Trong Lòng Còn Vương

Chương 6

Hơn một tuần sau, báo chí trong nước đồng loạt rầm rộ đưa tin về vụ án tham ô công quỹ mà nhân vật chính là những quan chức cấp cao của thành phố Violet Phoenix, hiện tại đã bị đưa tới cục cảnh sát chờ lấy lời khai và xét xử. Được Hoàng thái tử đồng ý, một danh sách những cái tên được công khai trên trang nhất, đây là lời giải thích đến dân chúng, đồng thời cũng là lời cảnh cáo cho những kẻ đang ôm ấp những tham vọng không nên có.

Công trình kém chất lượng ảnh hưởng tới mạng người, tin tức vừa mới được công bố, phản ứng của dân chúng rất gay gắt. Để trấn an lòng dân, Hoàng thái tử mở một cuộc họp báo và chủ động ra mặt để giải đáp những nghi vấn của người dân. Trong quá trình họp báo, một ký giả đặt câu hỏi: "Thưa Hoàng thái tử, tôi muốn đề ra nghi vấn mà có lẽ hiện tại tất cả người dân đều muốn biết, các ngài dự định xử lý ra sao đối với những quan chức bị phát hiện tham ô công quỹ?"

Mọi sự chú ý trong hội trường đều đồng loạt hướng về Hoàng thái tử.

Câu hỏi này thực chất rất bình thường, nếu như không đặt trong hoàn cảnh này. Những quan chức cấp cao bị bắt giữ có tổng cộng mười bốn người, nhưng trong số đó đã hết mười người thuộc loại con ông cháu cha, xuất thân từ những gia tộc quyền thế ở thành phố Violet Phoenix, hai trong bốn người còn lại thì nghe đồn có liên quan tới bảy gia tộc "Thần", với bối cảnh sau lưng như vậy, rất nhiều việc tưởng chừng đơn giản mà lại trở nên phức tạp, thời đại này, có tiền có quyền thì có thể tráo long đổi phụng. Nhưng mặt khác, không phải tất cả dân chúng đều ngu ngốc, muốn qua loa xử lý cho qua chuyện chắc chắn bọn họ sẽ không để yên, từ lâu đã có rất nhiều người bất mãn với bộ máy chính trị của thành phố, một người có thể không là gì, nhưng rất nhiều dân chúng gộp lại thì sẽ trở thành một cuộc khủng hoảng lớn, ảnh hưởng không chỉ tới chính trị mà còn cả kinh tế, tính nghiêm trọng bị đẩy lên cao hơn khi Violet Phoenix là một trong ba thành phố phát triển kinh tế trọng điểm của Ryane. Thế nên khi vụ việc được phanh phui trên khắp đất nước, tất cả mọi người đều muốn biết hoàng gia chuẩn bị xử lý ra sao.

Ở trước các ký giả và ống kính, Hoàng thái tử Lance Grino Wann mỉm cười, nụ cười ôn hòa với độ ấm vừa phải, dễ dàng gây thiện cảm cho người đối diện. "Hiện tại chúng tôi đang tiến hành thu thập lời khai và bằng chứng để đảm bảo xét xử đúng người đúng tội. Quá trình thu thập rất cần đến sự hỗ trợ từ phía người dân và phiên tòa xét xử sẽ tiến hành công khai, tôi thay mặt hoàng gia cam đoan với các vị, tất cả quy trình sẽ dựa theo pháp luật đã đề ra để quyết định, không có bất cứ thiên vị hay bất công nào trộn lẫn."

Ngồi trong phòng chờ, theo dõi cuộc họp báo qua màn hình ti vi, Hoàng thái tử nói đúng người đúng tội, ánh mắt của Chi Nghiên làm như vô tình nhìn sang Thị trưởng đang ngồi bên cạnh anh ta.

Trong danh sách những quan chức tham ô công quỹ đã được công khai không có tên của ngài Thị trưởng, ông ta ngồi trước mặt ký giả, bày ra dáng vẻ thanh liêm chính trực, tiếp lời Hoàng thái tử hứa với dân chúng nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách hợp tình hợp lý nhất.

Thị trưởng ung dung bởi vì ông ta nghĩ rằng bản thân giấu giếm rất tốt, ngay cả Hoàng thái tử cũng không điều tra được. Chi Nghiên khẽ nhếch khóe miệng, loại người không có đầu óc như thế mà vẫn ngồi yên trên ghế Thị trưởng suốt năm năm, sức ảnh hưởng của bảy gia tộc "Thần" đúng là không thể xem thường.

