Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy phảng phất như là cả người đều đang bềnh bồng, chìm chìm nổi nổi, đến khi y bừng tỉnh, lại cũng không biết, chiều nay là chiều hôm nào rồi đây.
Y không biết, đến cùng là thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi.
Chỉ biết là Mộ Dung Thương không ngừng va chạm đến, cả người của y đều không ngừng chập trùng.
Mỗi một lần, trong cơ thể bị đâm vào, đều sâu đến mức, phảng phất giống như là đâm xuyên đến tận xương tủy, kéo theo cả linh hồn của y đều phải run rẩy lên, bồi hồi không dứt, dồn dập đến từng hồi rồi lại thêm từng hồi một.
Y đã phải phát tiết qua mấy lần.
Nhưng mà, Mộ Dung Thương lại thủy chung chưa từng cao trào một lần nào cả. Chỉ là mỗi lần, trong nháy mắt, khi Phó Kinh Hồng phát tiết, cúc huyệt lại tự động siết chặt lại, thì hắn mới chầm chậm dừng lại, sau đó, lại chậm rãi động lên.
Sau khi Phó Kinh Hồng một lần rồi lại một lần phát tiết, thì Mộ Dung Thương chỉ là dừng lại động tác, vừa tầng tầng thở dốc, vừa chôn phân thân thật sâu ở bên trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
Đến khi Phó Kinh Hồng đã bắn đến mức không còn phun ra được gì nữa, thì trên bụng, giữa bắp đùi của y, vẫn còn đọng lại một đống lớn chất lỏng trắng đục nhớp dính, lộn xộn.
Mộ Dung Thương vẫn duy trì động tác chôn sâu ở bên trong y, vừa thở hổn hển vừa mỉm cười. Tiếp theo, hắn lại duỗi ra ngón tay trắng bệch, thon dài. Dùng đầu ngón tay thành thạo, xoa xoa, đống chất lỏng trắng đục đọng lại ở trên bụng của Phó Kinh Hồng, chậm rãi quét lấy một ít trên đầu ngón tay.
Mà, Phó Kinh Hồng vẫn còn bị bao vây trong trạng thái mờ mịt, đôi mắt đều là một mảng trống rỗng, vành mắt đều đã ửng đỏ.
Mộ Dung Thương dùng đầu ngón tay đang dính lấy một chất lỏng trắng đục kia, điểm nhẹ vào giữa mi tâm của Phó Kinh Hồng. Đầu ngón tay ướt sũng, bắt đầu, chậm chạp mà men theo sóng mũi của Phó Kinh Hồng trượt xuống, điểm đến chóp mũi của y, để lại một vệt nước dài, lại chạm đến đôi môi của Phó Kinh Hồng, mà chầm chậm thoa thứ mà y đã bắn ra, lên trên cánh môi kia.
Phó Kinh Hồng vốn không còn ý thức được gì nữa, chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Thương. Mà, những đường vẽ màu trắng kia, đều tăng thêm từng chút một khí sắc dâm mỹ trên khuôn mặt của y.
Mộ Dung Thương cười khẽ, cúi đầu lại vươn lưỡi ra liếm đi từng chút từ thứ mà hắn vừa mới vừa thoa lên.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại tỉnh táo được đôi chút, đầu óc chỉ là có mấy phần thanh minh lại thôi.
Thế nhưng, y vẫn cứ cảm thấy, ở trong cơ thể, thư cổ trùng vẫn còn đang táo động không ngừng, càng khiến cho y thêm bất an.
Bình thường, khi thư cổ độc phát tác, thì y chỉ cần phát tiết ra một lần, thì thư cổ trùng sẽ an tĩnh xuống.
Thế nhưng, lần này, dù cho là y có phát tiết ra mấy lần đi nữa, thì thư cổ trùng vẫn cứ táo động không ngừng, thậm chí là càng thêm nóng vội, khao khát.
