Vương Tuấn Khải không thường uống rượu, kết quả là sau vài ba ly tượng trưng cho sự nam tính, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái nhập định tĩnh tọa, không màng khói lửa.
Vương Nguyên không có thị giác thế nhưng lại là người đầu tiên phát hiện hắn say, không biết là do sự chú ý của cậu tập trung trên người hắn hơi nhiều hay là trực giác tinh nhạy thấu hiểu nhân sinh. Cậu lặng lẽ nắm cánh tay Vương Tuấn Khải, cảm giác được hắn sắp có dấu hiệu ngã xuống liền kéo nhẹ hắn về phía mình, trông như Vương Tuấn Khải đang ngồi gục đầu, thực chất là hoàn toàn dựa hẳn vào Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải uống rượu vào cũng không hồ nháo, ngược lại trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng tựa như gặp phải đại nạn khó sống. Hắn chống cằm suy tư, hai mắt tỉnh táo tràn ngập sự uy nghiêm, vậy mà khiến người muốn đến kính rượu chùn bước, đồng thời làm cho Vương Tiêu Đồ lo lắng chạy về đây.
"Nó say rồi." Vương Tiêu Đồ gần như đã khẳng định, dở khóc dở cười: "Để tôi gọi người đưa nó về phòng, cậu có muốn đi theo không?"
Vương Nguyên gật gật đầu: "Cảm ơn ngài."
"Không khách sáo, cậu là bạn nó, cũng là bạn tôi." Vương Tiêu Đồ thở dài: "Mấy năm này...nó sống như thế nào cậu biết không?"
Vương Nguyên lắc đầu, cậu chỉ mới gặp Vương Tuấn Khải có vài tháng, còn không tính là thân thiết, nghe anh trai hắn nói như vậy, cậu mới phát hiện thì ra mối quan hệ của hai người rất cạn. Ngoài việc Vương Tuấn Khải là một thiên sư trừ tà, một người thuộc gia tộc bí mật sống ở một địa phương bí mật không kém, thì cậu thậm chí còn chẳng biết hắn bao nhiêu tuổi.
Vương Tiêu Đồ cũng không khó xử lâu, sai người đưa Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên trở lại viện tử. Dọc đường đi bọn họ không gặp ai, Vương Nguyên cũng cho rằng nơi này là nhà Vương Tuấn Khải chắc chắn rất an toàn, kết quả là rơi vào bẫy lúc nào không hay.
Khi Vương Nguyên xác nhận xung quanh mình không còn một người nào kể cả Vương Tuấn Khải, cậu bình tĩnh suy nghĩ, rốt cuộc là cậu bắt đầu gặp ảo giác từ lúc nào. Vốn khi cậu đưa hắn về phòng, Vương Tuấn Khải đi đứng bình thường không gặp trở ngại nên cậu cũng không cần đỡ hắn, vậy mà khi hắn vừa bước qua bệ cửa, mọi âm thanh bên tai Vương Nguyên đều im bặt giống như tai cậu không còn nghe được gì.
Có lẽ là từ thời điểm đó, cậu đã tự mình lọt vào một cái trận pháp mà cậu không rõ ràng.
Vương Nguyên ban đầu có chút sợ, cho dù trước đây cậu đã gặp không ít việc tương tự nhưng người nào cũng thế - ngay lúc bản thân tín nhiệm tuyệt đối lại có chuyện xảy ra thì ai mà chẳng hoang mang. Bởi vì xung quanh quá mức tĩnh lặng, Vương Nguyên lại không dám tùy tiện bước đi, cho nên cậu không nghe được có kẻ đang tiếp cận mình.
Nếu thính giác hoặc thị giác của cậu bình thường, Vương Nguyên sẽ phát hiện sinh vật có đôi con người đỏ ối và mang theo hương vị chết chóc kia chính là con quái vật xuất hiện vào lần đầu tiên cậu và Vương Tuấn Khải gặp nhau.
Trải qua một thời gian dài bị nhốt, nữ quỷ tóc dài chịu bức bối đau đớn do bùa chú mang lại, sớm đã muốn trốn thoát khỏi tay Vương tộc, tìm những kẻ trước đây hại chết mình báo thù. Song Vương tộc giam cô ta tại cấm địa quá chặt, sức của một mình cô ta chẳng thể làm gì nổi, những tưởng hồn phách sẽ bị thuật pháp trong cấm địa ăn mòn đến biến mất, đột nhiên có kẻ thả cô ta ra.