Trong phòng chờ không chỉ có một mình Chi Nghiên. Jonathan ngồi cách cô khoảng ba bước chân, từ lúc vừa ngồi xuống cho tới bây giờ đều chỉ chăm chú làm việc trên laptop, không ai nói với ai câu nào. Biết vậy trước khi tới đây cô cũng xách theo laptop, bây giờ phải ngồi không, chán muốn chết. Chi Nghiên lấy điện thoại xem giờ, còn nửa tiếng nữa cuộc họp mới kết thúc.

Cô ngẩng đầu nhìn ti vi, nãy giờ không chú ý, bây giờ xem cũng không hiểu đã diễn biến tới đoạn nào rồi.

Khi Chi Nghiên vẫn đang cân nhắc có nên mở mấy trò chơi chán òm trong điện thoại ra để giết thời gian hay không, cửa phòng đột nhiên bị lực từ bên ngoài đẩy vào. Một người đàn ông đứng trước cửa, đồ đen từ đầu tới chân, mặt lạnh, dáng thẳng, người lạnh, anh ta vừa xuất hiện có cảm giác như nhiệt độ đột ngột bị đạp mạnh xuống tới độ âm. Chi Nghiên liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại cúi xuống vọc điện thoại.

Cô nhận ra anh ta.

"Mac?" Giọng nói của Jonathan không giấu nổi sự ngạc nhiên, anh đặt máy tính xuống, đứng dậy tiến lại gần người đàn ông vừa xuất hiện, "Có chuyện gì sao?"

Mac thấy có người khác ở trong phòng, ra hiệu Jonathan ra bên ngoài rồi nói.

Jonathan bảo anh ta ra ngoài chờ trước, bản thân quay trở lại lưu hết các dữ liệu, sau đó ấn nút tắt máy tính. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thoáng qua Chi Nghiên, cô vẫn đang cúi đầu hí hoáy trên điện thoại. Anh để máy tính lên ghế, rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại. 

Chi Nghiên ngẩng đầu, có chút suy tư nhìn về phía cánh cửa bị đóng kín. Người đàn ông đó chính là người đã tới ngôi biệt thự ngoại trừ hai thuộc hạ của Công tước Kazeilm. Lúc đó Chi Nghiên ẩn nấp, anh ta không tìm thấy, nhưng lại do dự đứng trong biệt thự rất lâu, tới tận khi nghe thấy tiếng xe máy dừng lại trước cổng ngôi biệt thự mới chịu nhảy qua cửa sổ trốn đi. Có lẽ anh ta cũng cảm giác được sự tồn tại của cô, chẳng qua tìm không thấy mà thôi. Sau khi người của Công tước Kazeilm cầm gia huy rời khỏi biệt thự, người đàn ông kia nhìn theo hướng bọn họ chạy đi rồi nhanh chóng biến mất, Chi Nghiên mới biết mục đích của anh ta là thuộc hạ của Công tước Kazeilm.

Cô đã từng suy đoán rất nhiều nhân vật, hôm nay anh ta xuất hiện ở đây, chẳng trách năng lực tốt như thế, hóa ra là người của Hoàng thái tử. Nếu như vậy thì hẳn vị hôn phu của cô đã biết chuyện có người đột nhập vào ngôi biệt thự rồi.

Chi Nghiên cảm thấy, tỉ lệ phần trăm Hoàng Dĩ Khâm sẽ nghi ngờ cô là rất cao, bởi vì mọi dấu hiệu để lại đều phù hợp, nếu cô là anh ta, cô cũng nghi ngờ chính mình. Không sao. Nghi ngờ thì cứ việc nghi ngờ. Chi Nghiên chỉ thắc mắc, câu chuyện của năm năm về trước, anh ta đã biết đến đâu. Đức vua từng nói với cô ông đã kể cho Hoàng Dĩ Khâm nghe về chuyện năm đó, nhưng khi Chi Nghiên thử dò hỏi, cô nhận ra, thực chất Đức vua chỉ biết được một phần của câu chuyện mà thôi. Trong câu chuyện năm đó vẫn còn cất chứa nhiều uẩn khúc mà ngay cả Chi Nghiên cũng chưa hoàn toàn biết rõ. Hoàng Dĩ Khâm là một người rất sắc bén, Chi Nghiên không nghi ngờ điều đó, cho nên không thể bỏ qua khả năng anh ta đã âm thầm phái người điều tra thêm. Hoàng Dĩ Khâm biết càng nhiều, Chi Nghiên càng để ý.

Chi Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, quyết định gửi tin nhắn cho Lãnh Lạc Dương: Khi nào rảnh?

