Lionel muốn nhìn đồng hồ trên điện thoại, phát hiện màn hình tối đen từ lúc nào. Nơi này không có điện đóm gì cả, chỉ đành nhờ phúc sạc dự phòng y mang. Giường nơi này quá cứng, tuy rằng y không phải người kén cá chọn canh hay bị cưng chiều đến nổi không ngủ được giường cứng, nhưng cái loại cảm giác xương sống bị hành này có ai mà thích đâu, huống hồ đêm qua yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, mà Lionel cũng giống như kẻ say không biết trời nam đất bắc là gì, cứ vậy mà ngủ mù mịt.
Từ lúc biết ngủ cho đến giờ, y chưa từng có giấc ngủ nào sâu đến thế. Thuận tay cào lại mái tóc không chút rối, Lionel bò xuống giường...Đạp phải một thứ gì đó dính nhớp.
"Á!!!"
Bạn học phòng bên cố gắng mở to mắt dòm sang bên này, tiếc là chẳng thể đục xuyên tường trông thấy tình hình phòng cuối. Tiếng hét thảm thiết trong đó vọng ra đủ khiến cả dãy phòng rung rinh, nhưng có lẽ đêm qua mọi người chơi hăng quá, chẳng mấy để ý đến nguyên nhân phát ra âm thanh này.
Mà có biết thì cũng chẳng làm gì được, bởi vì chủ nhân của tiếng hét là kẻ đang lật lật dưới sàn nhà, tránh cú đá chí mạng tiếp theo của Lionel.
Lionel mặt mày đằng đằng sát khí, rét lạnh chất vấn: "Có giường không ngủ, xuống sàn nhà phá cái gì?! Còn ngủ chảy nước miếng! Diêu Đại Văn! Cậu khi tôi không biết tức giận sao?!?"
Diêu Văn buồn khổ lóp ngóp ngồi dậy, quẹt ngang má thấy ẩm ướt thì biết chắc là mình gây họa. Đầu óc cậu ta còn đang khởi động đây, dữ liệu quá tải vẫn chưa kịp tiêu hóa, song bản năng sinh tồn đột nhiên phát ra tinh hoa, nhanh chóng lăn ra khỏi phạm vi thịnh nộ của Lionel. Diêu Văn dụi mắt, nhìn quanh một chút, phát hiện Lionel vì giẫm phải nước bọt của mình mà chạy đi mất rồi, cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, sau đó ngơ ngác lẩm bẩm: "Sao mình lại ngủ ở đây nhỉ...Rõ ràng đêm qua còn nằm chung một cái giường với Vương Nguyên..."
Không đúng!
Diêu Văn thoắt cái tỉnh táo, bật dậy --- Vương Nguyên đêm qua căn bản không về phòng!
...
"Ngày đầu tiên sinh hoạt trong khách sạn, vì để đề phòng các bạn không thông thuộc địa hình mà đi lạc, mọi người đi ra ngoài tốt nhất là đi theo nhóm, mang theo thứ này." Đàn anh nguyên danh là Trần Hạo Thư, thần thái sáng láng, tay cầm một cái gùi lớn đặt lên bàn: "Tôi nghĩ là các bạn biết cách sử dụng nó, chỉ có điều mỗi nhóm chỉ được mang một gói, không thể nhiều hơn."
Trần Hạo Thư lấy một cái bọc trong gùi, gọi mọi người tiến lên nhìn: "Đây là lúa mạch, thức ăn chuyên dùng của loài chuột – đương nhiên thứ này chúng ta ăn không được, chỉ có thể dùng để dẫn đường. Được rồi, tôi nghĩ mình nói nhiều cũng không có ích gì thêm, hy vọng các bạn sẽ có một ngày chơi đùa vui vẻ!"
"Lionel cầm gói lúa mạch trong tay, nằng nặng vừa phải, nếu đúng theo suy nghĩ của y thì một gói chỉ đủ để bọn họ ra ngoài trong phạm vi một cây số, không thể nhiều hơn. Vốn y cũng không muốn ra ngoài, bèn tiện tay ném gói lúa mạch vào túi, xoay người đến bên cửa sổ.
Cảnh đẹp như vậy, sao Diêu Văn không cho y chụp?
