Trọng Nham lục tung trong ngăn trữ đồ tủ âm tường, cuối cùng lại ở ngăn tủ phía dưới tủ bát tìm được một cái hòm lớn, bên trong đựng hơn một nửa là mấy hộp nước sơn đã kết tủa, còn lại là mấy món đồ lao động như bao tay xây dựng, mấy viên gạch men sứ xếp chồng lên nhau, một ít dây điện, mấy cái công tắc điện cùng một bó mấy cái ống thép inox dài ngắn không đồng nhất được buộc gọn vào nhau. Trọng Nham từ bên trong chọn một cái ống dài khoảng 30cm, cầm trong tay vụt thử, đối với xúc cảm cùng sức nặng và độ rắn chắc của nó khá vừa lòng. Hơn nữa kích cỡ cũng vừa đẹp, nếu dài hơn nữa thì cũng không bỏ vào trong balo được, đến lúc muốn dùng, rút ra cũng không quá tiện.
Trọng Nham không biết có phải cậu đã nghĩ quá nhiều hay không, nhưng cậu đã quen trước khi bất cứ chuyện gì phát sinh cũng phải dự đoán được kết quả xấu nhất có thể xảy ra. Trong kinh nghiệm của cậu, chuyện tốt thì sẽ không tốt mãi mà chuyện xấu thì sẽ liên tiếp xảy ra không ngừng, thậm chí còn xảy ra với tốc độ chóng mặt không ai có thể kịp vãn hồi.
Trọng Nham sau khi tan học rẽ vào một cửa hàng bán phụ tùng mua một cái cao su bọc tay lái xe đạp, về nhà ngâm nó vào nước nóng, cao su bị nhiệt độ cao làm cho giãn ra, thực dễ dàng cho vào một đầu ống inox. Trải qua gia công đơn giản như vậy, liền trở thành một cây gậy trông khá ổn, dù có vụt mạnh cỡ nào cũng sẽ không bị tuột khỏi tay. Đây là sau vô số lần ẩu đả đánh nhau, Trọng Nham đã tìm ra được thứ vũ khí dùng thuận tiện nhất với mình.
Trọng Nham ở trong phòng khách khoa tay múa chân vụt thử vài cái, rồi mới thực cẩn thận giấu nó vào trong balo. Trải qua một lần luân hồi, có một số việc sẽ có thay đổi nhưng cũng có vài chi tiết vẫn sẽ tuần hoàn lại nguyên vẹn mà diễn ra.
Trọng Nham nhớ rõ, sau khi cậu bị đưa về nhà chính Lý gia không lâu, Lý Duyên Lân đã tìm người lừa cậu ra sau trường rồi đánh cậu một trận. cậu khi đó cũng khá sơ suất, không chuẩn bị bất cứ thứ gì, bị đánh cho gãy xương sườn, xương cánh tay cũng bị rạn nứt, kết quả, sau khi về nhà Lý Duyên Lân cũng chỉ bị Lý Thừa Vận nhẹ nhàng bâng quơ phạt đi quỳ ở từ đường một đêm. Trình Du ở một bên lau nước mắt quở trách Lý Duyên Lân không hiểu chuyện, toàn gia mỗi người hát đệm một câu liền coi Trọng Nham đang bị thương nặng như đồ ngốc mà đùa giỡn cho qua chuyện. lúc này, cũng không đảm bảo Lý Duyên Lân sẽ không có suy nghĩ đồng dạng như vậy, cậu vẫn nên chuẩn bị trước mới được.
Cũng không biết cây gậy kia của Trọng Nham có phải có thêm tác dụng trừ tà hay không mà mấy ngày kế tiếp cư nhiên gió êm sóng lặng nhàn nhã trôi qua. Chẳng những ở trường không phát sinh chuyện gì mà ngay cả Lý Thừa Vận, Ôn Hạo cũng hoàn toàn không chạy tới xuất hiện trước mặt cậu, ngay là Lý Nam, Lý Bắc cũng mất tăm mất tích. Ngay khi Trọng Nham đang do dự có nên tiếp tục mang theo gậy tới trường không, thì trong giờ nghỉ giải lao ngày hôm đó, Hoàng Linh đã đi tới trước mặt cậu, đưa một tờ giấy nhét vào trong túi áo đồng phục cậu rồi chạy mất.
