫn dịu dàng, "Lê Lê, chúng mình ăn mì trước nhé, một lát nữa lại nói tiếp chuyện xảy ra hôm nay được không?"
Trần Lê từ từ mở miệng, Ngụy Sâm vội vàng đút mì vào trong miệng Trần Lê.

Chỉ là ăn một đũa, Trần Lê liền không ăn đũa thứ hai nữa, cho dù Ngụy Sâm nói thế nào, Trần Lê cũng không mở miệng, lúc Ngụy Sâm muốn thôi, Trần Lê giơ tay lên, chỉ chỉ Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm liền hiểu ý của Trần Lê, Trần Lê muốn y ăn chung, thì ra lúc cơm tối vì trong lòng Ngụy Sâm không vui, cũng không ăn cơm tối, Trần Lê không biết sao lại biết chuyện này, lúc này liền bảo Ngụy Sâm ăn chung.

.