Trong Cơn Gió Ấm

Chương 16: Đang nghĩ gì

Hôm nay tan học đã là 10h tối. Lộ Miêu trở về phòng trọ, không đi rửa mặt ngay mà cầm ổ bánh mì và một chai nước trái cây rời khỏi nhà trọ.

Đi xuống tầng một, bác chủ nhà dời mắt khỏi chiếc TV, khó hiểu hỏi cô: “Giờ này còn đi ra ngoài nữa à? Khuya lắm rồi.”

Lộ Miêu giải thích: “Cháu để quên đồ ở lớp.”

Bác gái: “Vậy đi nhanh rồi về, trễ tí nữa đèn đường sẽ tắt.”

Lộ Miêu gật đầu, đẩy cửa cuốn đi ra ngoài. Cơ mà cô không hề đi về phía trường học, mà quay người đi hướng ngược lại, bước sang bên kia đường.

Đi mười mấy phút, từ đường xi măng đến con đường bùn đất, rồi tới con đường mọc đầy cỏ chỉ chừa lối mòn cho một người đi qua. Cuối cùng cô dừng lại trước một núi đất, dưới núi đất chính là nơi Thẩm Tĩnh an nghỉ. Mộ ở Hạc Xuyên không có bia, chỉ có một đống đất mà thôi, và duy nhất người thân mới biết người chôn trong mộ chính là ai. Trải qua bao thế hệ, máu mủ dần tiêu tán, sẽ không còn ai biết người trong mộ là người nào nữa.

Cỏ mọc trên mộ rất cao, gió đêm thổi qua khẽ đung đưa. Lộ Miêu đứng trước mộ, lẳng lặng nhìn những ngọn cỏ dại. Cô không định dọn dẹp chúng vì Thẩm Tĩnh thích những thứ này. Bà ấy sẽ rất vui khi được bọn chúng bao quanh. Hiện đã có nhúm cỏ bị gió thu thổi đến khô héo, dễ cháy. Ngôi mộ nằm cạnh mảnh ruộng, qua một thời gian nữa chắc hẳn mấy bác nông dân sẽ đốt hết rơm rạ, lúc đó cỏ trên mộ cũng bị thiêu rụi theo.

Chẳng sao cả, sang năm sẽ mọc lại, sẽ lớn lên và càng tươi tốt hơn.

Lộ Miêu mở hết đồ mang theo ra, đặt trước mộ rồi ngồi bệt xuống đất. Cô dường như có nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết nên mở lời thế nào. Ngồi hồi lâu mới mở miệng:

“Mẹ, khoảng thời gian này con học tập rất chăm chỉ. Hai ngày trước mới thi xong, bài làm cũng rất ổn. Năm nay con chắc chắn sẽ thi đậu một trường tốt, mẹ đừng lo lắng.”

“Còn ba, Lộ Thành Quốc…ông ta sống rất thoải mái. Ông ấy đã đến đây gặp con hai lần, ông…ông ta. Thôi quên đi, mẹ cũng biết tính ông ta rồi đó.”

“Con còn quen được bạn mới, cậu ấy rất tốt và còn rất thông minh.”

Lộ Miêu ngồi dưới đất, cầm cọng cỏ, cúi đầu nói: “ Được đi đầu thai thì mẹ hãy đi đi, không phải lo lắng cho con, một mình con sống rất thoải mái. Kiếp sau, mẹ phải học cho giỏi, đừng vì một người đàn ông mà từ bỏ đại học, mẹ không thể kỳ vọng vào con để thực hiện ước mơ của mẹ được. Mẹ biết chưa.”

Nói nhảm một hồi, Lộ Miêu đứng dậy, cô nhìn núi đất một chút rồi cúi lạy. Sau đó rời đi.

Không ngờ, vừa đi ra không bao lâu, thế mà nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Tần Hoài ngồi xổm trên mặt đất. Trước mặt là con mèo mướp không biết ở đâu ra, anh bẻ từng miếng bánh mì, miếng này đến miếng khác đút nó ăn.

Cảm nhận được ánh mắt của Lộ Miêu, anh ngẩng đầu nhìn cô. Không bối rối khi bị bắt gặp, ngược lại tự nhiên: “Về hả?”

Lộ Miêu: “Sao cậu lại ở đây?”

Tần Hoài: “Ra ngoài đi dạo, tình cờ đến đây.”

Lộ Miêu: “Vậy cậu ngồi xổm ở đây làm gì?”

Tần Hoài: “Tớ lạc đường, giờ đang giao tiếp với con mèo này để tí nữa nó đưa tớ trở về.”

Hiện đã rất khuya, xung quanh ruộng lấp lánh ánh sao. Gió đêm trên cánh đồng lạnh lẽo, khiến Lộ Miêu vô cùng tỉnh táo.

Lộ Miêu: “Có phải cậu đi theo tớ không?”

“Hả?”

“Phải không?”

“Thì là” Tần Hoài đứng dậy, phủi hết vụn bánh trong tay, “Chẳng qua thấy bây giờ muộn lắm rồi. Dù nơi này ít người qua lại, nhưng càng ít người thì càng nguy hiểm.”

“Cho nên cậu đi theo bảo vệ tớ.” Lộ Miêu hỏi.