Lionel phản xạ nhìn về phía Diêu Văn, thấy cậu ta đờ đẫn chống cằm ngồi trước cửa khách sạn, hai mắt mông lung như đang chờ ai đó, lại như vì không ngủ đủ một đêm mà bần thần thổn thức.
"Sao thế?"
"Vương Nguyên cả đêm không thấy." Diêu Văn rầu rĩ nói: "Cũng không biết đi đâu, tới giờ chưa ló mặt."
Lionel thấy tóc cậu ta vẫn chưa chải gọn gàng, tóc Diêu Văn là tóc rễ tre, một khi đã rối chỉ có thể dùng lược, tay y liền ngứa, thuận tiện sờ hai cái: "Không phải cậu bảo đêm qua cậu ta tìm đàn anh nói chuyện sao? Cậu hỏi đàn anh là được."
Diêu Văn bừng tỉnh đứng dậy, vỗ đùi: "Đúng nha!"
Lionel: "..."
Trần Hạo Thư sống ở phòng đầu tiên tầng một, hai người vừa định gõ cửa đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra.
Nghe như là tiếng vật sắc nhọn đâm vào thịt vậy.
Diêu Văn sởn gai ốc, níu áo bạn thân: "Này, này...liệu có phải anh ấy đang xẻo thịt của-..."
"Câm miệng." Lionel lạnh lùng nói, cứ mãi suy tưởng những thứ vớ vẩn như vậy thảo nào không qua môn được!
Trần Hạo Thư hình như cũng nghe tiếng bước chân dừng ở trước phòng mình, vui vẻ mở cửa phòng. Hắn đúng là đang xẻo thịt, nồi đã chuẩn bị sẵn chỉ chờ bật bếp lên là nấu thôi.
"Thịt kho gừng à?" Diêu Văn sờ sờ mũi: "Vất vả anh phải làm cho bọn này ăn rồi."
Trần Hạo Thư tốt tính cười cười: "Đâu có, của anh mà."
Diêu Văn nhảy tới ôm vai hắn, liếc mắt đưa tình: "Người đã tới cửa rồi, sao còn từ chối hửm? A, anh có thấy Vương Nguyên đâu không?"
"Không phải nhóc ấy ở cùng phòng với hai đứa sao? Hôm qua nhóc ấy đúng là có đến tìm tôi, bởi vì nhóc ấy bỏ quên một thứ trong xe du lịch." Trần Hạo Thư nhún vai: "Nhưng xe đâu còn, tôi cũng không có cách nào."
Xe du lịch chở bọn họ đến đây rồi, lại chẳng rõ đi đường nào trú lại. Lionel nắm nắm tay, y là người cuối cùng nhìn thấy chiếc xe đó rời đi, gập ghềnh di động khỏi mảnh đất này, giống như đang bỏ chạy vậy. Bất giác nhớ đến đôi mắt màu xanh lục trong balo Vương Nguyên, không hiểu sao lòng y nóng nảy dị thường, vốn là y không chút nào quan tâm đến Vương Nguyên, lúc này lại hận không thể thấy Vương Nguyên đứng trước mặt.
Cuối cùng Trần Hạo Thư phải gác lại cơm đang làm dở, cùng hai người đi ra ngoài tìm Vương Nguyên. Cái chốn rừng thiêng nước độc này, trong mắt Lionel chính là bẫy rập thiên nhiên, Trần Hạo Thư thành thục hơn bọn họ, cũng có nhiều kinh nghiệm xử lí tình huống rồi, có thêm hắn vẫn tốt hơn là chỉ có y cùng Diêu Văn.
Lúc bọn họ đi trời cũng đã nắng rồi, Lionel kéo chặt dây giày, giẫm lên bãi cỏ xanh mướt, vốn phải cảm thấy hương đồng cỏ nội thơm mát dạt dào, thì cảm giác nhồn nhột dưới chân lại khiến y khó chịu.
"Gì đấy? Có côn trùng sâu kiến gì sao?"
Lionel nhấc giày, lắc đầu: "Chắc là do ảo giác của tôi."
"A..." Mặt Diêu Văn bỗng dưng bí hiểm, nghiêm trọng nói: "Đừng xem thường cảm giác của cậu, có khi là ma quỷ trêu chọc đấy!"
Lionel: "...Câm miệng."