Chẳng biết phía trước là bẫy rập gì, cô ta quyết tâm chạy khỏi cấm địa. Trùng hợp làm sao, cô ta gặp lại một trong những kẻ khiến mình nảy sinh oán niệm, lần trước đã bắt cậu không thành, lần này cô ta sao còn có thể để cho cậu yên ổn?
Nữ quỷ vừa cân nhắc thời gian chạy trốn, vừa nghĩ cách bắt Vương Nguyên. Xác định không có bất kỳ thiên sư nào trông thấy việc tốt của mình, nữ quỷ không chút do dự nhào lên dùng tóc quấn chặt cậu, siết cậu ngất xỉu.
Cô ta cười gằng, đồng thời sợ bị phát hiện, vội vàng đào tẩu khỏi Vương gia.
Sau khi bóng đen to lớn nhớp nháp thoát khỏi bức tường dài, ba người từ trong một căn phòng gần đó đi ra, nghiền ngẫm mà nhìn. Lục ca liếc Vương Mạn Nhi, thấy cô mặt mày nghiêm trọng phân vân không biết việc mình làm đúng hay là sai, liền cười nhạo: "Bà nội trẻ của tôi ơi, việc đã đến nước này còn thu tay lại được sao? Dầu gì cậu ta cũng không chết được, tầng tầng quý khí chứng tỏ linh hồn cậu ta công đức nhiều lắm, thứ yêu ma quỷ quái cấp bậc nhãi nhép như vậy làm sao có khả năng thương tổn đến cậu ta?"
Vương Mạn Nhi cũng liếc gã, hậm hực: "Nếu để cho người ngoài biết được, chúng ta đừng mong tấn tiến đạo pháp."
Lục ca lắc đầu không cho là đúng: "Ở đây có ba người, A Tự không nói, tôi không nói, cô không nói, ai biết?"
"Quỷ biết, thần biết, thiên địa biết." Thiếu niên A Tự nhỏ giọng nhún nhún vai, nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải đứng thẫn thờ ngay tại bệ cửa, bĩu môi: "Thần tượng của cô gần tại trước mắt, còn không mau qua gây ấn tượng một phen! Hơn nữa nhìn kiểu gì cũng thấy hắn đang say, cô có thể lợi dụng chuyện say rượu loạn tính, làm một cái kế hoạch hoàn mỹ..."
"Im miệng, sao các người có cái suy nghĩ hèn hạ như vậy!" Vương Mạn Nhi nhịn không được thấp giọng mắng, hai người còn lại chỉ nhếch môi cười, ánh mắt tố cáo: Chẳng phải cô vừa hợp tác với bọn có suy nghĩ hèn hạ này hay sao?
Vương Mạn Nhi tức đến đâu cũng không phản bác được, đành dời sự chú ý lên người Vương Tuấn Khải. Từ lúc được Vương Nguyên đưa vào phòng, hắn vẫn cứ đứng yên ở đó, không nói không rằng, không di chuyển, từ xa trông như một bức tượng điêu khắc – với tiền đề là đừng nhìn mặt hắn.
Hắn rất hiếm khi đụng tới cồn, bởi vì hắn biết rõ một khi bản thân không còn tỉnh táo như thường ngày, khả năng sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Chẳng hạn như mặt của hắn bây giờ - đã không còn có thể coi là một gương mặt người, nửa mặt bên trái của Vương Tuấn Khải không biết từ bao giờ đã tràn lan một loại hoa văn quỷ quái, từ đuôi mắt chạy dọc đến cằm, ẩn ẩn hiện hiện sắc đỏ tươi khủng bố. Kèm theo hiệu ứng ánh sáng là cảm giác nóng rát quá độ lan truyền khắp nửa mặt trái, khiến tròng mắt trái hắn đỏ lên, nhìn qua giống hệt một kẻ bị hủy dung, nửa bên này trắng bệch tuấn tú, nửa bên kia đỏ tươi rùng rợn.
