Trọng Nham về tới nhà, chuyện đầu tiên làm là gọi điện cho Ôn Hạo, Ôn Hạo không biết đang ở chỗ nào, nghe văng vẳng tiếng nhạc du dương êm dịu, ân ẩn còn có tiếng cười nói của cả nam và nữ vọng tới. Trọng Nham hoài nghi hắn đang làm chuyện gì bất chính, tìm nơi tiêu khiển, bởi vì giọng Ôn Hạo nghe qua thực thả lỏng, giống như mang hai phần say sưa.
Nhận được điện thoại của Trọng Nham, Ôn Hạo thập phần giật mình, đây là lần đầu tiên Trọng Nham chủ động gọi điện cho hắn.
“Có chuyện gì không?”
Trọng Nham trực tiếp vào vấn đề: “Có chuyện này, nhờ anh và Lý tiên sinh ra mặt giúp tôi giải quyết.”
Âm nhạc nhỏ dần, Trọng Nham nghe thấy truyền ra từ điện thoại tiếng cửa mở rất nhẹ, chung quanh Ôn Hạo dần an tĩnh lại. giọng hắn so với vừa rồi nghe rõ và nghiêm túc hơn hẳn: “Làm sao vậy?”
Những cuộc gọi tới kiểu này Ôn Hạo cũng đã nhận được không ít, trước kia khi hai anh em Lý gia thường ra ngoài gây họa, không dám nói cho Lý Thừa Vận, đều quanh co lòng vòng tìm hắn trước, hơn nữa lời dạo đầu đều giống nhau: “Chú hai, giúp con một việc.” hoặc là “Chú hai, có chút chuyện xảy ra, có thể giúp con giải quyết không.”
“Anh biết Trình Úy chứ?” Trọng Nham hỏi hắn.
“Biết.” Ôn Hạo nghe được chữ “Trình”, lập tức liền nghĩ, cho rằng Trình Du đã sai người Trình gia ra mặt đối phó với Trọng Nham, vội nói: “Nó tìm cậu? là nó tự mình ra mặt hay tìm người khác? Động thủ rồi sao?”
“Tôi nói gã mời tôi ăn cơm.” Trọng Nham phát hiện lời nói của cậu và suy nghĩ của Ôn Hạo bị lệch pha, quyết định nói rõ ra một chút; “Gã muốn cưa tôi.”
Ôn Hạo trầm mặc trong chốc lát. Trình Úy là hạng người gì, hắn đương nhiên cũng biết một chút, nhưng thật không ngờ Trình Úy lại đánh chủ ý lên người Trọng Nham. Đương nhiên hắn cũng sẽ không cảm thấy Trọng Nham đang nói dối, Trọng Nham tính tình thế nào ít nhiều hắn cũng nắm rõ, y như một quả pháo, hơn nữa khi nói chuyện chưa bao giờ thích vòng vo.
“Cậu gặp nó ở đâu?”
“Tại võ quán.” Trọng Nham đơn giản giải thích chuyện mình đăng kí đi học võ, sau đó nói: “Gã dẫn người tới khu nghỉ ngơi của võ quán, còn tới làm gì thì tôi không biết.”
“Chuyện này tôi sẽ nói với đại ca, cậu đừng làm gì cả.” Ôn Hạo ngữ khí ôn hòa hơn, đã thấy nhiều lần bộ dạng Trọng Nham hướng về phía bọn họ nã pháo, bất thình lình nhìn thấy bộ dáng cậu như hài tử bình thường, đem chuyện mình không thể giải quyết tới nhờ gia trưởng xử lý, Ôn Hạo bỗng cảm thấy có chút cảm động, rồi lại lập tức cảm thấy 囧, tâm tình của mình lúc này tựa hồ có gì đó không đúng lắm thì phải?
Trọng Nham lại không nghĩ nhiều như vậy muốn thu phục Trình Úy, chỉ dựa vào mình cậu là không có khả năng, tất nhiên phải nhờ vào Lý Thừa Vận xuất mã. Chẳng lẽ Lý Thừa Vận đã ra mặt rồi, gã còn cố quấn lấy mình, muốn giở trò với mình nữa sao? Tần Đông An cũng đã nói, cái gã Trình Úy này còn làm ăn phi pháp, điều này chứng tỏ cũng bao gồm nhiều thứ khác nữa, Trọng Nham hy vọng sẽ không ảnh hưởng tới mình.