Y không biết là chuyện gì đang diễn ra. Nhưng, y cũng mơ hồ đoán được, hiện tượng này nhất định là có dính líu đến nguyên nhân mà Mộ Dung Thương bắt y tới đây đi.
Lại nghĩ đến, mục đích duy nhất của Mộ Dung Thương khi bắt y tới nơi này, phảng phất như trái tim của Phó Kinh Hồng đã bị rót vào một dòng nước lạnh lẽo.
Nếu như Ôn Như Ngọc đã từng đã nói với y, trong cơ thể của Phật Tâm Lưu Ly có bách luyện độc trùng lại chỉ có thể lấy thư cổ trùng mà dẫn nó ra, vậy thì, mục đích mà Mộ Dung Thương bắt y tới đây cũng chỉ sợ là không cần nói thì y cũng đã biết rồi đi.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ hết mọi vấn đề.
Cho dù, trong cơ thể của y, thư cổ trùng vẫn đang táo động không ngừng. Thế nhưng, ý thức của y lại đang minh mẫn, thông suốt nhất từ trước đến nay.
Sau khi Mộ Dung Thương đã liếm hết thứ chất lỏng mà hắn đã thoa lên khuôn mặt của Phó Kinh Hồng, thì mới chậm rãi dời môi xuống dưới, tiếp theo, lại hôn lên khóe môi của Phó Kinh Hồng.
Hắn dùng đầu lưỡi, chậm rãi cạy mở hai cánh môi của Phó Kinh Hồng, tiếp theo, luồn vào bên trong, nhả ra thứ đang ngậm ở trong miệng của hắn, đẩy sang khoang miệng của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền bị sặc, đang định xoay đầu tránh đi.
Thế nhưng, Mộ Dung Thương lại dùng tay giữ chặt lại đầu của y, vừa nhất quyết để đầu lưỡi đẩy thứ chất lỏng kia sang khoang miệng của y.
Phó Kinh Hồng kháng cự, không muốn nuốt vào, những chất lỏng trắng đục kia liền theo khóe môi của y chậm rãi chảy xuống.
Mộ Dung Thương khẽ cười một tiếng, chậm rãi hỏi:
– Làm sao vậy. Tự nếm thứ của mình vừa tiết ra. Ngươi không thích sao?
Tiếng nói của hắn hơi khàn khàn lại trầm thấp.
Phó Kinh Hồng cảm thấy, thư cổ trùng ở trong cơ thể lại bị ảnh hưởng đến, lại càng thêm không an phận. Nhưng dù y đã phát tiết ra mấy lần đến cả phân thân đều đang cực kì mềm nhũn, thì lúc này, vẫn có chút cứng rắn, muốn giương lên.
Sau đi Mộ Dung Thương cúi đầu, đã liếm đi chất lỏng rỉ ra từ khóe môi của Phó Kinh Hồng xong, đồng thời, ở dưới thân lại một lần chậm rãi động lên, luôn nhẹ nhàng, động tác lại chầm chậm, chẳng khác nào động tác đang mài mực cả.
Sau khi Phó Kinh Hồng đã cao trào qua mấy lần, thì cúc huyệt ở phía sau lại càng trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Mà, mỗi một lần Mộ Dung Thương va chạm đến, đều khiến y run rẩy không ngớt.
Lần này, Mộ Dung Thương cũng không có đâm xuyên được mấy lần, thì rất nhanh, Phó Kinh Hồng lại phát tiết ra.
Lần này, Phó Kinh Hồng cũng không thể nào chống đỡ nổi nữa, thân thể ban đầu đã cực kỳ uể oải, cho nên, sau khi đã cao trào xong lần cuối thì y liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
*
Khi Phó Kinh Hồng tỉnh lại, đã phát hiện ra Mộ Dung Thương vốn không còn ở trong phòng này nữa.
Dưới màn giường đang rũ xuống, dãy tua rua khẽ rung rinh lên.