Tin nhắn được gửi đi thành công, Chi Nghiên tắt màn hình điện thoại. Cô nhìn đồng hồ, cuộc họp báo đã kết thúc. Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Hoàng Dĩ Khâm vừa bước vào liền tiến lại phía cô. Chi Nghiên mỉm cười đứng dậy, nhìn thấy Thị trưởng đi tới trước cửa, sau lưng còn có vài quan chức cấp cao khác cùng Jonathan và Mac. Hoàng Dĩ Khâm kéo cô lại gần, hơi cúi người, hôn nhẹ lên má cô, "Mệt không?"

Chi Nghiên mang giày cao gót ba phân, cô đứng thẳng, đỉnh đầu cao đến chóp mũi của anh, cô ngẩng đầu, khẽ cười, "Chờ anh thì không mệt."

"Học ai mà nói ngọt thế." Hoàng Dĩ Khâm véo yêu mũi cô.

Mac lại gần bọn họ, cúi người chín mươi độ, "Thưa Hoàng thái tử, xe đã chuẩn bị xong."

Mac lái xe. Jonathan ngồi ở ghế lái phụ. Hoàng Dĩ Khâm và Chi Nghiên ngồi ở đằng sau.

Cuộc họp báo kết thúc, lịch trình tiếp theo của Hoàng thái tử là tới thăm viện dưỡng lão. Không khí trong xe rất yên tĩnh. Chi Nghiên không có chuyện gì để nói với bọn họ, nhìn thái độ của bọn họ thì xem ra Mac đã biết quan hệ hôn phu hôn thê vờ vịt này, không mất công phải giả vờ. Còn ba người họ thì có những việc không thể nói trước mặt cô, thôi được, Chi Nghiên tự động làm một người hiểu chuyện, im lặng ngồi một chỗ bấm điện thoại.

Hoàng Dĩ Khâm đưa mắt liếc nhìn người bên cạnh. Lâu lâu lại liếc một lần. Anh biết cô cảm nhận được, nhưng cô vẫn cứ im lặng. Hoàng Dĩ Khâm thích phụ nữ vừa thông minh vừa biết điều, nhưng Chi Nghiên thì không phải. Người phụ nữ này quá thông minh, tâm rất sâu, đây không phải điều gì tốt. Giống như đang cầm một con dao hai lưỡi, sơ sảy một cái nó sẽ cứa ngay vào mình. Hơn nữa, đây còn là một người phụ nữ thông minh mà anh không hề biết rõ, đã cầm con dao hai lưỡi mà còn không thể cầm chặt.

Cảm giác này khiến người ta cảm thấy thích thú muốn thử, nhưng đồng thời lại vô cùng nguy hiểm.

Chi Nghiên đang xem tin tức. Trên thanh trạng thái thông báo nhận được một tin nhắn mới. Lãnh Lạc Dương trả lời: Tối nay.

Tối onl. Chi Nghiên nhắn lại. Cô cất điện thoại vào túi xách, đoàn xe hộ tống Hoàng thái tử dừng lại trước viện dưỡng lão.

Mac xuống xe, mở cửa cho Hoàng Dĩ Khâm. Hoàng Dĩ Khâm xuống trước, sau đó cầm tay Chi Nghiên, đỡ cô xuống, anh đứng ở phía ánh nắng chiếu tới, che cho cô, cẩn thận từng li từng tí một. Mặc dù ở đây không có Thị trưởng cũng không có phóng viên, nhưng lại có vệ sĩ, vẫn phải tiếp tục đóng kịch. Hai người tiến vào viện dưỡng lão, vệ sĩ đi theo hai bên và đằng sau, bảo vệ nghiêm ngặt.

Mac đứng bên cạnh xe, đưa mắt nhìn theo bọn họ. Jonathan để ý ánh mắt của Mac, bất đắc dĩ vô cùng, "Cho dù cậu lạm dụng gương chiếu hậu để liếc thêm tỉ tỉ lần nữa thì người ta cũng chẳng si nhê gì đâu. Đừng lo. Cô ấy chắc chắn đã cảm nhận được thái độ không chào đón của cậu rồi."

Mac vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, không nói.

Sau khi đến thăm viện dưỡng lão thì trở về khách sạn, mười hai giờ rưỡi trưa. Buổi chiều không có lịch trình, Chi Nghiên vừa vào phòng là đặt lưng xuống giường ngủ ngay. Chi Nghiên không phải loại người thích kính già yêu trẻ, kỳ thực trước kia cô chẳng mấy khi tiếp xúc với người già, một phần vì cô thật sự không thích, một phần vì ai đó lo lắng với nhân phẩm quá mức suy đồi của cô sẽ làm ra chuyện gì đó bẽ mặt anh, cho nên trường hợp Chi Nghiên ở gần người già đã ít lại càng ít hơn. Vậy mà hôm nay phải ở trong viện dưỡng lão tới hai tiếng đồng hồ... Chi Nghiên cảm thấy điểm tốt của việc đóng giả hôn thê của một Hoàng thái tử là, sức chịu đựng của cô càng ngày càng được nâng cấp.

