Trọng Lai

Chương 2: Trọng Sinh



Nơi này là địa ngục sao?
Voldemort đi thật lâu trong bóng tối, cẩn thận ngẫm lại mọi hành động của mình, lại cười tự giễu.

Voldemort, thoát khỏi tử vong, cái tên buồn cười biết chừng nào, vì muốn thoát khỏi cái chết mà hắn không tiếc chia tách linh hồn, cuối cùng hắn vẫn chết, còn vì cứu người khác mà chết, nếu Dumbledore biết nhất định lão cũng không tin đâu.
Hắn không biết tại sao mình phải che chở Lucius, đó chỉ như phản xạ theo bản năng, hắn không muốn thấy Lucius chết, thậm chí vừa nghĩ Lucius rời khỏi mình đã thấy trái tim đau đớn từng hồi.

Hắn không biết, cảm giác ấy, là…
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, Voldemort thấy trước mắt sáng lòa chói lọi.


Hắn vươn tay dò xét, lập tức có một lực rất lớn kéo tuột hắn đi.

Trời đất như đảo lộn, Voldemort còn chưa rõ ra sao đã bất tỉnh.
Lần thứ hai mở mắt ra, đập vào mắt hắn là vách tường trắng xóa, “Đây là đâu vậy? Không phải ta đã chết rồi ư?”
“Trò Riddle, trên thực tế nếu không phải được cứu đúng lúc, trò hẳn là đã chết rồi đó.

Tuy trò rất có thiên phú, nhưng đừng chế mấy món độc dược lạ lùng quá chớ.” Voldemort nghe giọng nói này liền cứng ngắc quay đầu lại, thấy một bộ râu rậm cột lại cả bó, Voldemort có thông minh mấy cũng không rõ bây giờ là sao.

Hắn nghĩ nhanh, rồi lễ phép cười nói, “Con lần sau sẽ chú ý.”.

Truyện Teen Hay
Dumbledore mỉm cười, xoay người rời đi, đến cửa thì quay đầu lại nói, “Tuần sau là thi Pháp Thuật Tận Sức, thầy hy vọng trò vượt qua suôn sẻ.” Nói rồi không đợi Voldemort đáp lời đã đi mất.
Bệnh thất yên tĩnh lại, Voldemort thất thần nằm trên giường.

Hắn cho là mình về lại năm thứ bảy? Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Voldemort rất nhanh làm quen hoàn cảnh mới – nếu Merlin đã cho hắn một cơ hội, không dùng thì quá uổng phí rồi.
Hắn định cảm thụ pháp lực trong người mình thế nào, chợt nghe có giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Tom, lâu rồi không gặp, vất vả lắm mới gặp cậu được một lần, thế mà cậu lại nằm viện, thật bất hạnh mà.” Giọng điệu nhà Malfoy đúng là đặc biệt, Voldemort theo âm nhìn lại, quả nhiên, thấy một người tóc bạch kim đang đến gần.

Voldemort ngẩn ra.
Abraxas đương nhiên không thấy biểu cảm kỳ lạ của hắn, y đưa đứa nhỏ đang ôm trong tay ra trước mặt Voldemort, “Con tôi, Lucius Malfoy.”
Thật là Lucius! Hắn nhớ rõ khi hắn theo đuổi sức mạnh mà mạo hiểm ngao du khắp nơi, Lucius chỉ vừa mới sinh, bởi vậy hắn chưa từng tham dự tiệc đầy tuổi của Lucius.
Lucius bé nhỏ tò mò vươn nắm tay tí xíu với với Voldemort, Abraxas cười bảo, “Tom, xem ra Luke rất thích cậu đấy.”
Voldemort nhìn đứa bé trắng trẻo bụ bẫm, thật sự không khống chế được khuôn mặt vặn vẹo.

Hắn nhớ lần đầu gặp Lucius, lúc đó y đã mười một tuổi rồi, hắn chưa bao giờ thấy qua Lucius không có chút phong phạm quý phái nào thế này.

Nhưng mà hắn không cách nào ghét Lucius, mặc dù hắn ghét con nít lắm ấy.
“Abraxas, chú ý hình tượng của anh.” Voldemort nhìn ông cha nào đó đang cười đến phát ngốc, liền không khách khí nói thẳng.
Abraxas không thèm để ý, đem Lucius đang vươn người ra thả lên giường hắn, bé Lucius bám bám bò lên, linh hoạt nhưng lại hơi rụt rè, cứ thế nhích nhích đến khi nắm chắc được mục tiêu – tóc của người nào đó.
Voldemort co giật khóe miệng muốn đem bé con đang hớn hở  trên người mình xuống, cái tay lại không kìm được nhéo bầu má phính kia một cái.
Abraxas nhìn hắn, sửng sốt rồi bật cười, “Tôi nghĩ cậu sẽ đẩy nó rớt xuống giường luôn cơ, hóa ra Tom ghét con nít vậy mà cũng không kháng cự được mị lực của Luke hả?”
Cái tay Voldemort còn đang đặt trên má Lucius cứng đờ, một lúc sau, hắn cảm thấy chính mình chưa bao giờ mất mặt Chúa tể Hắc ám đến vậy, “Anh hôm nay đến đây chỉ để khoe người thừa kế đáng yêu của anh thôi ư?”
Abraxas hiểu là hắn đang lảng sang chuyện khác, nhưng không nói ra, y đích xác là có chuyện mới đến tìm.


Thầm ếm một bùa Im lặng, Abraxas nói nhỏ, “Là vầy, Tom, họ, ý tôi là những quý tộc ấy, muốn biết xem cậu sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không.”
Voldemort nhướn mày nhìn Abraxas muốn nói lại thôi, “Anh nghĩ sao?”
Y cau mày, rồi nói thẳng, “Tom, tôi biết thân phận cậu rắc rối, nhưng cậu có năng lực phi phàm, những người đó muốn lợi dụng cậu, cậu phải cẩn thận mới được.”
Voldemort không nhìn Abraxas, mà soi mình trong đôi mắt trong suốt của Lucius, hắn thấp giọng cười, “Ai lợi dụng ai, còn chưa biết đâu.”
Abraxas nhìn cậu đàn em cười như anh túc nở rộ, đẹp mà đầy chất độc, chợt nhận ra hắn đã sớm không còn lại người lúc mới gặp, gầy gò mà mạnh mẽ, tự ti mà kiêu ngạo, đột nhiên thấy mình lo lắng là thừa rồi.

Tom Riddle như vậy, nhất định một ngày nào đó sẽ khiến người người ngưỡng mộ.

Y thầm nghĩ thế, rồi cũng bất tri bất giác buột miệng nói ra.
Người vẫn nằm trên giường bệnh, dù chỉ là một thiếu niên, lại ngẩng cao đầu, giương giọng nói, vừa biếng nhác vừa đầy khí phách, “Đúng vậy, ngày đó không còn xa!” Sau đó, dường như hắn nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cái tên Tom Riddle quá mức tầm thường, từ hôm nay trở đi, tôi là Chúa tể Voldemort.”
Abraxas nhìn hắn vẫy đũa phép trong không trung, một cái tên hiện ra rực rỡ, tim y bỗng đập mạnh hơn, bất giác khom lưng, hướng về người còn nhỏ tuổi hơn mình nhiều mà cúi đầu, “Vâng, thưa Chúa tể.”
Lucius bé nhỏ cầm tay Voldemort, ngơ ngác nhìn hai người, rồi sau đó nở nụ cười thật tươi..