Vương Tuấn Khải đột nhiên thở dài một tiếng, khói trắng phả ra từ môi hắn uốn lượn trong không khí, như hương hoa độc chết người lặng lẽ bám vào từng sợi sinh mệnh của vạn vật tứ phương, làm cho chúng héo hon tàn úa, ảm đạm thất sắc.
Vương Tiêu Đồ là bị một luồng áp lực đánh ập tới, suýt chút cắm đầu vào ly rượu.
Hắn đã quá lâu không trải qua loại cảm giác sống như con kiến dưới chân người khổng lồ này, sắc mặt tái xanh, không cần nghĩ cũng biết là kẻ nào đang tác quái. Vương Tiêu Đồ đưa mắt nhìn quanh, buổi tiệc vẫn đang rất nồng nhiệt, không có bao nhiêu người phải chịu loại áp lực vô hình không rõ nguồn gốc này.
Vương Tiêu Đồ đếm qua một lần, hít sâu một hơi gọi quản gia đến ứng phó, chính mình quen thuộc theo thông lệ mà chạy đi tìm căn phòng ở khuất sâu phía nam.
Mỗi một gia tộc lớn tồn tại trên vùng đất linh thiêng này đều có một thứ - cấm địa.
Cấm địa của Vương tộc không phải địa phương chất chứa thiên kỳ dị bảo, không phải chỉ là chỗ giam cầm yêu quái làm hại mạng người, cũng không hẳn là nơi không ai không được vào, nhưng trong một số thời gian nhất định mỗi năm, Vương tộc trưởng sẽ ngăn cấm tộc nhân bước vào cấm địa. Cho dù là kẻ quen thuộc nhất với cấm địa, hay là kẻ sở hữu thiên phú tột đỉnh, anh tài hiếm thấy, không có lệnh của tộc trưởng cũng không có tư cách vượt qua quy chuẩn mà cả dòng tộc đã duy trì bao đời nay.
Khi Vương Tiêu Đồ chạy đến cấm địa, bên trong vẫn là một mảnh âm u tĩnh mịch, song bản năng cảm giác nguy hiểm khiến hắn run lên, lại không thể không bước vào. Ai cũng biết trong cấm địa có một ngôi miếu thờ nhỏ luôn luôn khóa cửa, hằng năm chỉ có tộc trưởng mới mở ra tiến hành các nghi thức cúng bái. Việc này đã trở thành truyền thừa của bao đời tộc trưởng từ thế hệ này sang thế hệ khác, và ngoài tộc trưởng ra không có ai dám tự ý xông vào ngôi miếu, bởi thế cho nên trong miếu có gì, thờ phụng ai, chỉ có tộc trưởng biết.
Vương Tiêu Đồ năm ấy nhậm chức tộc trưởng cũng cho rằng, miếu kia bất quá chỉ là miếu thờ tổ tiên hoặc là một vị thần độ trì cả tộc, nhưng cho đến khi hắn chân chính tiếp nhận chức vị tộc trưởng mới biết, chẳng có thứ gì trong đó ngoài một vong linh hết sức phiền phức.
Gọi đối phương là vong linh, bởi vì linh hồn của người nọ bị thương tổn rất nặng, Vương Tiêu Đồ cũng không rõ ràng đối phương bị cái gì tấn công mà trở thành như vậy, chỉ biết rành rành là người nọ yếu thế, lại khống chế cả Vương tộc.
Cái gọi là khống chế, không phải nói đối phương quyết định toàn bộ các chuyện trên dưới, mà là việc trong cấm địa này, đối phương sẽ toàn quyền quyết định. Dĩ nhiên không phải tất cả quyền lực chưởng quản đều tập trung trong tay người nọ, nhưng cấm địa là chỗ quan trọng nhất của Vương tộc, nếu cấm địa xảy ra chuyện, nhẹ thì cả tộc chịu tai ách một hồi, nặng thì hồn phi phách tán, cả cơ hội đầu thai cũng không có. Vì thế, người nọ gần như chống đỡ gia tộc, lại vẫn luôn tạo áp lực cho bọn họ, làm cho Vương Tiêu Đồ ban đầu từ hiếu kỳ, sùng bái, nghi ngờ rồi chuyển qua ngán ngẩm.
Vương Tiêu Đồ mở cửa miếu, quả nhiên bên trong bật ra một tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông.
"Bốn năm."
Vương Tiêu Đồ nhíu mày: "Cái gì?"