Ôn Hạo vừa cúp điện thoại không bao lâu, Lý Thừa Vận liền gọi điện tới. Trọng Nham vừa tiếp, đã nghe thấy Lý Thừa Vận vội hỏi cậu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Họ Trình đã làm gì con chưa?”
“Không có.” Trọng Nham chậm rãi đáp: “Chỉ là tới trường tìm tôi một lần, sau đó chính là hôm nay mời tôi ăn cơm.”
Lý Thừa Vận thấp giọng mắng một câu, sau đó nói tiếp: “Đừng để ý tới nó, để ta xử lý.”
Trọng Nham không hé răng, trong lòng vừa cảm thấy kỳ lạ lại vừa có vài phần không thoải mái. Cậu không thích Lý Thừa Vận, cho tới tận bây giờ cũng không coi ông ta là cha mình, nhưng hiện tại có việc lại tới tìm ông ta giúp đỡ, còn cảm thấy đúng tình hợp lý… bản thân mình như vậy có phải có chút vô sỉ không?
“Đừng nghĩ nhiều.” Lý Thừa Vận an ủi cậu: “Trong khoảng thời gian này, kêu Lý Nam Lý Bắc đưa đón con tới trường đi, đừng ngại phiền toái.”
Trọng Nham gật đầu nói: “Được.”
So với việc bị Trình Úy dây dưa, thì Lý Nam Lý Bắc đương nhiên nhìn thuận mắt hơn nhiều. cho dù bọn họ là người của Lý Duyên Kỳ cũng không sao. người khiến anh em Lý gia dùng toàn lực đối phó đã không còn là mình, đương nhiên phiền chán của Trọng Nham đối với bọn họ cũng giảm bớt rất nhiều.
Trọng Nham thấp giọng nói: “Cám ơn.”
“Cám ơn cái gì.” Lý Thừa Vận thở dài: “Nếu con ở trong nhà chính thì đã không gặp phiền toái thế này rồi.”
Trọng Nham không hé răng, trong lòng vẫn thầm nghĩ, Lý gia có chỗ nào tốt để ở? Không có phiền toái của Trình Úy, chẳng lẽ sẽ không có phiền toái từ những người khác hay sao? So với Lý gia đại phiền toái, chút lông gà vỏ tỏi Trình Úy gây ra thật không đáng kể chút nào.
Lý lão gia, Trình Du, Lý gia huynh đệ, ai dễ đối phó hơn? Nhất là Lý lão gia, tâm tư của lão cáo già này cho tới bây giờ Trọng Nham vẫn không thể hiểu nổi. Chỉ riêng việc đối đãi với người nối nghiệp, chính Trọng Nham cũng cảm thấy Lý Duyên Kỳ so với ông bô Lý Thừa Vận càng xuất sắc hơn, lão cáo già chả nhẽ nhìn không ra? Lại còn tỏ ra lãnh đạm với Lý Duyên Kỳ, bắt đầu nâng đỡ cái thằng nhóc Lý Ngạn Thanh không biết gì.
Trong lòng Trọng Nham có chút đồng tình với huynh đệ lý gia, cậu biết lão già đó đón Lý Ngạn Thanh trở về là vì cái gì, so với đứa chưa từng được người yêu thương quan tâm tới, thì huynh đệ Lý gia, trước kia chiếm được quan tâm cùng yêu thương coi trọng của lão già ấy rồi sau đó lại bị mất đi, tình cảm bị đả kích sẽ càng thêm trầm trọng đi.
Đối với hai anh em nhà này mà nói, dòng họ Lý gia không chỉ đại biểu cho quyền thế phú quý, còn bao hàm cả cái gì đó sâu sắc hơn, tỷ như sứ mệnh, hay vinh dự, đó là khác biệt lớn nhất giữa anh em bọn họ với Lý Ngạn Thanh và Trọng Nham. Trong mắt Lý Ngạn Thanh, được Lý gia tán thành đại biểu cho việc bay lên một địa vị xã hội mới, còn đối với Trọng Nham mà nói, Lý gia chính là một chiếc gông xiềng xinh đẹp trói buộc, là nữ quỷ bị bắt nhốt treo trên xà nhà trong [liêu trai chí dị], nhìn như quỳnh lâu (nhà đẹp) tiên cảnh nhưng lại là một sợi dây thừng có thể lấy mạng người.
