Tam công tử cùng Vương gia không hề có quan hệ huyết thống, theo Vương Tuấn Khải biết, là do có liên quan đến một thế lực nào đó mà Vương gia không thể không nuôi nấng y, xem y là người nhà mà đối dãi. Chuyện Tam công tử chết đuối từ năm ba tuổi là một điển sử lưu truyền trên dưới Vương gia, theo vai vế Vương Tuấn Khải phải gọi Tam công tử là chú, nhưng vì người này chết lúc còn rất nhỏ nên hắn chưa từng tiếp xúc, chưa từng kêu qua, cũng chưa từng thử triệu hồi linh hồn.
Nhưng hiện giờ vị này đột nhiên trở về? Còn có công phu khiến anh trai hắn chủ động treo đèn cho chơi?
Vương quản gia biết hắn khó hiểu, cũng không câu giờ, mang hành lí vào nhà xong liền bưng trà tiếp đón, nhăn mày kể: "Cách đây một tháng, Tam công tử bỗng nhiên trở về."
Lúc đó trừ người biết chuyện ra ai cũng không có cảm giác gì, dù sau Tam công tử chết khi còn nhỏ, không có bao nhiêu người nhận ra, huống hồ gương mặt y trưởng thành rồi chỉ có chút ít nét khi còn bé, nếu không phải anh trai Vương Tuấn Khải có tình cảm đặc biệt sâu đậm với y thì cơ bản cũng chẳng biết y là ai.
Khi đó Vương Tiêu Đồ chỉ mới bảy tuổi, người hoạt bát nghịch ngợm, thích kết giao tứ phương, hoàn toàn đối lập với đứa em trai duy nhất suốt ngày lầm lầm lì lì. Vương Tiêu Đồ thân là tộc trưởng tương lai, không thể hiểu được tại sao lại có người còn quá nhỏ lại thích thu mình vào thế giới riêng như vậy, một mực lôi kéo Tam công tử đi chơi, rốt cuộc trở thành người y tín nhiệm nhất.
Tam công tử chết, Vương Tiêu Đồ bệnh nặng ba tháng mới gượng dậy, sau khi khỏe mạnh bắt đầu quên dần những kí ức trước kia, bao hàm cả Tam công tử.
Vương Tiêu Đồ lớn lên tại thôn làng này, cũng không phải kẻ thiển cận, đặc thù gia tộc càng khiến cho hắn trở nên ngờ vực mọi thứ, tuy làm việc cẩn trọng nhưng lại thường xuyên dò xét điều tra người khác, khiến đối phương dần mất đi tình cảm. Vậy mà khi Tam công tử trở về Vương gia, hắn một chữ cũng không nghi hoặc, giống như bị bùa mê mà dễ dàng tiếp nhận y, còn vì những lời y nói mà chấp nhận làm hòa với vợ.
"Y nói gì?" Vương Tuấn Khải lần này quả thật là tò mò không thôi. Anh hắn không phải người giận dai, nhưng gúc mắc nhiều năm đã biến thành rãnh Mariana, vừa sâu vừa dài khó mà hàn gắn. Tam công tử này tài cán gì, nói vài ba câu liền khiến anh hắn suy nghĩ lại?
"Đó là chuyện riêng của gia chủ, kẻ hầu như tôi cũng không rõ. Nhưng trông phu nhân có vẻ không tốt lắm, dù đã không còn sầu lo vì sự lạnh nhạt của gia chủ, thì vẫn quan ngại với mối quan hệ của gia chủ và Tam công tử."
"Anh tôi và Tam công tử có thể làm gì? Tri kỉ?" Vương Tuấn Khải liếc mắt trợn lên: "Chưa bao giờ nghe nói người nhà họ Vương cong."
Vương quản gia ngưng mắt một chút, bày tỏ quan điểm: "Là phu nhân sợ gia chủ bị người ta khống chế."
Vương Tuấn Khải lại càng trợn trừng mắt.
Đâu phải tự nhiên mà anh hắn được làm gia chủ, chị dâu đúng là tự thân sinh bệnh, còn suy nghĩ đâu đâu. Mà cũng không thể trách chị ta, anh hắn đào hoa đầy rẫy, tật xấu khắp mình, thường thường còn đi lưu luyến bụi hoa, vẫn luôn làm cho người ta chướng tai gai mắt.
