Trong Lòng Còn Vương

Chương 14

Trong hai ngày Chi Nghiên ăn chán nằm chê ở bệnh viện, một số chuyện đã xảy ra tại Violet Phoenix.

Quyết định xét xử đối với những người dính líu đến vụ án tham ô đã được đưa ra và có hiệu lực thi hành ngay lập tức. Tội danh nặng nhất là Thị trưởng với mức án tù mười năm và bị buộc phải nộp phạt cho nhà nước số tiền gấp đôi tổng số tiền mà ông ta đã ‘ăn’ được suốt năm năm qua.

Hoàng thái tử đích thân ra mặt thay đổi toàn bộ hệ thống chính trị của thành phố Violet Phoenix. Một cuộc bầu cử Thị trưởng mới sắp diễn ra, nhưng không quá khó khăn để đoán chủ nhân tương lai ngồi lên chiếc ghế Thị trưởng chính là Phó thị trưởng hiện tại. Xuất thân tốt, năng lực tốt, nhân cách tốt. Không còn lựa chọn nào hoàn hảo hơn.

Vụ tấn công nhằm vào đoàn người Hoàng thái tử ngay trước cửa khách sạn GrW quá lộ liễu và công khai, làm dấy lên xôn xao không nhỏ trong dư luận, việc giấu nhẹm nó đi vô cùng bất khả thi, hơn nữa chỉ vài phút sau khi sự việc xảy ra, tin tức đã nhanh chóng lan truyền về thủ đô. Những tên sát thủ bị người của Hoàng thái tử khống chế vào khoảng thời gian đưa Chi Nghiên tới bệnh viện, thông qua quá trình tra hỏi, bọn chúng thừa nhận mình là lính đánh thuê được người khác đưa tiền để thực hiện vụ tấn công.

Và người thuê bọn chúng chính là Thị trưởng.

Ám sát người thừa kế ngai vàng. 

Theo luật pháp Ryane, tội danh này không thể tha thứ được. Ngay cả những người đứng đầu bảy gia tộc ‘Thần’ còn chưa dám manh động như thế. Chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, tội trạng của Thị trưởng đã nặng nay càng chồng chất thêm. Bởi vì hoàng gia đã biết, việc này không thể xử lý qua loa, Hoàng thái tử đành phải yêu cầu mở thêm một phiên tòa nữa để xét xử lại và đưa ra bản án mới thích hợp dành cho Thị trưởng. Tuy rằng phiên tòa vẫn chưa diễn ra, nhưng chỉ cần sử dụng một chút chất xám trong não cũng biết mức phạt tù của ngài Thị trưởng chắc chắn sẽ tăng lên, đây là kết quả không thể nào thay đổi được.

Nộp phạt, ngồi tù, bị niêm phong toàn bộ tài sản, mất đi hỗ trợ từ cả gia tộc Tylphann và nhà vợ, Thị trưởng cao cao tại thượng ngày nào đã rớt đài, triệt để gục ngã, không cách nào ngóc đầu dậy nổi.

Vì thế, ngày được bác sĩ phê chuẩn rời khỏi bệnh viện, trên đường tiến ra chỗ xe hơi đậu sẵn, Chi Nghiên chẳng lấy làm ngạc nhiên nhìn thấy một tên nhóc từ đâu xuất hiện với con dao thủ sẵn trong tay, đột ngột lao về phía họ, kẽ răng nghiến nát từng chữ một, “Chết đi...”

Càng không lấy làm bất ngờ khi cậu ta nhanh chóng bị vệ sĩ chế ngự. Nhóc con liên tục giãy dụa và gào thét, nhưng sức lực của một đứa trẻ mười hai tuổi thì làm gì có cửa so sánh với vệ sĩ hoàng gia đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp. Con dao bị người khác đoạt mất, cậu ta căm phẫn chỉ trích Hoàng thái tử, “Chê cha tôi chưa đủ thê thảm sao, còn dựng chuyện vu oan ông ấy! Hoàng thái tử cái thá gì chứ. Một lũ người giả nhân giả nghĩa! Các người sẽ bị báo ứng!”

