Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 19: 19 Có Lương Thực


Một bát cháo bắp, mỗi người một miếng đã thấy đáy.

Tam nương nhìn Điềm Điềm với ánh mắt yêu thương.Đứa nhỏ này, có đồ ăn ngon chưa từng ăn mảnh bao giờ.Đột nhiên nhớ tới thứ gì, bà lại móc hai quả trứng chim từ trong túi ra đưa cho Lục Điềm Điềm, nói:“Cô út tìm được cho con đó, con ăn đi.”Điềm Điềm cảm thấy ấm áp, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, cô út đều đối xử rất tốt với cô.Chỉ là kiếp trước, Lục Đại Ny với vợ bác cả liên thủ hại cô út, khiến cô út phải gả cho một tên vô công rồi nghề trong thôn, từ nay về sau phải sống ngày tháng khổ không tả nổi.Đời này, cô không chỉ phải cứu cô út, còn phải khiến Lục Đại Ny với vợ bác cả phải trả giá đắt!Lục Điềm Điềm hạ quyết tâm, lột trứng chim trong tay ra, đưa lòng đỏ trứng cho anh hai anh ba, lòng trắng cũng phân cho anh cả một cái.Ba người ngồi trong phòng nhanh chóng ăn hết cơm trưa, sau đó bưng chén đũa ra ngoài.

Về phần rửa chén, đó không phải chuyện của tam phòng.Lục Điềm Điềm lại lặng lẽ kề sát vào tai cha thì thầm.


Cha Điềm Điềm trừng tới đôi mắt như muốn lồi ra, không tiếng động dò hỏi: Thiệt hay giả?Lục Điềm Điềm nhìn thấy ba anh trai đã ngủ, lại dùng tay chỉ chỉ cái lỗ, ý bảo lương thực đang ở ngay trong này.Tam lang vươn hai đầu ngón tay ra thò vào trong, khi lại rút tay ra, quả nhiên trong tay có kẹp mấy hạt gạo, còn có một hạt đậu xanh.Kiềm chế trái tim đang đập thình thịch kinh hoảng, tam lang đứng dậy mở cửa, nhìn ra phía ngoài, sau đó lại đóng cửa lại, còn cắm then cài, quay trở về giường đất.Tam nương cũng kinh ngạc bò qua, vươn hai đầu ngón tay ra thò vào trong cái lỗ moi moi.

Chờ khi rút tay về, chỗ kẽ ngón tay có kẹp mấy hạt gạo trắng nõn.“Điềm Điềm, sao con phát hiện được?” Tam nương nói thật nhỏ.“Nương, con nhìn thấy chỗ này có một cái lỗ, muốn nhìn thử xem bên trong có gì thì nhìn thấy cái này.” Lục Điềm Điềm giả vờ kinh hỉ nói.Tam nương vội bịt chặt miệng Điềm Điềm: “Ngốc, nói nhỏ chút.”Điềm Điềm cố gắng nhịn cười, giả thành dáng vẻ hơi sợ hãi bịt chặt miệng mình, không nói thêm lời nào nữa.Lục tam lang nghĩ nghĩ, lại mở cửa đi ra ngoài, Chẳng bao lâu sau đã cầm một cái chén với một cái móc đi vào lại.Hắn lại cắm then cài cửa như cũ sau đó leo lên giường đất, dùng sức bẻ cái móc cong thành một vòng nhỏ rồi với vào bên trong.Cứ như vậy, Lục tam lang lần lượt móc lương thực bên trong ra.


Nửa giờ sau, một chén lớn ngũ cốc đã xuất hiện trước mắt Điềm Điềm.Đáy lòng Lục Điềm Điềm nghẹn uất, rõ ràng cô chỉ cần chớp mắt một cái đã có thể lấy ra một túi lương thực, hiện tại lại thành mò kim đáy biển, tự mình làm bậy.“Tam nương, hẳn đây là lương thực đám chuột tích trữ, em xem, cái gì cũng có, anh cảm thấy hẳn phía dưới còn nhiều nữa, dù sao cái hang này cũng sâu lắm.”“Chỉ là cái này không móc được, anh phải nghĩ cách khác mới được, phải tìm thứ gì đó tiện tay hơn một chút.”Tam nương gật đầu, nhìn cái chén chứa lương thực hỗn hợp, nói:“Hay là chúng ta phân loại lương thực ra, đậu xanh để nấu cháo ngày hè, đậu nành xào chín ăn, bắp với gạo kê thì mài thành phấn, còn gạo…”Còn chưa dứt lời, tam lang đã lắc đầu: “Chỉ cần lấy hết ra được là được.

Chờ khi lấy hết đống này ra, anh sẽ mang nó lên chợ đen ở huyện bán đi.

Trong tay không có chút tiền đúng là không ổn.”.