Chỉ là, khi nghe đến đây Vương Tuấn Khải cũng nghi ngờ, Tam công tử và anh hắn thật sự không có tí gì sao?
Cả một tòa nhà lớn như vậy cũng chỉ còn người ở cùng Vương quản gia, Vương Tuấn Khải, hắn đơn giản tắm rửa ăn cơm, như kẻ du lịch nông gia nhạc, song sự chú ý hàng đầu vẫn dành cho đám khói mù mịt trên đỉnh núi.
Từ lúc hắn đến đây, khói chưa bao giờ ngừng bay. Đỉnh núi Hoan thôn vừa lớn vừa cao, hắn nhớ phía trên xây một đền thờ vô danh, thường thường chuyện có dính dáng đến âm giới đều được xử lí ở đó, một là để tránh âm khí loang ra, hai là trấn tà ma quấy nhiễu.
Tam công tử... Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, đừng nói nhà hắn làm nghề bí ẩn, ngay cả người bình thường nghe thấy một kẻ chết đã lâu nay trở về cũng thấy bất thường. Vương Tuấn Khải không chút nghĩ ngợi đã thả tin tức ra xung quanh để điều tra đối phương, âm thầm chờ kết quả.
"Bây giờ y cũng đang trên núi à?"
"Vâng, chuyện giải quyết lần này thật ra có liên quan đến y."
Vương Tuấn Khải nghiêm túc hơn hẳn: "Y làm cách nào mà về được Vương gia?"
"Đây cũng là vấn đề tôi sắp nói." Vương quản gia gật đầu, mặt mày trầm trọng: "Y được Hồ gia mang đến, đồng thời đi cùng y còn có một con huyết thụ yêu."
Vương Tuấn Khải ngoài ý muốn: "Đực hay cái?"
"...Nam." Vương quản gia bình tĩnh đáp: "Đã hoàn toàn tu thành hình người, rất dính Tam công tử. Gia chủ cũng đã từng hỏi qua, Tam công tử chỉ đáp huyết thụ yêu này là người đã cứu y, đưa y vào bờ trước khi y bị ngộp nước chết."
Sau khi cứu sống Tam công tử, bởi vì một vài nguyên nhân mà y không thể về nhà, ngược lại cùng con huyết thụ yêu kia lang bạt tứ phương, mãi cho đến bây giờ.
"Tam công tử không đề cập gì thêm, về chuyện thoát chết, về chuyện trong những năm này y sống như thế nào."
Chắc chắn không là chuyện hay ho – Vương Tuấn Khải chống cằm, nghĩ về con huyết thụ yêu bám vào xe lửa. Vết thương trên người vẫn còn đó, hắn chẳng thể quên được những hình ảnh máu me chết chóc mà con quái vật kia thản nhiên gây ra.
Khi hắn phát hiện trên tàu có huyết thụ yêu, Hạ Thường An cùng quỷ nô của cậu ta đã đánh được một nửa, quỷ nô bị tước mất một cánh tay, hung hăng tìm kiếm chỗ hiểm của huyết thụ yêu mà đánh, song huyết thụ yêu kia quả thật có bản lĩnh mới dám tìm đến một chiếc xe có thầy pháp, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã hạ gục Alice.
Vương Tuấn Khải gia nhập vòng chiến mới biết con huyết thụ yêu này căn bản không phải huyết thụ yêu bình thường.
"Nó có tốc độ hồi phục rất kinh khủng." Hắn nhớ đến chuyện mình chém bay cả nửa người quái vật, nó lại mọc ra nửa người mới, sau đó há mồm ăn luôn nửa người bị đánh rớt trên mặt sàn. Vương Tuấn Khải nhất thời bị chấn kinh với lễ nghi ăn uống của lũ phi nhân loại, bị nó đánh văng ra xa, kém chút bay khỏi cửa sổ xe, vẫn là hồn binh nhanh tay giữ lại.
Tình huống cấp bách, để tránh cho hồn binh bị huyết thụ yêu nuốt chửng, Vương Tuấn Khải vội giấu y đi.