Chi Nghiên âm thầm tán thưởng cậu nhóc vô cùng can đảm, không chỉ dám một thân một mình ngu ngốc lao tới đâm Hoàng thái tử bằng con dao nhỏ bé chẳng mấy tích sự, mà còn dám ngang nhiên chửi thẳng mặt anh ta. Rất ít đứa trẻ ở độ tuổi như cậu dám làm điều này. Đây là con trai thứ hai của Thị trưởng. 

Hoàng Dĩ Khâm – từ lúc tên nhóc vừa xuất hiện đã nhanh chóng kéo Chi Nghiên ra đằng sau lưng mình, với lợi thế cao hơn cô, nãy giờ vẫn đứng chắn trước mặt cô chẳng khác gì tường thành vững chãi, che mất một phần ánh nắng chiếu vào người cô, nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt không mảy may thương xót.

“Tôi nhớ ở Violet Phoenix có một trại giáo dưỡng phải không? Đưa cậu ta tới đó đi.”

“Các người nhất định chẳng được sống yên ổn đâu...”

Đến tận khi đã ngồi vào xe và xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi bệnh viện, Chi Nghiên vẫn nghe rõ mồn một những tiếng la hét của nhóc con. Mặc dù Thị trưởng là tên nhát gan không đủ thực lực, nhưng lại sinh ra đứa con trai rất được.

Hôm nay Mac đảm nhiệm lái xe cho Hoàng thái tử, người mà mấy ngày nay Chi Nghiên không thấy bóng dáng đâu cả. 

Chi Nghiên xoay đầu, cậu nhóc vẫn đang không ngừng giãy dụa ở đằng xa. Cô lơ đãng đánh giá, “Phản ứng mạnh quá đấy.”

Hoàng Dĩ Khâm đưa mắt nhìn cô.

Ánh mắt Chi Nghiên chưa chịu rời khỏi cậu bé, khiến cho người khác nhất thời không rõ cô vừa ám chỉ ai. Con trai Thị trưởng? Hoàng Dĩ Khâm?

Sau vài phút, Chi Nghiên mỏi cổ không nhìn nữa. Cô ngồi ngay ngắn lại, phát hiện người bên cạnh vẫn đang nhìn mình liền nở một nụ cười duyên dáng với anh ta.

“Mặc dù cậu ấy nói không sai, nhưng đừng làm ra vẻ có tật giật mình như thế.” Chi Nghiên quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Thoáng bắt gặp cái nhìn của người cầm lái thông qua gương chiếu hậu. Khóe mắt Chi Nghiên cong cong, vẽ thành ý cười tinh quái. “Bị bắt thóp thì mệt lắm.”

Hoàng Dĩ Khâm chú ý hướng nhìn của cô. Anh chợt hiểu.

Người phụ nữ này quả thật rất mang thù. 

Anh khẽ cười, “Cô có vẻ bất bình.”

“Có vẻ sao?” Chi Nghiên hơi nhíu mày, làm bộ ngẫm nghĩ, “Tôi cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng đấy chứ.”

Hoàng Dĩ Khâm vẫn cười, không nói tiếp.

Xe dừng lại trước những bậc thang dẫn tới cánh cửa đi vào sảnh chính khách sạn. Hoàng Dĩ Khâm xuống xe trước, vòng qua đằng sau xe, mở cửa giúp Chi Nghiên và đưa tay dìu cô xuống. Mặc dù tay không đau chân không mỏi, Chi Nghiên vẫn rất biết điều phối hợp. 

Vừa đặt chân vào sảnh, Chi Nghiên sực nhớ mình đang chờ Lãnh Lạc Dương trả lời tin nhắn, đưa tay sờ túi quần, cả hai túi, đột nhiên nhận ra không tìm thấy điện thoại đâu cả. Hay là đánh rơi trên xe rồi? Chi Nghiên dừng bước, nói nhỏ với Hoàng Dĩ Khâm, “Em ra ngoài xe một lát.”