Đất đai ở đây không tính là màu mỡ, nhưng vẫn dính giày như thường, đi nhiều sẽ thấy chân nặng, đa phần đều do mất sức ở lý do này. Ba người vừa đi vừa tìm, cách khách sạn cũng một quãng rồi, một tí manh mối cũng không có, trừ việc thời gian trôi qua. Bọn họ vào một khe núi, nước đọng bên trên nhỏ tích tích xuống đá, giữa không gian eo hẹp ngoằn ngoèo ngược xuôi, bọn họ giống như những con kiến luồn lách trong hang ổ loài hùm, càng đi càng thấy mình quá nhỏ bé.
Vách đá cheo leo bị nước mài thành hình thù kỳ dị, trông gần giống dáng người đứng đó, lại chẳng khác mũi kiếm chĩa thẳng lên trời.
Diêu Văn chà chà cánh tay: "Lạnh quá, không hổ là hang động đá vôi, lông tơ tôi dựng đứng lên hết rồi nè."
"Chắc Vương Nguyên không ở đây đâu, chúng ta ra khỏi chỗ này đi." Trần Hạo Thư đột nhiên nói, chẳng đợi hai người có ý kiến đã dẫn đầu ra ngoài. Bọn họ đi cũng lâu lắm rồi, lại không mang theo thức ăn, Trần Hạo Thư ra quyết định như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là Lionel vẫn thấy khá bất ngờ.
Trần Hạo Thư theo lối cũ đi ra, lúc vừa bước đến cửa động, Lionel chợt dừng lại.
Diêu Văn đi phía sau không kịp thắng, đập cả mặt mũi vào ót Lionel. Cậu ta so với bạn thân thấp hơn tận mười centimet, môi vừa vặn vồ trúng nốt ruồi sau gáy Lionel.
Diêu Văn ngại ngùng sờ môi, chưa kịp xin lỗi đã nghe Lionel nói với Trần Hạo Thư: "Anh Hạo Thư, tụi em muốn ở lại đây tối nay có được không?"
"Cái gì...Chúng ta không có mang đồ ăn...Ui da!"
Lionel bình tĩnh nhìn Trần Hạo Thư, nở nụ cười nhàn nhạt: "Không biết sao chỗ này rất đúng ý em, có thể em sẽ lấy được cảm hứng từ nơi này."
Bọn họ đều sinh viên trường nghệ thuật, lấy vài cái "cảm hứng" ra làm lý do cũng không quá quỷ dị, Diêu Văn tuy không hiểu y muốn làm gì, nhưng hiển nhiên niềm tin "Lionel chưa bao giờ làm chuyện thừa thãi" đã ăn sâu vào óc cậu ta rồi, thấy Trần Hạo Thư nhìn mình, Diêu Văn cũng gật gật đầu: "Em ở lại với cậu ấy."
Trần Hạo Thư im lặng một lúc, chầm chậm kéo khóe miệng: "Vậy chúc hai người chơi vui vẻ."
Diêu Văn: "..." Lời này nghe thế nào cũng rất quái...
Đợi Trần Hạo Thư đi rồi, bả vai vốn căng cứng của Lionel cũng sụp xuống. Y thở phào một hơi, dưới ánh mắt khó hiểu của Diêu Văn, trước tiên tìm chỗ ngồi xuống. Hang núi tuy lạnh nhưng không quá khắc nghiệt, miễn cưỡng vẫn có thể qua một đêm.
Bên ngoài trời đã sụp tối, Lionel cũng không biết mình đã rời khỏi khách sạn lâu như vậy, nơi này tính ra chỉ cách khách sạn không đầy một cây số, do bọn họ phải tìm kiếm nên không chú ý trời đã tối rồi. Y nhìn mặt trăng qua khe hẹp trên đầu, bỗng dưng rùng mình, khe khẽ bắt Diêu Văn đang chạy lung tung lại: "Yên nào, đừng có làm phiền người ta."
Diêu Văn đúng lý hợp tình nói: "Chỗ này không có gì để ăn, chỉ có thể nhịn đói qua đêm nay."
Không nghĩ tới Diêu Văn bị đói mà vẫn chấp nhận ở lại cùng mình, Lionel không tự nhiên sờ mũi: "Nhịn một đêm đi, bây giờ chúng ta không thể trở về khách sạn được. Trần Hạo Thư kia...Cậu quen biết anh ta không?"