Thế mới biết huyết thụ yêu đã gϊếŧ không ít người, loại yêu quái thực vật này dai như đỉa đói, cực chẳng đã lại còn được buff cơ chế tự lành vết thương, đỉnh cao của sự tiến hóa đột biến này là mọc ra bộ phận thân thể mới, như một con gián đập không chế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giễu võ giương oai. Nó ắt hẳn đã hút không ít máu người, trí thông minh cũng từ đây nâng cao, Vương Tuấn Khải mất chút thời gian mới đánh chết được nó, chưa kịp thu về thì xe lửa lật nhào, nổ tung ở phần khoang xe hắn ngồi. Hạ Thường An con nhà tông nhanh chóng lấy pháp bảo ra hỗ trợ, may thay đồ nhà họ Hạ là đồ xịn, giúp bọn họ chiếm thế thượng phong.
Không biết có bao nhiêu người chết, Vương Tuấn Khải phiền lòng, hắn thích hai phía thống khoái mà đánh một phen, nhưng chiến đấu ở chỗ đông người dễ gây sát thương ngoài ý muốn, gây ra nghiệp chướng khó lòng vãn hồi.
Lúc hắn quay lại muốn thu phục huyết thụ yêu, Hạ Thường An đã chủ động bắt giữ.
Vương Tuấn Khải lười nhúng tay giải quyết, coi như là vấn đề của Hạ Thường An, tên nhóc này đang trong thời kì tranh đoạt chức vị, vừa vặn nộp chiến công lên gia trưởng, tìm biện pháp xử lí phù hợp còn có thể được cộng điểm trong mắt gia trưởng. Hắn chỉ thắc mắc một điều, huyết thụ yêu - thứ vốn đã biến mất từ trăm năm trước, tại sao lại xuất hiện ở thời đại này, còn hung hăng tác quái?
Quản gia nghe xong câu chuyện của hắn, nghiêm trọng nhìn vết thương to nhỏ không đều trên người Vương Tuấn Khải, ẩn ý trong mắt ông dày đến nỗi Vương Tuấn Khải đọc được rõ ràng, cả người như nổi một tầng gai: "Huyết thụ yêu kia...cùng Tam công tử là quan hệ gì?"
"Ký khế ước." Vương quản gia đáp, nặng nề nhìn lên những ngọn đèn treo trên bờ tường: "Tam công tử nói với gia chủ, huyết thụ yêu này cùng y đã ký khế ước sinh tử, sẽ không tùy tiện làm hại người."
"..." Vương Tuấn Khải vô lực nhìn quản gia: "Rồi tên Vương Tiêu Đồ đó tin?"
Quản gia gật đầu: "Tin."
Gia qυყ đầυ tiên của Vương tộc: Lời ma quỷ là không thể tin.
Cứ việc Tam công tử là người Vương gia, nhưng y đã có hơn ba mươi năm không về, không ai biết bên ngoài y đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể đảm bảo lời y đáng tin tưởng được. Vương Tuấn Khải thậm chí nghi ngờ liệu rằng Tam công tử này có phải người hay không, hắn muốn gặp đổi phương một phen, trước thử trình độ ngự quỷ của người này rồi nói sau.
Hắn còn chưa tính toán kỹ càng, một trận la ó bên ngoài cổng Vương gia vang vọng khắp tứ phía.
Vương quản gia thân là người giữ nhà, tự mình ra xem là chuyện gì xảy ra, Vương Tuấn Khải cầm chén trà uống một ngụm, nước chưa trôi đến cổ họng đã bị Vương Anh Kiệt vồ đến từ sau lưng, suýt chút phun cả nước trà ra ngoài.
"Chú Tuấn Khải! Mẹ ơi thần linh rốt cuột cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của con rồi!" Vương Anh Kiệt vội đến chẳng màng nét mặt căng đét của chú mình, nhào tới túm chặt hắn, gào lên nguy cấp: "Cứu mạng!!!"