Hoàng Dĩ Khâm nhìn Chi Nghiên xoay người trở ra ngoài, bước xuống từng bậc cầu thang, anh thu lại ánh mắt, về phòng trước.

Thật may, Mac vẫn còn ở bên ngoài. Anh ta nói chuyện gì đó với hai, ba vệ sĩ khác nên chưa đưa xe đi cất. Khi Chi Nghiên tới gần, Mac nhìn thấy, ánh mắt lãnh đạm lướt qua người cô. Chi Nghiên mở cửa hàng ghế sau, cúi người nhìn vào trong, ngay lập tức nhìn thấy chiếc điện thoại đáng thương bị mắc kẹt giữa khe ghế.

Cô vươn tay lấy điện thoại, thuận tiện ấn nút bật màn hình. 

Một tin nhắn mới.

Chi Nghiên đứng thẳng người dậy, đóng cửa lại. Cô tính trở về phòng luôn. 

Nhưng xét cho cùng, cứ phải giả vờ không biết có một kẻ nào đó đang nhìn chăm chăm vào mình với thứ ánh mắt chẳng hề mang chút xíu thiện cảm nào thì rất con mẹ nó khó chịu. Chi Nghiên chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt. Cô không quen chịu thiệt. Càng không dự định đóng vai người chịu thiệt. Làm như thế thực xin lỗi chính mình.

Đeo nụ cười duyên dáng quen thuộc lên gương mặt xinh đẹp, Chi Nghiên quay lại đối diện Mac. 

Những người bên cạnh anh ta đã rời đi lúc Chi Nghiên tìm điện thoại. Mac thấy Chi Nghiên quay lại nhìn mình, không hề chột dạ, chẳng thèm dời đi ánh mắt và trưng ra gương mặt thiện cảm giả tạo nào. Rất thẳng thắng. Chi Nghiên không thích loại người này. Không cần mất công suy đoán anh ta đang nghĩ gì, bởi vì tất cả đều được thể hiện rõ ràng ra bên ngoài. Quá dễ để đối phó. Chi Nghiên là một kẻ ương ngạnh, cô không thích những thứ dễ dàng.

“Anh không ưa tôi lắm thì phải?” Thẳng tiến vấn đề chính.

“Rất nhiều người ở Ryane không ưa cô.” Mac cũng không thèm dông dài.

Chi Nghiên làm ra vẻ khó hiểu, “Vì sao nhỉ?”

“Cô không xứng đứng bên cạnh Hoàng thái tử.”

“Vậy thì ai mới xứng?” Chi Nghiên cười khẩy, “À, người mà anh Mac đây gián tiếp giúp đỡ để bọn sát thủ dễ dàng đột nhập vào khách sạn và ám sát tôi, phải không.” 

Câu vừa dứt không phải một câu hỏi, mà là câu khẳng định. Chi Nghiên nói một cách vô cùng dễ hiểu, cho nên Mac không thể không hiểu. Sự giật mình nơi Mac không thể hiện quá lâu và chẳng rõ ràng gì cả, anh ta đã được rèn luyện cả đời vào việc che giấu cảm xúc thật đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đông cứng. Chỉ tiếc anh ta gặp phải một kẻ cao tay hơn thế. Chi Nghiên thích ý phát hiện sự giật mình của Mac.

Hoàng Dĩ Khâm chỉ cần liếc nhìn hiện trường đã biết ngay chủ mưu cử sát thủ đột nhập vào khách sạn ám sát Chi Nghiên, thì Chi Nghiên cũng vậy. Cái cô muốn là bằng chứng, ừm, đề phòng trường hợp cần sử dụng. Vì vậy cô đã tiến hành một vài điều tra nho nhỏ. 