Hầu như là y đã cho rằng, đây là cảnh tượng ở trong mộng rồi đi.
Thế nhưng rất nhanh, y đã bị từng cơn đau nhức trên người truyền đến, mới kịp hồi phục lại tinh thần.
Phó Kinh Hồng chậm chạp ngồi dậy.
Động đến nơi tư mật đang mơ hồ đau rát, khiến cho y không khỏi nhíu mày.
Y tự đánh giá tình trạng bây giờ của thân thể mình….
Trên người của y, vẫn còn lưu lại một đống lốm đốm trắng đục lấm tấm, lộn xộn, lẫn lộn một vài dấu vết đo đỏ đầy ái muội ở trên khắp thân thể.
Mà, bộ y phục trước đó, vẫn còn được khoác hờ lên trên người của y, nhưng hiện tại, cả bộ y phục này đều đã xốc xếch, nhăn nhúm, trên đó còn dính phải không ít chất lỏng trắng đục đầy khả nghi, càng không thể nhìn nổi nữa rồi.
Phó Kinh Hồng vẫn bày ra khuôn mặt không hề cảm xúc mà đưa ra kết luận.
… Là, Mộ Dung Thương vốn không dọn dẹp hậu quả giúp cho y đi.
Thế nhưng kỳ quái nhất là, y cảm thấy trong cúc huyệt ở phía sau đều hoàn toàn khô ráo, không hề có dấu hiệu ẩm ướt nào báo cho y biết được rằng có thứ vốn phải lưu lại ở trong đó.
Lẽ nào, từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thương đều chưa từng phát tiết ra sao?
Ngược lại, đáp án này là đúng đi.
Chí ít, ở trước khi y ngất đi, Mộ Dung Thương vẫn chưa từng bắn ra một lần nào cả đi.
Phó Kinh Hồng vẫn là một mặt không hề có cảm xúc nào, đang âm thầm suy đoán.
Lẽ nào, Mộ Dung Thương nhìn thấy y đã bị dằn vặt đến hôn mê bất tỉnh, ở trong lòng mới sinh ra thương tiếc mà buông tha y sao?
Tiếp theo, bất chợt, Phó Kinh Hồng lại nở nụ cười.
Nếu mục đích của Mộ Dung Thương là muốn bắt y đến đây, là vì muốn dẫn ra bách luyện độc trùng ở trong cơ thể của Phật Tâm Lưu Ly. Thì, làm sao mà Mộ Dung Thương lại có thể bàn đến hai chữ ‘thương tiếc’ dành cho y đây?
Chỉ có điều, nếu mà Mộ Dung Thương muốn dùng thư cổ trùng trong cơ thể của y dẫn ra bách luyện độc trùng, thì vì sao Mộ Dung Thương lại không cho y trực tiếp đi đến gặp thân xác của Phật Tâm Lưu Ly mà lại muốn vòng vo cùng nhau diễn trò chơi hoan ái ôn tồn như thế này đây?
Lại nói, cách dẫn ra bách luyện độc trùng là ra sao đây?
Lẽ nào là giao hợp?
Quả thật, Phật Tâm Lưu Ly xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp rồi.
Nhưng dù sao cũng đã chết đi nhiều năm rồi, cho dù, là thân xác được đặt ở trong quan tài băng được bao phủ bởi một trận dị hương thơm nức mũi, thì làm sao cũng không che giấu được cỗ mùi vị thối rữa ở trên người của Phật Tâm Lưu Ly.
Nhớ lại cảnh tượng, một con sâu đỏ tươi, béo mập, dài thượt, ngọ nguậy không ngừng bò ra từ trong viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly, ngay lập tức, khiến cho Phó Kinh Hồng không nhịn được mà cả người đều phải run rẩy cả lên.
Nếu là thật sự buộc y phải ‘ấy ấy’ với thân xác của Phật Tâm Lưu Ly, thì còn không bằng, hiện tại, thà để y liền tự kết liễu chính mình cho xong đi.
