Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 17: 17 Chó Cắn Chó


“Trời giết con mụ lười, làm gì cũng không xong, chỉ có ăn là giỏi, giữa trưa hôm nay cô đừng hòng ăn một miếng cơm nào nữa.

Giặt có cái chăn mà giặt suốt buổi trưa, đãi vàng hay gì?”Nhị nương lại oán hận vô cùng.

Đều do con đĩ nhỏ nhà em ba lắm mồm, không phải câu nói kia của nó, lão thái bà chết tiệt này đâu làm tới mức ấy.Lục tiểu muội không rảnh nói chuyện với Điềm Điềm nữa, chạy vội ra ngoài, đừng để mẹ mình nói nói một hồi lại muốn động thủ.Tới lúc đó, người chịu thiệt chắc chắn là mẹ cô ấy.


Đừng nhìn chị dâu làm bộ làm tịch trốn đông trốn tay, nhưng mấy chiêu ngấm ngầm không ít chút nào.Quả nhiên, Lục nãi nãi mắng tới miệng có bọt mép, nhị nương vẫn chỉ thong thả ung dung phơi chiếc chăn mới vừa giặt xong, hệt như người bị mắng vốn không phải mìn vậy.Lục nãi nãi không nhịn được lại muốn nhào lên, kéo cái chăn mới được giặt sạch kia xuống, vứt trên mặt đất hung hăng đạp mấy đạp.Cũng chính lúc này, chợt có người kéo cánh tay Lục nãi nãi lại.

Vừa định hất tay ra, chợt nghe được giọng của Lục tiểu muội: “Mẹ, con đói rồi, chúng ta nhanh đi nấu cơm thôi.”Tay Lục nãi nãi cứng đờ, cũng không nỡ để con gái chịu đói, chỉ có thể oán giận trừng nhị nương một cái, nhổ một bãi nước bọt rồi hùng hổ kéo Lục tiểu muội vào phòng chính.Nhị nương cũng nhổ lên đất một cái, miệng lầu bầu: “Thứ nuôi tốn cơm lại hay ăn mảnh, vô tâm vô phế vô dụng.”Lục Điềm Điềm mím môi cười.


Cho các người chó cắn chó, chỉ là liên lụy tới cả cô út khiến cô hơi ngượng ngùng.Cô vội đứng dậy đóng cửa phòng lại, lại bắt đầu kế hoạch giấu lương thực.Cuối cùng cũng đổ hết túi lương thực vào trong, Lục Điềm Điềm lại dùng đèn pin trên di động chiếu chiếu.Lần này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lương thực, thậm chí chỉ cần duỗi tay ra đã có thể sờ tới.Cô thấy mỹ mãn mà cất hết lương thực đi, đứng dậy mở then cài cửa ra.

Tính toán thời gian, hẳn cha với các anh trai cũng sắp về ăn cơm rồi.Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Lục Tiểu Minh đã chạy vèo vào, vừa vào cửa đã vội đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng kể cho Điềm Điềm biết cảm giác của bản thân khi đi học hôm nay.Lục Điềm Điềm kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cũng dần cong lên, thì ra là bạn thân của cô giúp anh Tiểu Minh, thật tốt.Phòng chính cũng bắt đầu náo nhiệt lên, người xuống ruộng đều trở về, tam lang rửa tay xong lại chạy về phía phòng mình.Nhìn thấy Điềm Điềm đang nói chuyện với lão nhị, Lục tam lang sờ lên trán Điềm Điềm, hơi nhíu mày lại:“Hình như vẫn còn hơi sốt, hay là cha tới chỗ thôn y lấy ít thuốc đi.”Lục Điềm Điềm lắc đầu: “Cha, con nằm thêm một ngày nữa, uống nhiều nước một chút là hết thôi.”Lục Tiểu Minh nghe vậy lại chạy vội ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã bưng một chén nước ấm áp tiến vào: “Điềm Điềm, uống nước đi.”Lục Điềm Điềm bận rộn suốt buổi sáng, đúng là hơi khát thật.

Cô nhận lấy chén, uống từ từ từng hớp.Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lục Tiểu Minh, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Em đã khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”Lục Thanh và Lục Đại Minh còn cả đám nhóc nhà đại phòng nhị phòng cũng đều đeo sọt trở về.Lục nãi nãi hệt như thần giữ cửa đứng ở đó, kiểm tra sọt của đám người, còn cố ý vạch lá tìm sâu nhị phòng với tam phòng.Nhưng nhìn sọt rau dại với củi, chỉ có nhà đại phòng ít nhất, rất tốt, Lục nãi nãi hệt như bong bóng xì hơi, trừng mắt nhìn Lục Đại Ny một cái sau đó yên lặng tránh qua một bên..