“Không đến cũng được.” Lý Thừa Vận nghĩ tới gần đây trong nhà loạn như vậy, lại cảm thấy Trọng Nham ở bên ngoài cũng không tồi, ít nhất cũng đỡ phải lo: “Con ở một mình mọi việc phải cần thận, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho ta.” Tạm dừng một chút, Lý Thừa Vận vụng về bổ sung thêm một câu: “Có việc gì cũng đừng sợ, có cha đây.”
Trọng Nham không hé răng, trong lòng có một loại cảm giác thực vi diệu. tựa hồ loại dặn dò bao hàm quan tâm và yêu thương này cậu đã từng mong chờ khi còn rất nhỏ, sau đó theo năm tháng lớn dần lên mà chậm rãi phai nhạt. Thế nhưng hiện giờ trong tình huống không tưởng tượng được lại chính tai nghe thấy, trong lòng trừ bỏ một chút luống cuống, còn có một chút tiếc nuối mờ mịt.
Trên đời này, muốn đạt thành bất cứ chuyện gì đều cần phải có một cơ hội thích hợp, nếu không cổ nhân cũng đã không nói: thiên thời địa lợi nhân hòa. Đồng dạng cùng một câu nói kia, nếu Trọng Nham nghe được lúc còn nhỏ, cho dù Lý Thừa Vận có thuận miệng nói ra, cho dù chỉ nói đúng một lần duy nhất, thì cảm giác của Trọng Nham đối với ông sẽ hoàn toàn bất đồng.
Lý Thừa Vận không chờ được câu trả lời mình mong muốn, khẽ thở dài: “Được rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Trọng Nham cúp điện thoại, cũng khẽ thở dài: “Sớm gì chứ?”
Lúc cậu còn nhỏ, khi tâm tư còn chưa trở nên lạnh lùng, ương ngạnh như bây giờ, người phải nói những lời này đang ở đâu? Thời gian trôi qua, thế sự vô lường, Trọng Nham sớm đã kông còn là thiếu niên ngây ngô nhiều năm trước mong chờ cha ruột đối xử tốt, quan tâm với mình.
Những lời này, vẫn là tới quá muộn.
Cuộc sống của Trọng Nham quay trở lại như khi mới lên đây, ra vào nhà đều có người đi theo cả ngày, đến trường tan học đều có người đưa đón, mà ngay thứ bảy tới võ quán cũng có Lý Nam Lý Bắc đi theo. Cậu lên lớp huấn luyện thì Lý Nam Lý Bắc người đọc báo người nghịch di động trong khu nghỉ ngơi chờ cậu, nói chung rất nghiêm túc nhưng cũng có chừng mực, Trình Úy ngược lại không còn thấy xuất hiện nữa.
Trọng Nham cảm thấy đó cũng là chuyện bình thường, lòng hiếu kỳ của Trình Úy đối với cậu chỉ là do cảm thấy mới mẻ mà thôi, cũng không phải thật sự nhất kiến chung tình — sau khi trải qua chuyện của Cung Chất, Trọng Nham đối với cái từ ‘nhất kiến chung tình’ đặc biệt căm hận, cảm thấy bốn chữ này tổ hợp vào một chỗ chỉ là muốn gạt người.
Lại nói mỹ thiếu niên cũng không phải hiếm, lấy địa vị tài phú của Trình Úy cộng thêm thủ đoạn, bộ dang playboy của gã, muốn cua ai, thượng ai, căn bản không khó khăn gì. Nếu chỉ vì ham mê mới lạ, gã hoàn toàn không cần mạo hiểm… chọc giận Lý Thừa Vận mà tới dụ dỗ mình. Theo như Trọng Nham tự cảm thấy thì Trình Úy làm như vậy quá phiêu lưu, phí tổn cao, lại không có lời.
Trọng Nham cảm thấy sự việc cỏn con này cứ như vậy vô thanh vô tức liền qua đi. có đôi khi cậu ngẫm lại chuyện của Cung Chất, không biết ngày đó việc mình làm có tác động gì đến anh ta hay không. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Cung Chất có thể thanh tỉnh đương nhiên vẫn là tốt nhất, còn nếu vẫn chấp mê bất ngộ (u mê không tỉnh ngộ) vậy thì mặc kệ anh ta thôi.
Đường do người đi, ai có thể thật sự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác đây?