Ngược lại, xem như là sau khi đã giao hợp cùng với Phật Tâm Lưu Ly rồi đi, thì y cũng sẽ trúng phải độc của bách luyện độc trùng mà chết đi thôi.
Dù sao thì trước hay sau, sớm hoặc muộn gì, y cũng đều phải chết.
Cho nên, còn không bằng, y thà chọn một cái chết thoải mái hơn một chút đi.
Phó Kinh Hồng tự giễu mà cười cười.
Chỉ là, hiện tại, y đã trở thành tù nhân của người khác. E là đến việc tự y muốn đi tìm chết cũng không còn nằm trong quyền quyết định của y nữa rồi đi.
Hiện giờ, nội lực của y đã hoàn toàn trống rỗng. Dù muốn tự tung ra một chưởng vỗ chết mình cũng không được, đến cả trong khắp nơi trong căn phòng này, cũng đều tìm không thấy bất kì vật sắc bén nào.
Chẳng lẽ muốn y cắn lưỡi tự sát hay sao?
Vừa nghĩ tới đây, quả thực là Phó Kinh Hồng bắt đầu phân tích tính khả thi của việc cắn lưỡi tự sát.
Nếu mà y thật sự chết đi, thì không biết nhị sư đệ cùng tiểu sư đệ có thương tâm hay không đây?
Có lẽ, tiểu sư đệ cũng sẽ đau lòng đi. Dù gì, cả hai cũng đều đã làm sư huynh đệ mười mấy năm rồi đi.
Còn nhị sư đệ, chắc là cũng sẽ đau khổ đi. Dù nói thế nào thì cả hai cũng đều đã có một đêm nhân duyên mưa phùn sương sớm.
Tiếp theo, y bắt đầu có chút hối hận.
Nếu như lúc trước, y nghe theo lời năn nỉ của tiểu sư đệ, cả ba người họ cùng nhau quay trở về Đoạn Tụ cốc. Thì, hiện tại, y cũng sẽ không lâm vào tình cảnh bế tắc, bất lực như thế này đi.
Chỉ là Phó Kinh Hồng không ngờ tới, dù y đã sống lại một đời, cuối cùng, cư nhiên, vẫn là phải đi chịu chết a.
*
Ngay trong lúc Phó Kinh Hồng đang miên man suy nghĩ lung tung, lại có người đang đẩy cửa đi vào.
Phó Kinh Hồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đến, liền thấy nam tử luôn đeo mặt nạ trước kia đang bước vào đây.
Phó Kinh Hồng vẫn là một mặt không hề cảm xúc, đánh giá một lượt nam tử đeo mặt nạ này ở trước mặt này.
Lần này, nam tử đeo mặt nạ lại không hề cầm theo bất kì vật gì cả.
Ngay khi vừa đẩy cửa đi vào, hắn liền nhìn thấy Phó Kinh Hồng đã tỉnh rồi cũng không hề hiện lên vẻ kinh ngạc…
Mà, Phó Kinh Hồng vốn cũng không thể nào thấy được vẻ mặt bây giờ của hắn.
Nam tử đeo mặt nạ nói:
– Nếu ngươi đã tỉnh rồi, liền đi tắm rửa một chút đi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng theo phản xạ nhanh chóng mà lập tức tìm tòi người có giọng nói tương tự với nam tử đeo mặt này, ở trong trí nhớ của y.
Trước kia, y vẫn luôn cảm thấy, dù là vóc người hay giọng nói của nam tử đeo mặt nạ này mang lại cảm giác như không như có chút quen thuộc. Nhưng mà, y suy nghĩ đến nát óc cũng đều không nghĩ ra, nam tử đeo mặt nạ này là người nào mà y đã từng gặp qua đây.