Một tuần trước Hoàng Dĩ Khâm đã trở về phòng của mình, Chi Nghiên được thỏa mãn ước nguyện, tìm lại tự do thoải mái, không thèm thay đồ, nhắm mắt ngủ luôn.

Đối diện phòng của Chi Nghiên chính là phòng của Hoàng Dĩ Khâm. Ngoại trừ Hoàng Dĩ Khâm, ở trong phòng còn có Jonathan và Mac.

Thực ra Hoàng Dĩ Khâm cũng không phải loại người thích kính già yêu trẻ, chẳng qua thân phận của bản thân buộc anh phải trở nên quen thuộc với những trường hợp như thế này, sau khi trở về không cảm thấy mệt mỏi giống như Chi Nghiên. Trên cả quãng đường vẫn luôn rất tỉnh táo.

Vừa vào phòng, Hoàng Dĩ Khâm hỏi Mac: "Đức vua có biết chuyện này không?"

"Chưa ạ." 

"Nhà Meillin?"

"Cũng chưa."

Hoàng Dĩ Khâm cầm điện thoại gọi cho ai đó, đầu bên kia bắt máy, anh liếc nhìn hai người còn lại trong phòng, xoay người đi ra ban công, đưa tay đóng cửa lại rồi mới bắt đầu nói chuyện. Cả Jonathan và Mac đều biết người anh gọi điện là ai, không cảm thấy hành động này kì lạ.

Hoàng Dĩ Khâm đứng quay lưng về phía bọn họ, hai người không biết vẻ mặt Hoàng thái tử khi đó như thế nào, nhưng trông từ đằng sau thì có vẻ cuộc nói chuyện diễn ra khá bình thường. Cuộc nói chuyện không tốn nhiều thời gian, vài phút sau Hoàng Dĩ Khâm đẩy cửa ban công bước vào phòng, đóng cửa lại.

Anh tới gần Mac. "Tạm thời đừng để Đức vua biết chuyện này. Bắt đầu từ bây giờ, cử người theo sát Ian, nếu nó mon men lại gần quán bar khách sạn thì lôi thẳng về cung điện, phản kháng thì cứ việc dùng bạo lực. Từ đây cho tới lúc trở về thủ đô, tôi không muốn nghe thêm bất cứ scandal nào về nó nữa."

"Còn nữa, Ian nói Laian không mong muốn để bất cứ ai biết chuyện này. Cần phải giữ bí mật đến mức tối thiểu, đặc biệt là với người nhà Meillin."

Mac gật đầu.

Cậu cả nhà Sulvian đang giả vờ đánh máy nãy giờ rốt cuộc không nhịn được, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Dĩ Khâm. Xử lý công việc vẫn lý trí và gọn gàng như thường ngày. Nhưng đối với ai thì Jonathan không biết, còn đối với Ian, Lance càng bình tĩnh bao nhiêu chứng tỏ Ian càng thê thảm bấy nhiêu. Mà hiện tại thì Lance Grino Wann thật sự rất bình tĩnh. Jonathan không nhìn nữa. Hoàng tử, tự cầu phúc đi.

Buổi chiều, Chi Nghiên ngủ dậy muộn. Khi cô mở mắt, bầu trời đã chập choạng đổ bóng hoàng hôn, Chi Nghiên lười, không muốn ngồi dậy ngay, lăn lăn ra mép giường, vừa nằm vừa vươn tay quờ quạng tìm điện thoại đặt trên chiếc bàn kê gần đó.

Năm giờ.

Chi Nghiên gãi gãi đầu, nằm bất động thêm một lát mới chịu ngồi dậy. Cô xuống giường, thay quần áo, định bụng ra ngoài kiếm gì đó để ăn. Không ngờ vừa mở cửa ra, cánh cửa ở phía đối diện cũng bật mở.

Jonathan nhìn thấy Chi Nghiên, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tỉnh dậy rồi. "Lance." Anh nhìn cô, tay chỉ vào căn phòng sau lưng.

Chi Nghiên đóng cửa lại, đi qua. Jonathan nghiêng người nhường đường cho cô. Bố cục phòng của Hoàng thái tử khác với bố cục các phòng khác một chút. Trong phòng của Hoàng Dĩ Khâm có một bàn làm việc rất lớn, khi Chi Nghiên bước vào, anh đang đứng bên cạnh bàn làm việc, cúi đầu xem văn kiện trên tay.