Tần Đông An lo lắng vài ngày cuối cùng cũng chậm rãi trầm tĩnh lại, thành thành thật thật lên lớp, cuối tuần còn an ổn cùng Trọng Nham đi học võ rèn luyện thân thể, cũng không còn thấy cậu ta kêu khổ nữa. Trọng Nham còn tưởng rằng cậu ta đã suy nghĩ cẩn thận, phải làm một Tần Đông Nhạc thứ hai, không ngờ Tần Đông An lại cho cậu hay, sở dĩ làm như vậy là bởi vì ma vương nhà cậu ta thời gian này sẽ ở lại thủ đô, nếu cậu ta dám kêu khổ, nhất định sẽ bị đánh.
Trọng Nham buồn bực, Tần Đông Nhạc sao không về địa bàn của anh ta đi, Tần Đông An cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, chỉ biết anh trai sẽ ở lại thủ đô một thời gian, mỗi ngày còn phải phối hợp với cảnh sát điều tra án từ gì đó. còn về án từ gì thì Tần Đông An cũng không biết. Nhưng có thể khiến Tần Đông Nhạc xuất mã khẳng định không phải là việc lông gà vỏ tỏi rồi, bởi vậy khi Tần Đông An nói tới việc này trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
“Ít lo chuyện bao đồng đi.” Trọng Nham một tay vác balo, một tay túm bả vai Tần Đông An lôi ra ngoài: “Anh trai ông so với ai cũng trâu bò hơn nhiều, cho dù cả hai chúng ta đồng thời cùng xông lên cũng không thể đánh bại được anh ta. Hơn nữa, ông có lo lắng cũng vô dụng, đúng không, đó dù sao cũng là công việc của anh ta. Ông cứ thành thành thật thật học hành đi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, đừng tăng thêm phiền toái cho anh ta là được.”
Tần Đông An cười nhạo: “Lời này của ông giống y hệt ổng nói.”
“Thường thôi.” Trọng Nham đúng tình hợp lý nói tiếp: “Điều này chứng tỏ bọn tôi có tư tưởng của người trưởng thành. Với một đứa trẻ chậm lớn như ông còn cách xa lắm.”
Tần Đông An xem thường nhìn cậu: “Hình như sinh nhật ông còn nhỏ hơn tôi hai tháng đấy.”
“Tuổi tâm lý của ca lớn hơn chú nhiều.” Trọng Nham thâm trầm nhìn thằng bạn: “Nếu thật sự dựa vào tuổi tâm lý mà tính thì tuổi chú chỉ tương đương với con trai ca thôi. thật đấy, ca không lừa chú đâu.”
Tần Đông An vác balo chạy đuổi theo đánh Trọng Nham.
Trọng Nham không dám đối kháng cùng thằng nhóc tay chân tinh tế này, chỉ có thể vừa bật cười vừa chạy trối chết. cậu vừa mới chạy tới cổng trường liền nhìn thấy ở cạnh bồn hoa một mỹ thiếu niên minh mị như gió mát tháng năm đang đứng đó.
Cung Chất kỳ thật chỉ vừa mới tới, cũng không đợi bao lâu. Nhưng thấy Trọng Nham và Tần Đông An một trước một sau đuổi nhau chạy tới cổng trường, vẫn có chút cứng ngắc.
Tần Đông An liếc nhìn thoáng qua liền chú ý tới tầm mắt Cung Chất đang dừng ở trên người Trọng Nham có chút khác lạ. điều này khiến bạn học Tiểu An thập phần lo lắng. từ lúc Cung Chất chẳng một chút quan tâm tới Trọng Nham, Trọng Nham vội vàng xin số điện thoại của người ta, còn chủ động hẹn gặp, cho tới giờ Cung Chất lại chủ động tới tìm cậu, Trọng Nham có thể chống đỡ được sao?!
Tần Đông An dùng khuỷu tay đụng Trọng Nham, hất đầu về phía Cung Chất bĩu môi: “Anh ta tới tìm ông?”
Trọng Nham cũng có chút không chắc chắn lắm: “Chắc không phải đâu?!”
Dựa theo tính tình tiểu công tử được chiều chuộng của Cung Chất, sau khi nhận được điện thoại cùng tin nhắn như vậy của cậu, hẳn sẽ hận chết cậu mới đúng. Không nói tới việc đời này không thèm nhắc tới cậu mà nói không chừng còn âm thầm làm ra một số chuyện muốn chỉnh chết cậu ấy chứ — chẳng lẽ tới tuyên chiến với mình?
Trong khi hai người thì thầm nghi ngờ, thì Cung Chất đã vòng qua bồn hoa dài phía trước, thẳng hướng đi tới chỗ bọn họ.