Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 22: 22 Sủng Ái Duy Nhất


Lúc Ngụy Sâm trở lại bệnh viện, Trần Lê vẫn chưa tỉnh lại, y vào phòng tắm tắm một cái, lúc đi ra, y đã đè xuống cơn tức bốc lên trong lòng.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trần Lê, chống cằm, ôn nhu nhìn chăm chú vào Trần Lê.
"Nếu em béo thêm tí, chắc chắn cũng sẽ là một anh đẹp trai, nhưng bộ dạng em bây giờ nhìn cũng được, nếu có thể thì béo thêm một tí thì tốt." Y nhìn ngũ quan của Trần Lê, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sau đó tôi nhất định sẽ mang em trắng trắng mập mập, ăn khắp toàn thế giới."
Suy nhược thần kinh mặt khiến Ngụy Sâm không cách nào cười lên được, nhưng lúc này mặt mày của y lại tràn đầy ý cười, ôn nhu như một vũng sâu, tùy thời đều có thể khiến người khác đắm chìm bên trong.
Mưa mùa hè tới đột xuất, đi cũng nhanh.

Sau nửa đêm, mưa liền ngưng.

Ngụy Sâm nằm trên ghế sa lon ở phòng bệnh, quay sang Trần Lê trên giường bệnh nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời từ trong khe hở ở rèm cửa sổ chiếu vào trên ghế sa lon, vừa lúc rơi vào trên hai mắt của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm giơ tay lên ngăn trở ánh mặt trời, chậm rãi mở mắt, chậm một lúc, mới từ trên ghế salon ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, soạt một tiếng kéo rèm cửa sổ ra, mặc cho ánh mặt trời vàng óng chiếu khắp gian phòng.

Lúc này Trần Lê đã tỉnh, ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác được Ngụy Sâm đến gần, con ngươi đảo một vòng, đường nhìn liền rơi vào trên người của Ngụy Sâm.
"Tỉnh? Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Ngụy Sâm nói.
Trần Lê không nói lời nào, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Sâm.
Đây là muốn để Ngụy Sâm dẫn cậu đi ra ngoài vẽ đấy, hôm qua Ngụy Sâm nói Trần Lê lại nhớ rất rõ ràng.
Ngụy Sâm biết ý Trần Lê, "Ừ, anh nhớ.

Em đứng lên đánh răng rửa mặt trước đi, làm xong thì dẫn em ra ngoài ngay.

Còn nhớ hôm qua anh dạy em không?"
Trần Lê nghe xong, cũng không nằm, ánh mắt sáng lên, liền từ trên giường đứng lên, cũng không cần Ngụy Sâm đỡ, tự cậu vào phòng vệ sinh, học dáng vẻ của Ngụy Sâm dạy cậu đánh răng rửa mặt.
Rất nhanh, Ngụy Sâm liền phát hiện năng lực học tập của Trần Lê rất mạnh, chính y hôm qua dạy Trần Lê rửa mặt một lần, hôm nay Trần Lê tự mình làm có khuông có dạng.
Đúng vậy, trước ngày hôm qua, Trần Lê ngay cả rửa mặt đơn giản nhất cũng không biết.

Nhưng mà từ hôm nay xem ra, Trần Lê không ngốc không học được, mà căn bản là không ai dạy.
Ngụy Sâm không cách nào tưởng tượng ra, trong hai mươi năm cuộc sống của Trần Lê, cậu ở Trần gia trải qua cuộc sống như thế nào, ngay cả đánh răng rửa mặt đơn giản nhất cũng không muốn tốn thời gian dạy cho Trần Lê, còn cái khác thì sao? Có phải có khi ngay cả cơm cũng chẳng muốn cho Trần Lê ăn? Cũng khó trách Trần Lê có bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong lúc Ngụy Sâm suy nghĩ lung tung, Trần Lê đã rửa mặt xong, chờ lúc Trần Lê đi tới bên người Ngụy Sâm, dùng mắt to nhìn Ngụy Sâm, Ngụy Sâm mới hoàn hồn, trong ánh mắt không khỏi nhuốm theo yêu thương, nói: "Thật ngoan."
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, không nói lời nào.
"Bây giờ anh dẫn em ra ngoài vẽ nhé."
Ánh mắt Trần Lê sáng lên.
Ngụy Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, mị lực của bản thân mình so với vẽ của Trần Lê không bằng một nhỉn nữa.