"Quen nha, tôi và anh ấy ở cùng câu lạc bộ bắn cung." Diêu Văn ngồi bẹp xuống cạnh Lionel: "Cũng là hàng xóm với nhau. Tuy không phải quá thân, nhưng cũng có chút giao tình."
"Giả."
Diêu Văn không hiểu gì: "Hả?"
"Cậu có nghĩ Trần Hạo Thư này là giả không?" Lionel trầm giọng: "Ban nãy tôi không nhìn thấy...không nhìn thấy bóng của anh ta."
...
Đại Hỷ lắc lắc cái thân phì mỡ, nhảy lên mỏm đá, tư thế hiên ngang oai hùng như đang canh giữ lãnh địa bản thân, chỉ thiếu một cái mặt trăng tròn vành vạnh là đủ đạo cụ để mèo ta sắm vai anh hùng thời loạn.
"Huyết nguyệt. Truyền thuyết huyết nguyệt là điềm báo tai ương, mà bộ tứ kỳ huyết nguyệt càng khiến người ta sợ hãi. Nếu huyết nguyệt xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó sẽ có thiên họa giáng xuống tiêu diệt một phần rất lớn người sống, bằng thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh,...Theo tập tục cổ đại của một bộ lạc đã tuyệt vong từ một trăm năm trước, vào đêm huyết nguyệt nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo một cái gùi màu đỏ. Màu đỏ là bởi nhuốm máu người chết khi dương thọ chưa tận, tương đương với việc bị tươi sống gϊếŧ chết mới có hiệu lực."
"Nguyệt thực mà thôi."
Vương Nguyên dốc chai nước, xử lý qua loa vết thương trên tay. Khác với ngày đầu tiên đến vùng đất này, toàn thân cậu xây xước khắp nơi, quần áo đầy bùn đất, chậm rãi men theo bức tường đi về phía trước.
Tiếng khóc nức nở vẫn nỉ non bên tai, lúc xa thì xa tận chân trời, lúc gần lại gần như bên tai, dễ khiến người thần kinh yếu lâm vào hoảng loạn, làm mồi cho thế lực hắc ám ở nơi này.
Đáng tiếc Vương Nguyên chỉ là chật vật vậy chứ không hề yếu thế, Đại Hỷ ở bên cạnh liếm chân hai cái, phì phì phun ra một hơi đá vôi, meo một tiếng, âm thanh rền rĩ kia không còn đâu nữa.
"Mi có chắc là nhìn thấy hắn ta trong này không?" Đại Hỷ huơ chân lưu lại dấu cào trên vách đá, xác định nơi này bọn họ chưa đi qua mới ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, ngữ điệu không vui: "Có chấp nhất tìm hắn làm gì, hắn chưa chắc đã đồng ý yêu cầu của mi."
"Tốt xấu gì cũng phải cảm ơn anh ấy một tiếng." Vương Nguyên thở dài: "Hơn nữa tình hình này...Chỉ có anh ấy mới có thể cứu bọn họ."
"Nhóc đó à..." Đại Hỷ ngẫm lại, nhớ tới cái kẻ nhìn thấy nó nằm trong balo mà không hề giật mình, rung rung hai sợi râu: "Mệnh cách không tồi, chỉ là đường sinh lộ bấp bênh, qua khỏi vài cửa tử liền có thể phú quý đến già."
Vương Nguyên bật cười: "Đại Hỷ mi nếu biết xem tướng, sao không tính ra Vương Tuấn Khải ở đâu?"
Đại Hỷ nghẹn, buồn bực than: "Còn không phải mệnh hắn thiên kỳ bách quái quá sao? Một đống sương mù, không nhìn ra cái gì cả...Từ từ, bé Tiểu Nguyên, ta nghe được tiếng trò chuyện."
Vương Nguyên khựng lại, cậu không thấy gì nên thính lực cũng nhạy bén hơn người thường, phát hiện quả thật có âm thanh nói chuyện, nhưng vì nơi này đặc thù nên không rõ là phát ra từ đâu. Cậu chần chừ một lúc, nhỏ giọng gọi: "Diêu Văn?"