Camera ghi hình khoảng thời gian sát thủ từ sảnh chính lên tới phòng Chi Nghiên đã bị xóa, cô khôi phục được. Lần theo dấu vết chuyển tiền thông qua tài khoản ngân hàng tìm ra kẻ núp sau màn, quá dễ dàng. Vấn đề nằm ở chỗ, vệ sĩ của Hoàng thái tử túc trực khắp mọi ngóc ngách trong khách sạn – những người giỏi nhất, vậy tại sao ngay lúc đó không một ai phát hiện có những kẻ lạ mặt đang đột nhập nơi ở của anh ta. Bất cứ người nào muốn tới gần tầng lầu Hoàng thái tử đang sử dụng đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, kể cả bọn chúng khoác lên mình trang phục giống hệt những vệ sĩ khác thì vẫn bắt buộc bị kiểm tra. Vậy mà không ai phát hiện điều khác lạ, tại sao nhỉ? Xem lại camera, không tìm thấy điểm bất thường.

Chi Nghiên lần đầu tới Ryane, trước kia chưa từng để ý, xây dựng mạng lưới thông tin tại đây mỏng dữ dội, lại không nghĩ kinh động người nào đó nơi phương Đông xa xôi, việc điều tra tốn một khoảng thời gian kha khá. Một ngày sau khi tin tức bê bối của Thị trưởng bị phanh phui thì Chi Nghiên được nguồn tin báo lại, ngày mà những tên sát thủ tới, chúng không vấp phải bất trắc nào, bởi vì người bên trong đã dọn đường sẵn cho bọn chúng. 

Và thật trùng hợp làm sao, người đó lại là Mac.

Mac vẫn luôn ở gần Hoàng thái tử để bảo vệ anh ta, phần lớn thời gian ẩn nấp trong bóng tối, thế nên không thể trách Chi Nghiên không nhận ra anh ta lúc lẩn quẩn quanh biệt thự bỏ hoang. Có vẻ Mac đã biết trước chuyện bọn sát thủ sẽ tới và lộ trình mà chúng muốn dùng để đột nhập vào phòng Chi Nghiên, trước đó anh ta điều những người canh gác khu vực xung quanh đi nơi khác. Thời điểm bọn sát thủ tới trước cửa phòng Chi Nghiên thì chỉ còn ba, bốn vệ sĩ, với yếu tố bất ngờ cùng số lượng áp đảo, hiển nhiên chúng dễ dàng giết chết vệ sĩ và xông vào phòng cô. Qua những gì Chi Nghiên thấy, cô không nghi ngờ lòng trung thành Mac dành cho Lance Grino Wann. Vậy lý do duy nhất khiến anh ta gián tiếp hỗ trợ bọn sát thủ...

Anh ta biết chắc mục tiêu bọn chúng nhắm tới là cô, và không ai khác nữa.

Mà đã biết được mục đích, hẳn phải biết kẻ chủ mưu.

Nghĩ đến đây, Chi Nghiên cảm thấy vui vẻ. Chà, câu chuyện càng ngày càng trở nên hấp dẫn. Chi Nghiên trưởng thành từ trong bóng tối cùng hỗn loạn. Phức tạp bao nhiêu, cô thích bấy nhiêu. Những thứ dễ dàng thường rất nhàm chán. Cô không ưa sự nhàm chán một chút nào.

Chi Nghiên mở điện thoại xem tin nhắn, “Tôi thật lòng khuyên anh, lần sau còn muốn dùng cách này loại bỏ tôi, thì nên tham mưu cho người mà anh... Tự biết rồi đấy, kiếm mối tài năng vào, hoặc tệ tệ mà đông thật đông ấy. Nói thẳng nhé, bọn lần trước đánh không đã tay. Phí phạm cả tiền thuê.”

“...”

Đọc xong tin nhắn Mac vẫn chưa lên tiếng, Chi Nghiên ngẩng đầu. Người đàn ông mặc vest đen, hơi thở lạnh lùng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng ẩn giấu sát ý. Mặt trời lên gần tới đỉnh đầu, nắng gắt như đổ lửa, vậy mà không làm tan chảy nổi sự lạnh lẽo kia. 