"Cha chú mày còn ở trên núi." Vương Tuấn Khải hất thằng cháu văng khỏi người mình, đánh giá người run cầm cập phía sau Vương Anh Kiệt. Hồ Thập Ly vốn không dám bước vào cửa Vương gia, chân đạp đến đâu liền run đến đó, im thin thít không biết nói gì, bị Vương Tuấn Khải nhìn như vậy lập tức giật bắn lên, ho khan kịch liệt.
"Chú! Cậu ấy có bệnh trong người!" Vương Anh Kiệt thở hổn hển che chắn Hồ Thập Ly, rõ là vừa chạy đường dài về. Từ chỗ cậu ta bị phạt vòng vèo về Vương gia mất rất nhiều thời gian. Vốn dĩ cậu ta chỉ định về nhà lấy chút đồ rồi đích thân ra trận, nào ngờ trời không tuyệt đường người, chú Tuấn Khải thế mà đang ở nhà, như này thì cái người kia có đường sống rồi!
"Chú, đi với con!" Vương Anh Kiệt vẻ mặt làm việc xấu lôi kéo Vương Tuấn Khải: " Có người sắp chết, chú mau đi cứu đối phương!"
"Chú của con không phải bác sĩ." Vương Tuấn Khải bất động như núi.
"Chú chỉ cần chường mặt ra là được rồi!" Vương Anh Kiệt nhất nhất kiên trì, khuân chú Tuấn Khải ra ném ngoài cửa, đặt tên lên môi "hoét" một tiếng rõ to.
Đường núi trắc trở, trước giờ người Hoan thôn chưa từng dùng xe mà đi, đi bộ lại có phần vất vả, vì vậy phương tiện chuyên dùng ở đây chỉ có ngựa.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Anh Kiệt kêu hai con ngựa đến, dọn đường cho hắn đi cứu người, cũng có vài phần tò mò rốt cuộc người kia là ai lại khiến Vương Anh Kiệt vô tâm vô phế để ý nhiều như vậy.
Hắn một hơi leo lên ngựa, thuần thục trấn an con ngựa gặp người lạ, theo Vương Anh Kiệt giật cương chạy một mạch về phía Hồ gia.
Trong lúc đó, ở Hồ gia, hắc ám bao phủ khắp nơi như nhuộm đẫm sắc mực, ngay cả ánh mặt trời xế tà và gió xoáy cuối thu cũng không tán đi nổi chướng khí mù mịt vần vũ trên bầu trời.
"Đã sắp đến giờ hành lễ."
Một người đàn ông mặc áo choàng đen viền tím đứng trước đài cao, ngọn đuốc bập bùng cháy ngọn lửa màu xanh rì ghê rợn, tản ra vị khói nồng nặc. Trên tay ông ta cầm một lưỡi đao to bè nứt nẻ, bên trên bị máu vấy đen bẩn, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người mà ẩn chứa âm khí lạnh lẽo, hấp thụ oán hồn chết dưới tiếng hét kinh hoàng.
Mà Vương Nguyên – đang bị cột cứng trên một cái bàn đá.
Cậu có thể cảm nhận được không ít tầm mắt hướng về phía mình. Nghi ngờ, hoang mang, lo lắng, sợ hãi thậm chí là không dám công khai xem, và thứ khiến cậu khó thở nhất chính là loại cái nhìn đương nhiên – tất cả những điều sắp xảy ra ở đây đều là đương nhiên, không phạm pháp, không xâm hại đạo đức, không hủy diệt nhận thức, cũng không tạo nghiệp.
Vương Nguyên vẫn không biết bọn họ sẽ làm gì với mình, nhưng ắt hẳn không có gì tốt đẹp. Rốt cuộc là do đâu? Trước giờ cậu chưa từng gặp phải tình huống này, mất bình tĩnh một lúc lâu mới lắng đọng trở lại. Cậu trước kia có nghe qua không ít câu chuyện hiến tế của những kẻ thờ quỷ thần tà ma, lẽ nào bọn người này muốn đem cậu làm tế phẩm, thực hiện một nghi thức triệu hồi nào đó?
"Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay nhẹ nhàng, một nhát dứt điểm." Kề bên tai có kẻ thì thầm, Vương Nguyên nhịn không được rụt lại, chất lỏng lạnh ngắt tích trên mặt làm cho cậu rùng mình.