"Ngươi đã không đến đây bốn năm." Người nọ dường như là thở dài: "Ngươi quản lí Vương tộc không tồi, lại nuôi ra không ít kẻ vô tri."
"Vương tộc vẫn chưa phát sinh chuyện gì bất thường, hơn nữa nếu tai ách giáng xuống, tự nhiên ta cũng có cách hóa giải." Vương Tiêu Đồ không nghĩ muốn nán lại nơi này lâu: "Ngươi lại định kiếm chuyện gì nữa đây? Hay là nói, hôm nay Trung thu, ngươi cũng muốn ra ngoài? Ta đã sớm nói với ngươi, không cần ở đây làm gì, thời đại bây giờ khác với ngày xưa nhiều rồi, những kẻ tồn tâm phá hủy Vương tộc cũng không còn sống sót, ngươi không cần vì một lời hứa với tổ tiên mà thủ tại nơi này."
"Thật sự chết hết sao..." Người nọ lẩm bẩm: "Làm sao có thể chết hết, ta còn chưa trả thù, các ngươi chết rồi ai ở lại trần gian để ta trả thù..."
Vương Tiêu Đồ nghe đối phương nói câu này không ít lần, hiển nhiên không coi trọng, gật đầu: "Kẻ cuối cùng ám hại cha ta năm xưa chính là Hồ gia, mới đây bọn họ đã gây ra không ít việc thương thiên hại lí, gặp quả báo..."
"Ngươi khi dễ ta ở nơi này không biết cái gì?" Người đàn ông thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn mang theo chút giả dối: "Hồ gia gặp quả báo? Quả báo sẽ đến với những đứa trẻ Hồ tộc mới sinh còn chưa biết gì sao?"
Vương Tiêu Đồ cắn răng: "Đó là do nghiệp chướng của chúng, vì nghiệp chướng sâu dày chúng mới sinh vào Hồ tộc, gặp phải tai ương!"
"Phải, ngươi nói rất có lý, nhưng mà ngươi quên một chuyện." Đối phương tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Vương tộc và Hồ gia vốn là hàng xóm, chuyện xảy ra từ bốn năm trước, ngươi thực sự không biết tí gì? Huống hồ Vương tộc thông tuệ độn thuật bói toán, chỉ cần Tô Nguyệt Tần chịu hy sinh một năm thọ mạng là có thể bói ra chuyện Hồ tộc đang ngấm ngầm làm bậy. Cứ cho là ngươi không muốn quản chuyện Hồ tộc, nhưng thân là đạo gia nhân sĩ, ngươi trơ mắt nhìn Hồ tộc vấy bẩn Hoan thôn bằng máu tanh chứ không mảy may muốn vạch trần mưu đồ? Vương tộc trưởng, ta không biết chuyện Hồ tộc ngươi dính dáng sâu bao nhiêu, nhưng đạt được mục đích là đủ, không cần quá đáng."
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta, lãnh địa của ngươi chỉ gói gọn trong cấm địa." Vương Tiêu Đồ không muốn tranh luận, cam chịu mà nói.
Người nọ cũng không phải dạng cứu thế tế đời thiện lương tốt bụng gì, chẳng qua là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vương Tiêu Đồ một phen mà thôi, nghe vậy liền hừ một tiếng: "Vậy chuyện một số kẻ không biết điều trộm vào cấm địa thả ác quỷ ra, chắc là không cần phiền tộc trưởng, tự ta định đoạt là được rồi?"
"Ai?!?" Vương Tiêu Đồ lập tức tái mặt, ác quỷ ở cấm địa đều không phải dạng dùng thuật chú áp chế là ngoan ngoãn đầu hàng, một con so với một con đều là tà tâm ác niệm, nếu bị thả ra, trăm phần trăm người chết sẽ là nhân loại.
Đối phương không nói, chỉ hậm hực hừ lạnh thêm một tiếng: "Người của tộc trưởng ta sẽ không đụng, chỉ là phải chi bọn họ đừng đụng vào người của ta."
Vương Tiêu Đồ khó hiểu: "Người của ngươi?"
Đồng thời trong một viện tử ở cách cấm địa rất xa, Vương Tuấn Khải cúi thấp đầu, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi yêu diễm, nhẹ nhàng nhấp môi: "Phải, người của ta."