“Cô muốn gì?” Nếu cô ta đã biết, tại sao không vạch trần anh với Hoàng thái tử? Từ lần đầu tiên gặp mặt, Mac đã không dành thiện cảm cho Chi Nghiên. Gia tộc anh đi theo bảo vệ gia tộc Grino Wann qua rất nhiều thế hệ, từ nhỏ đến lớn, Mac được dạy, anh phải bảo vệ Hoàng thái tử Lance Grino Wann. Trải qua những huấn luyện khắc nghiệt để đạt được mục tiêu đó, và chính nó giúp Mac hình thành giác quan rất ‘thính’.

Ở Chi Nghiên, Mac chỉ trông thấy người phụ nữ này giơ tay nhấc chân đều toát ra hương vị nguy hiểm. Vẻ bề ngoài bình thản giả dối không thể nào che giấu mùi máu tanh cùng tàn nhẫn từ trong xương. Trên người cô ta tràn ngập bóng tối, đời Mac chưa từng gặp ai ẩn chứa u ám cùng cực nhường này. Không thể để cô ta ở bên cạnh Hoàng thái tử.

Canh bạc quá nhiều rủi ro.

Chi Nghiên nhún vai, “Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ góp ý anh nâng cao trình độ thôi. Tố cáo anh với Lance rất dễ, nhưng làm thế mất hết hồi hộp rồi. Với lại,” Cô cười, hai con ngươi màu đen nghiền ngẫm anh ta như đang cân nhắc giá trị vật phẩm, “tôi nghĩ Lance sớm đã biết những chuyện anh làm.”

Mac nhíu mày một cái. Đúng theo Chi Nghiên dự đoán.

“Tôi chả rõ tại sao anh ta không nói năng gì. Về chuyện này anh nên hỏi thẳng Hoàng thái tử yêu quý của anh thì hơn. Có thể đối với anh ta, tôi không quan trọng bằng người vệ sĩ thân thiết. Vậy mới tốt. Tôi còn chưa chơi chán trò này.”

“Chơi?” Giọng Mac lộ rõ vẻ khinh thường, “Đừng quá kiêu ngạo. Chẳng qua lần trước cô gặp may mà thôi.”

“Vậy đừng để tôi gặp may lần nữa.” Chi Nghiên nhún vai, “Thấy chưa. Lật bài ngửa đôi khi rất thoải mái.”

“Tránh xa Hoàng thái tử ra.” Mac lạnh lùng cảnh cáo.

“Xin lỗi. Không được.” Chi Nghiên chẳng thèm quan tâm thái độ không thân thiện của anh ta, “Tôi đã nói, tôi chơi chưa chán.”

“Tôi không rảnh chơi với cô.”

“Anh không rảnh, nhưng mà người khác thì rảnh.” Chi Nghiên cười, cố ý nhấn nhá trọng tâm.

Và điều đó thành công khiến sát ý trong mắt Mac vô tình tràn ra rõ ràng hơn.

Chi Nghiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Đúng rồi đấy. Thế này mới thú vị.

Đôi mắt Chi Nghiên đen sẫm, sâu thẳm và đậm đặc, dưới ánh mặt trời chói chang nhất càng sệt màu và u tối. Ý cười bên khóe miệng cô duyên dáng, không hề che giấu trào phúng.

“Bảo vệ người của anh cho tốt. Nhớ kĩ, muốn chơi với tôi thì cứ tuân theo luật. Luật của tôi rất đơn giản, đó là chẳng có luật nào hết. Tôi thích chơi thế nào thì sẽ chơi thế ấy. Mở to mắt ra nhé. Tôi thường hay đùa chết người lắm.”

Nói rồi, Chi Nghiên xoay người trở vào trong khách sạn. Mái tóc xoăn dài nhuộm màu rượu vang rực rỡ khi chạm phải ánh mặt trời, giống như chính cô, kiêu ngạo vô cùng.