Một tờ giấy màu hồng nhạt, chữ viết thanh tú ghi: Tiết thể dục buổi chiều, ở sau trường, có chuyện muốn nói với cậu.
Trọng Nham vo viên tờ giấy lại rồi ném vào trong sọt rác đặt cách đó không xa.
Tần Đông An từ phía sau bu lại, cười hì hì nói: “Ai nha, tôi đã nhìn thấy cái gì đây, có phải nhận được thư tình không?”
Trọng Nham không để ý tới lời trêu ghẹo của cậu ta, đè thấp giọng nói: “Tiết thể dục xin nghỉ giúp tôi.”
“Làm gì?” Tần Đông An tò mò nhìn cậu: “Đi hẹn hò à?”
Trọng Nham do dự một chút: “Xem như vậy.”
“Không thành vấn đề.” Tần Đông An hào khí vỗ vỗ ngực mình: “Yên tâm đi, anh em sẽ giúp ông yểm trợ.”
Trọng Nham cười cười: “Vậy cảm tạ.”
“Khách khí cái gì.” Tần Đông An bỡn cợn nháy mắt: “Có phải là Hoàng Linh không? Tôi thấy bạn ấy đưa cho ông một tờ giấy.”
Trọng Nham không để ý tới cậu ta.
Mười sáu, mười bảy tuổi, là độ tuổi biết rung động đầu đời, rất nhiều nam nữ sinh đều đối với chuyện yêu đương gì đó đều ôm một loại khát khao mông lung. Đám bạn học cũng thường lấy chuyện này đểu trêu chọc nhau. Nhưng Trọng Nham không nhớ rõ chính mình hồi đó có từng thích người nào hay không, hoặc có lẽ là không có đi. bởi vì ở trong ký ức, cậu căn bản không tìm thấy bất cứ dấu vết nào chứng tỏ cậu từng thích một ai. Trong nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên mấy gương mặt mơ hồ, đó đều là những nam hài xinh đẹp từng bị hắn giữ ở bên người. Trọng Nham có thể khẳng định, đó chỉ là yêu cầu phát tiết thể xác chứ không liên quan gì tới chuyện yêu, thích.
Tiết thể dục là tiết thứ 4, sau đó chỉ còn 1 tiết tự học, nên Trọng Nham lưu loát thu dọn luôn sách vở của mình nhét hết vào trong balo, Tần Đông An đã bao che giúp cậu, thậm chí khi nhìn cậu chuẩn bị rời đi còn nhịn không được mà vươn tay ra vỗ vai cậu một chút: “Cố lên, người anh em.”
Trọng Nham theo bản năng né người một cái, tay Tần Đông An đụng phải balo của cậu.
Tần Đông An phút chốc mở to hai mắt: “Ông….”
Trọng Nham vội vã chuồn mất, cũng không thèm quay đầu lại mà khoát tay áo, nhanh như chớp chạy xuống cầu thang.
Tần Đông An đứng ở phía sau, chân mày gắt gao nhíu lại. Chẳng lẽ mình hiểu lầm cái gì sao? Trọng Nham không phải đi hẹn hò à? Nếu đi hẹn hò vì sao trong balo lại mang theo gậy gộc?
Trọng Nham lén lút đi dọc theo đường mòn nhỏ ở khu thư viện và khu thực hành ra cổng sau trường. dãy phòng học và sân thể dục cách nơi này rất xa, thư viện trong thời gian lên lớp không có học sinh sẽ đóng lại. bởi vậy phía cổng sau trường bình thường tương đối vắng lặng, trừ bỏ mấy nam sinh khối trên ngẫu nhiên trộm tới đây hút thuốc ra thì có rất ít người qua lại chỗ này.
Trọng Nham xốc balo, chậm rãi đi tới gần gốc cây hòe ở bên kia cổng trường. Khi vừa đi qua khúc rẽ khu thực hành, cậu tinh ý đã nhìn thấy có một làn khói thuốc mỏng manh tỏa ra từ phía sau gốc cây, nên mới nhẹ nhàng đi tới.
Trọng Nham đứng lại ở chỗ cách cây hòe khoảng 5, 6 mét, thả một bên dây đeo balo từ trên vai xuống. Trọng Nham giấu tay ở sau lưng, từ trong khe hở khóa kéo chậm rãi cho tay vào, cầm thật chặt cây gậy đã được mình gia công.