Phó Kinh Hồng chỉ vừa mới bước chân vào giang hồ. Xem như có gộp cả số người mà hai đời y đã gặp qua, cũng tính là không nhiều. Mà, người quen biết với y, lại càng thêm ít. Lần duy nhất, mà cũng là lần y thấy được đông đúc người giang hồ nhất, ngoại trừ khi tham gia võ lâm minh hội ở đời trước ra, thì cũng chỉ là khi y vẫn còn ở trong Mộ Dung phủ đi.
Chẳng lẽ, nam tử đeo mặt nạ này là người mà y đã từng gặp qua trước trong khi vẫn còn đang ở trong Mộ Dung phủ hay sao?
Vậy thì nam tử đeo mặt nạ này là tên gian tế đã được ma giáo gài vào trong đám chính đạo kia đi?
Nam tử đeo mặt nạ thấy Phó Kinh Hồng không hề nhúc nhích, chỉ ngẩn người nhìn chăm chăm vào hắn, cho nên, hắn liền thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Phó Kinh Hồng vừa hồi phục tinh thần lại, nhìn nam tử đeo mặt nạ hỏi:
– Ngươi chính là tà y trong truyền thuyết của ma giáo hay sao?
Ở trong Mộ Dung phủ, vốn tụ tập nhiều người thì có nhiều miệng. Cho nên, thỉnh thoảng, Phó Kinh Hồng nghe thấy mấy gã đệ tử không biết là ở môn phái nào, đã từng bàn tán về chuyện của cái tên Hoa Thanh Lưu – thần y đệ nhất thiên hạ kia.
Hoa Thanh Lưu cực kì tinh thông kỳ hoàng thuật, vốn xuất thân từ một dòng dõi y sư lâu đời có y thuật cao minh, làm người cũng thanh cao lại cao ngạo vô cùng. Cho nên, hắn khá là xem thường những đại phu vốn chỉ biết chút y thuật lại lưu lạc ở khắp nơi trên giang hồ, nhưng lại được mang danh là thần y.
Nhưng mà hắn lại cực kỳ coi trọng tên tà y của ma giáo này đây, hoặc cũng có thể nói là kiêng kị đi.
Nhưng mà, tà y ma giáo chưa bao giờ biết cứu người, hắn chỉ ra tay hạ độc mà thôi.
Hoa Thanh Lưu rất ít cứu người.
Nhưng nếu là người bị trúng phải độc của tà y ma giáo, thì hắn nhất định sẽ chạy tới, mà ra tay cứu người.
Nói tóm lại, Hoa Thanh Lưu với tà y ma giáo, có lẽ là kẻ thù đấu đến một mất một còn đi.
Đúng như dự đoán, nam tử đeo mặt nạ, gập thắt lưng, vang lên giọng nói mang theo ý cười:
– Đúng vậy a. Không biết là ngươi có gì chỉ giáo hay không đây?
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, qua một lát sau, mới hỏi:
– … Làm sao để tắm rửa đây?
Nam tử đeo mặt nạ nói:
– Giáo chủ dặn dò. Chờ ngươi tỉnh lại, thì ta liền dẫn ngươi đi đến Bạch Ngọc thánh trì của bổn giáo để ngươi tắm rửa.
Phó Kinh Hồng chỉ phát ra một tiếng “Ân”.
Y thầm nghĩ.
Chẳng lẽ là trước khi mang y đi làm vật tế để giải độc, còn bắt buộc y phải tắm rửa sạch sẽ, miễn cho làm bẩn ngọc thể của thánh nữ đi?
Còn muốn y phải đi đến thánh trì của ma giáo gì đó nữa chứ.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng vừa đứng lên, lập tức, hai chân đều mềm nhũn, eo chua xót, liền ngồi trở lại trên giường.
Y ngẩng đầu, hiện lên vẻ mặt vô tội mà nhìn nam tử đeo mặt nạ, không phải là y diễn kịch, mà thật sự là thân thể của y không thể nào nhúc nhích nổi, đến cả hai chân đều đã mềm nhũn ra, đến run rẩy không thôi.