Sau lưng người đàn ông là cửa sổ thủy tinh sát đất, màu trời hoàng hôn lan tràn sắc đỏ vào không gian tĩnh mịch, chiếu đến từ sau lưng anh, đèn trong phòng chưa được bật, bóng dáng cao lớn của người đàn ông trở thành tâm điểm của ánh sáng, tỏa ra một loại ánh hào quang chỉ có trong truyền thuyết. Từ chỗ đứng của Chi Nghiên nhìn thấy gương mặt anh hơi nghiêng, nửa chìm trong tối nửa lại trong sáng, ngũ quan đẹp hơn cả tranh vẽ, quanh người toát lên lạnh lùng cùng xa cách, đây là quý tộc trời sinh, hoàn mỹ đến mức rung động lòng người.

Trong tích tắc, Chi Nghiên ngơ ngẩn.

Đúng lúc đó, Hoàng Dĩ Khâm ngẩng đầu.

*

"Anh họ, anh yên tâm, công trình lần này em thật sự không hề nhúng tay vào. Còn những chuyện kia em đã cho người thủ tiêu mọi bằng chứng, bọn họ chắc chắn không thể truy ra em."

Phòng làm việc được thiết kế cách âm, Thị trưởng ngồi trên ghế xoay màu đen, nghe anh họ hỏi, cười nhạt, "Cái con bé đó nhìn thì cũng đẹp đấy, nhưng chẳng giúp ích gì. Cả tuần nay em quan sát rồi. Hừ, ngu ngơ lắm. Mà anh, chẳng phải anh đang hợp tác với nhà Kazeilm sao? Em thấy cứ để yên như thế đi. Nếu Hoàng thái tử thật sự muốn cưới con bé đó thì thể nào hội đồng cũng phản đối cho mà coi, một cô dâu hoàng gia vừa không có gia thế vừa không có đầu óc, chúng ta không phản đối, mấy lão già cổ hủ kia chẳng lẽ lại không? Địa vị của Lance Grino Wann kiểu gì cũng vì chuyện này mà bị lung lay. Đến lúc đó chúng ta cứ chờ hưởng lợi là được."

Thị trưởng cảm thấy chuyện này là cơ hội tuyệt vời có một không hai để lật đổ gia tộc Grino Wann, trong giọng nói tràn ngập đắc ý.

Nhưng hiển nhiên người đứng đầu gia tộc Tylphann không có cùng suy nghĩ.

Ông ta sống ở thủ đô, Hoàng thái tử là loại người nào, ông ta biết rõ hơn Thị trưởng nhiều. Lance Grino Wann sẽ không kiếm một vị hôn thê bù nhìn về để hội đồng phản đối, hơn nữa còn là vị hôn thê được Đức vua ngầm thừa nhận. Đức vua là ai? Là người mong muốn con trai ông ta kế thừa ngai vàng hơn bất cứ ai. "Được rồi. Cậu cứ lo liệu mấy chuyện kia cho ổn thỏa, đừng để Hoàng thái tử tóm được, đến lúc đó ngay cả anh cũng không cứu nổi đâu."

"Em biết."

Bỏ điện thoại di động xuống, Thị trưởng gọi cho trợ lý bằng điện thoại nội tuyến, "Kêu Phó thị trưởng tới gặp tôi."

Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Được sự đồng ý của Thị trưởng, Phó thị trưởng đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, anh ta bước tới trước bàn làm việc của Thị trưởng. "Ngài tìm tôi?"

"Vụ công trình lần này đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?" Thị trưởng đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên bàn, đi thẳng vào chủ đề.

"Tất cả đều ổn thỏa." Phó thị trưởng là một người đàn ông trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt màu đen giấu đằng sau chiếc kính gọng vàng, xung quanh anh ta bao bọc một loại không khí trầm ổn thành đạt, vừa nhìn liền biết giỏi giang hơn người.

"Còn công ty?"

"Tất cả dấu vết đã được xử lý. Ngài có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."

"Tốt."

Thị trưởng hài lòng mỉm cười. Phó thị trưởng là người do ông ta đề bạt, hiệu suất và chất lượng làm việc luôn khiến ông ta yên tâm. Ông ta đứng dậy, đi vòng qua bàn, vỗ vào vai Phó thị trưởng. "Cứ đi theo tôi, chỉ cần chuyện có lợi, nhất định sẽ không quên cậu."

Phó thị trưởng nhìn ông ta, cong khóe miệng.