Phía sau gốc hòe, có người thấp giọng cười: “Cảnh giác vậy?”
Trọng Nham đứng yên không nhúc nhích.
Từ phía sau gốc cây, bốn thanh niên chậm rãi bước ra, dần dần vây quanh người cậu. Trọng Nham nhìn bọn họ, trong lòng có một loại cảm giác quái dị, tựa như đống hình ảnh bao năm bị phủi bụi bỗng nhiên trở nên sạch sẽ sáng rõ, đồng thời cậu cũng xác nhận một chuyện, đó là hôm nay chỉ sợ không đánh không được.
Trọng Nham mãnh liệt ném cái balo vào thẳng mặt gã thanh niên đứng gần cậu nhất, thừa dịp gã vươn tay bắt lấy cái balo, trong nháy mắt gã tay chân luống cuống, một gậy đập như trời giáng vào thẳng gáy gã. Gã thanh niên kêu la thảm thiết té lăn trên mặt đất. ba tên còn lại giật nảy mình, không ngờ thằng nhóc này một câu cũng không thèm nói, vừa tới đã động thủ.
Trọng Nham đánh đòn phủ đầu, một gậy đã hạ gục một tên, nhất thời tâm tình tốt lắm. cậu là ai? Cậu chính là tay đánh nhau cừ khôi lớn lên giữa đám côn đồ trong ngõ hẻm, năm đó ở mấy con phố xung quanh khu nhà máy dệt, ai mà không biết cậu thực hung hãn, không có ai hồ đồ mà chủ động đi trêu chọc cậu, hàng xóm thấy cậu còn thực khách khách khí khí. Nếu không nhà bọn họ một bà già, một thằng nhóc con, ngày qua ngày không biết sẽ biến thành cái dạng gì đâu.
Trọng Nham từ lúc nhận được tờ giấy của nữ sinh, cậu liền hiểu ngay sẽ có chuyện gì. bởi vì đời trước Lý Duyên Lân cũng dùng cách này mà gọi cậu ra, nhờ một nữ sinh chạy tới trước mặt cậu, vẻ mặt ái muội giống như có việc muốn nói. Khi đó Trọng Nham tuy rằng không có hứng thú với nữ sinh, nhưng cảm thấy một nữ sinh chạy tới thổ lộ với mình, vẫn nên nể mặt người ta mà đi nghe một chút, sau đó uyển chuyển cự tuyệt, thế mới phải phép. Không ngờ, đến đời này vẫn cùng một kiểu không thay đổi, Trọng Nham cảm thấy Lý Duyên Lân dùng chiêu này chắc là từ chính kinh nghiệm của anh ta tự đúc kết ra. Trong phương diện này, anh ta và Lý Thừa Vận đồng dạng giống nhau đều là một tên công tử hoa tâm, mặc dù vừa mới thành niên, nhưng đám con gái bên cạnh đã thay đổi không biết bao nhiêu người. Còn về 4 tên côn đồ này, Trọng Nham sau đó cũng đã lặng lẽ hỏi thăm qua, đều là do Lý Duyên Lân thông qua quan hệ của đám thủ hạ lâm thời tìm tới. bởi vì sợ trưởng bối biết, nên người của Lý gia, Lý Duyên Lân không dám động vào.
Bên này thiếu đi một sức chiến đấu, chỉ còn lại ba tên cũng không đến mức bị uy hiếp liền đồng loạt xông lên bắt đầu đánh đấm. bọn họ có ba người, lập tức bao vây xung quanh Trọng Nham.
Chuyện ngày hôm nay đối với Trọng Nham mà nói không chỉ là thù mới mà còn là hận cũ. Đời trước tính sau này đi thu thập anh em Lý gia, nhưng còn 4 tên côn đồ đã vây chặn đánh cậu này lại hoàn toàn không tìm được. Chuyện này khiến Trọng Nham ghi hận bao năm. Lúc này rốt cuộc có cơ hội trả đũa một lần, cho nên sức lực toàn thân đều dốc hết ra.
Hai mắt Trọng Nham hằn đỏ, sát khí ngoan lệ trong nháy mắt ào ào tỏa ra.