Nam tử đeo mặt nạ lại trầm tư một chút, tiếp theo, quyết đoán mà tiến lên, liền ôm choàng lấy Phó Kinh Hồng bế lên.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền ngẩn người, tiếp đó, y cũng chỉ thuận theo mà mặc cho nam nhân đeo mặt nạ bế mình đi ra ngoài.
Tuy rằng, trọng lượng của y cũng không phải nặng tựa như thái sơn. Nhưng, dù sao y cũng là một nam tử trưởng thành, tuyệt đối là sẽ không nhẹ cân một chút nào cả.
Mà, thoạt nhìn, tên nam tử đeo mặt nạ có vóc người cực kì gầy yếu này, nhưng lại còn bày ra tư thái rất là ung dung mà bế y lên, lại còn không ngừng bước đi vững vàng vô cùng a.
Hơn nữa, tiền đề, chính là trong người của cái tên nam tử đeo mặt nạ này vốn không hề có chút nội lực nào cả.
Không sai.
Quả thật là trên người của cái tên nam tử đeo mặt nạ này không hề có một tia nội lực nào cả.
Cho dù, nội lực của Phó Kinh Hồng đang tạm thời bị phong bế.
Thế nhưng, ánh mắt biết quan sát của y vẫn còn tốt đi.
Nhất thời, vừa thoáng nhìn qua, liền thấy được cái tên nam tử đeo mặt nạ này vốn không hề có nội lực.
Nhắc đến đây, y mới nhớ ra, Hoa Thanh Lưu cũng không hề có nội lực.
Lẽ nào, vì muốn trở thành một vị thần y đỉnh đỉnh đại danh thì liền không thể tập võ đi?
Phó Kinh Hồng hững hờ suy đoán linh tinh.
Không qua bao lâu, liền nghe thấy nam tử đeo mặt nạ nói, “đã đến nơi”.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, ngắm nghía một vòng xem, thánh trì ma giáo này vốn có hình dạng như thế nào.
Nhất thời, y không khỏi cảm thán một phen.
Quả nhiên, không hổ thẹn cho danh xưng là Bạch Ngọc thánh trì.
Cư nhiên, cái hồ nước to này, đúng là đã dùng bạch ngọc mà xây thành.
Từ bên trong, bốc lên hơi nước lượn lờ, miên man không dứt. Quả thực, phảng phất giống như là tiên khí bao quanh mờ ảo vậy.
Nam tử đeo mặt nạ chậm rãi đặt Phó Kinh Hồng đứng xuống trên mặt đất, tiếp theo, hắn để cho cả người của y dựa vào trên bờ vai của hắn, miễn cho y đứng run chân, liên bị trượt ngã.
Phó Kinh Hồng liền dựa vào người của nam tử đeo mặt nạ, liền đưa tay ra, chậm chạp tự mình cởi y phục trên người ra.
Tầm mắt của nam tử đeo mặt nạ đều luôn nhìn thẳng về trước.
Phó Kinh Hồng vẫn chầm chậm, cầm lên vạt áo, cởi ra từng kiện y phục một, dần dần bỏ xuống mặt đất.
Theo một chiếc áo nội y trắng tinh nhăn nhúm, rơi xuống cuối cùng, chất thành một đống nhỏ ở trên lối đi được lát bằng ngọc thạch kéo dài ở một bên thành hồ. Thì, trên người của y đã không còn một mảnh vải nào cả, lộ ra hoàn toàn một thân da thịt trơn láng, từng điểm hồng ngân ái muội chồng chất lên nhau, rải rác in lên khắp ở trên đó.
Mà, tầm mắt của nam tử đeo mặt nạ vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ.
Ngay sau đó, Phó Kinh Hồng lại ghé sát tới gần bên vành tai để lộ ra sau tấm mặt nạ của nam tử này, nhẹ giọng nói:
– Tên ngốc này. Ngươi không đến dìu ta đi tới. Thì, làm sao mà ta tắm được đây?