...
Hai người đang chuẩn bị ra cửa, có một vị khách không mời mà đến phòng bệnh, ngay khi hai người mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị đi ra.
"Đây là muốn đi ra ngoài?" Trần Thanh tháo kính râm trên sống mũi xuống, cười hỏi.
Lúc Trần Thanh xuất hiện, Trần Lê rụt một cái về sau Ngụy Sâm, đờ đẫn trong mắt lại pha chút sợ hãi, không dám nhìn Trần Thanh.
"Ừ, dẫn em ấy đi ra ngoài dạo một chút." Ngụy Sâm mặt không thay đổi nói, y có thể cảm thụ được khi Trần Lê nhìn đến Trần Thanh, tay được y nắm trong lòng bàn tay co rúm lại một chút, Ngụy Sâm ôn nhu nhéo nhéo, dùng sức vỗ lên nhẹ nhàng an ủi Trần Lê.
Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của Trần Thanh, ánh mắt Trần Thanh tối sầm lại, nói: "Không phải anh nói hôm nay muốn cùng Trần Lê đi đăng ký sao? Em mang bản hộ khẩu của nó tới."
"Làm phiền rồi." Ngụy Sâm nhãn thần đạm mạc.
"Như vầy đi, mấy ngày nữa em phải lên Đế Đô rồi, nếu hôm nay đã tới đây, em là anh trai thế nào cũng phải làm chứng hai người kết hôn, đỡ phải đến lúc đó em đi Đế Đô, sẽ không xem được." Trần Thanh vừa cười vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch, hình như có một tia ý vị không tốt.
Ngay khi Trần Thanh cho rằng Ngụy Sâm sẽ cảm thấy khó xử, Ngụy Sâm lại ngay trước mặt hắn, phịch một tiếng, đóng cửa phòng bệnh lại.
Trần Thanh nhìn cửa đóng chặt, kéo kéo khóe miệng, cười không ra tiếng.
Bên trong phòng bệnh, Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, Ngụy Sâm cũng nhìn Trần Lê, nhìn nhau không nói gì.

(Xin lỗi vì đã chen vô nhưng tui muốn nói là "bốn mắt nhìn nhao, trào máu họng:v") Trần Lê chắc là sẽ không mở miệng, Ngụy Sâm thì lại không biết mở miệng nói thế nào với Trần Lê.
"Việc này...!Lê Lê." Ngụy Sâm có chút không lưu loát mở miệng, hai mắt lại dị thường kiên định và ôn nhu nhìn Trần Lê, "Lê Lê, kết hôn với anh được không?"
Trần Lê như trước nhìn Ngụy Sâm, ánh mắt dại ra, tựa hồ không hiểu kết hôn là cái gì.

Ngụy Sâm đưa tay xoa tóc Trần Lê, mang theo chút dụ dỗ nói: "Kết hôn chính là chúng ta trở thành người một nhà, sau đó anh sẽ che chở cạnh bên em, ai cũng không thể khi dễ em.

Cho nên, Lê Lê, chúng ta kết hôn có được không?"
Người một nhà?
Trần Lê nghiêng đầu, ba chữ người một nhà này tựa như một làn nước ấm, rót vào lòng của Trần Lê, khiến cho cả người Trần Lê đều được hâm nóng.
Dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy hy vọng của Ngụy Sâm, Trần Lê nhỏ nhẹ gật đầu, độ cung của động tác gật đầu này mặc dù nhỏ thế nhưng Ngụy Sâm cũng nhìn chân chân thiết thiết, trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy Sâm kích động có chút chân tay luống cuống, lại một bên nói cảm ơn với Trần Lê.
Cảm ơn em nguyện ý để anh có cơ hội đền bù em, cảm ơn em cho anh cơ hội cưng chìu em.
Trần Lê, cảm ơn em.

Anh sẽ nhanh chóng yêu em, cho em sủng ái tâm vô bàng vụ và duy nhất trên đời..