Tần Đông An trong tiết thể dục nhìn thấy Hoàng Linh, liền cảm thấy sự tình không ổn. Hoàng Linh đưa cho Trọng Nham một tờ giấy, cậu nhìn thấy rất rõ, sau đó Trọng Nham còn nhờ cậu xin phép nghỉ giùm, cậu còn cho rằng Trọng Nham muốn dẫn Hoàng Linh trốn học ra ngoài đi hẹn hò. Nhưng sao Hoàng Linh vẫn còn ở trong lớp? Trọng Nham đã đi đâu?
Tần Đông An tìm cơ hội đi tới bên cạnh Hoàng Linh, đè thấp giọng hỏi: “Trọng Nham đâu?”
Tần Đông An một phen túm tay áo cô gằn lên: “Tờ giấy cậu đưa cho Trọng Nham trong đó viết cái gì?”
“Cậu làm gì vậy?!” Hoàng Linh tức đến khó thở gạt tay cậu ra: “Trọng Nham đi đâu tớ làm sao biết?”
Tần Đông An vốn chỉ tùy tiện hỏi, cậu cảm thấy Trọng Nham đi đâu rất có khả năng liên quan tới tờ giấy Hoàng Linh đưa cho. Nhìn Hoàng Linh phản ứng kịch liệt như vậy, Tần Đông An nhất thời cảm thấy trong chuyện này có quỷ, hơn nữa tuyệt đối không phải là chuyện lãng mạn nhuốm màu phấn hồng như cậu đã tưởng.
Tần Đông An kéo cổ tay cô ta: “Cậu tốt nhất nói thật cho tôi.”
Hoàng Linh nhìn thẳng Tần Đông An, ánh mắt bối rối đảo loạn: “Tớ không biết cậu đang nói gì.”
“Cậu không biết?” Tần Đông An cười lạnh: “Vậy được, nếu Trọng Nham xảy ra chuyện gì, để tôi tra ra được có liên quan với cậu, cậu đừng hòng nghĩ sẽ sống yên ổn ở đây!”
Học sinh trong lớp cũng biết gia thế Tần Đông An không tồi, nghe cậu nói như vậy, Hoàng Linh có chút luống cuống: “Tớ cái gì cũng không biết, tớ chỉ thay người khác chuyển lời tới cậu ta mà thôi.”
Tần Đông An lại cười lạnh: “Chuyển lời nhắn mà cũng phải dùng giấy viết thư màu hồng phấn?!”
Hoàng Linh ấp úng nói: “Đây cũng là yêu cầu của người kia, tôi cũng không còn cách nào…”
“Ai?”
Hoàng Linh lúng ta lúng túng một lúc lâu, mới nói: “Người ngoài trường.”
Tần Đông An tức giận, sắc mặt đều thay đổi, cậu giơ tay chỉ chỉ thẳng mặt cô hai cái: “Hoàng Linh, cậu gan lắm, dám dẫn người ngoài tới khi dễ bạn cùng lớp.”
“Tớ không có!” Hoàng Linh khẩn trương, nếu tiếng xấu này truyền đi, cô khẳng định sẽ bị các bạn học tẩy chay.
Tần Đông An không đếm xỉa tới cô ta, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng cổng sau trường. xuyên qua con đường nhỏ dọc khu thư viện cùng dãy phòng thực hành, Tần Đông An xa xa nhìn thấy một người đang cúi đầu ngồi dựa vào gốc cây hòe ở bên kia, quần áo có chút xộc xệch, chỗ tay áo còn dính một chút máu.
Trọng Nham chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc tai có vẻ rối loạn, phía dưới là một đôi mắt an tĩnh có chút mệt mỏi, Tần Đông An qua đôi mắt đó nhìn thấy được tràn đầy bất đắc dĩ, cũng đồng thời có cả một tia hưng phấn quỷ dị. nhưng ẩn dấu sâu dưới đáy mắt tựa hồ còn có những thứ cảm xúc thật phức tạp, vừa như mê hoặc lại vừa như thống khổ. nhưng cậu ngồi ở chỗ đó, bộ dáng lại vô cùng hấp dẫn mắt người, giống như thiên sứ bị rơi vào hắc ám trong những câu chuyện truyền kỳ, đôi cánh đen sau lưng cao thấp lay động, lẳng lặng chờ đợi có người rơi vào thiên la địa võng cậu bày ra.
Tà ác lại thiên chân, yêu dã lại thuần khiết.
Tần Đông An không biết có phải do mình chạy quá nhanh hay không, mà ngực mắc nghẹn một hơi, trái tim đập bang bang trong lồng ngực.