Tần Hoài không phủ nhận: “Cậu không vui hả?”

Khó mà diễn tả được tâm trạng Lộ Miêu vui hay buồn. Nếu dùng từ khác để diễn tả có lẽ là bối rối.

Anh thực sự đối với cô rất tốt, anh là người tốt bụng, hiền lành. Đối với chuyện này, tất nhiên phải nói cảm ơn, nhưng bản thân không biết phải nói thế nào. Cho tới bây giờ, cô vẫn không giỏi trong việc giao tiếp với con trai, cũng rất ít khi đối mặt với lòng tốt của phái nam, nên lúc này không biết phải làm sao cả.

Lộ Miêu mờ mịt, một lúc sau mím môi nói: “Vui.”

Khóe miệng Tần Hoài cong lên: “Nghĩ lâu vậy. Còn tưởng rằng cậu định nói tớ đi theo làm cậu không vui.”

“Không, tớ biết cậu có ý tốt.” Trong lòng Lộ Miêu hơi buồn bực, không biết khó chịu cái gì, chỉ là có chút phiền muộn mà thôi: “Lần sau cậu không cần đi theo tớ đâu.”

“Tại sao?” Hiếm khi Tần Hoài nhíu mày nhìn cô.

Lộ Miêu từ từ nói: “Hẳn là cậu cũng thấy vừa nãy tớ đi thăm mộ của mẹ. Tớ không chỉ đi một chuyến này, hiện tại đi, sang năm cũng đi, cả đời sẽ thường xuyên đi.”

“…”

“Lần này cậu đi với tớ, tớ rất biết ơn, nhưng đâu phải lần nào cậu cũng có thể đi theo được. Coi như một năm này, lúc nào cậu cũng thấy tớ đến đây, vừa khéo tốt bụng đi theo. Song khi hết năm, cuối cùng bản thân tớ vẫn phải tự bước đi trên đoạn đường này đến hết đời.”

“…”

“Thế nên cậu không cần đi theo, tự mình tớ đi được. Tớ không muốn làm phiền cậu.”

Biểu cảm trên mặt Tần Hoài dần biến mất, anh không tức giận cũng không có cảm xúc nào lạ thường, chỉ hỏi: “Cậu đang lo lắng cái gì?”

Lộ Miêu: “…”

Tần Hoài: “Tớ chỉ muốn giúp cậu mà thôi. Tớ biết không thể giúp một đời. Cơ mà theo lời cậu nói, đâu ai có thể mãi mãi bên nhau? Ngay cả cha mẹ, vợ chồng, con cái cũng không thể. Vậy đời này của cậu không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, cứ thế tự mình sống mãi như vậy à?”

Lộ Miêu thấp giọng nói: “…Không được hả?”

Tần Hoài thở dài, cơn gió đêm thổi nhè nhẹ qua người: “Được, nhưng tại sao phải thế. Sống thoải mái vui vẻ một chút không tốt hơn sao?”

Tốt, có thể nhận được sự giúp đỡ từ người khác là điều tốt nhất trên thế giới này.

Chỉ là…

“Bây giờ vui vẻ thoải mái, còn tương lai thì sao?” Lộ Miêu không chút nghĩ ngợi thốt ra. Vừa nói xong, cô cả kinh vì lời của mình, mất tự nhiên dời ánh mắt.

Chớp mắt Lộ Miêu đã hối hận vì lời nói của mình, câu này kiểu như cô không biết phải làm gì nếu không có anh bên cạnh. Ừm có lẽ cô sợ, thật đau đớn khi có được sự ấm áp rồi lại đánh mất nó. Mà sao phải nói với anh chuyện này, cô đang cố để anh hiểu rằng, lý do bản thân từ chối là ý chỉ sau này cần sự giúp đỡ của anh sao?

Không, không được nghĩ vậy.

Chẳng biết bản thân nói gì nữa, không hiểu nghĩ cái gì mà đi nói những lời đó. Phải nhanh kết thúc ở đây thôi.

“Nếu cậu thương hại tớ thì không cần đâu, một mình tớ sống rất ổn.” Lộ Miêu cắn môi, mạnh miệng nhìn anh: “Chúng ta về đi.”

Tần Hoài lắc đầu, không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt có chút dịu dàng và bất đắc dĩ. Anh rất ít để lộ ánh mắt như vậy, đến nỗi khiến cô bứt rứt.

Lúc lâu sau, anh nói: “Tớ biết rồi, vậy trở về thôi.”

“Ừm.”

Vào giờ này đã rất khuya rất khuya, chỉ thấy bốn phía cánh đồng một màu đen kịt, ánh mắt chừng như chỉ thấy bóng tối bao trùm mọi thứ. Sình lầy, cỏ dại mờ ảo lổm ngổm trên mặt đất.

Hai người đi dọc theo con đường để về nhà trọ. Xung quanh đều tĩnh lặng như thể chỉ có hai người họ. Con đường dài và vắng lặng đến nỗi tưởng chừng không bao giờ đi đến cuối con đường.

Lộ Miêu chợt nhớ tới buổi sinh hoạt lớp hôm nay, Trương Chấn Hoa thông báo cuối tuần sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi. Tất cả học sinh trong lớp được viết giấy chọn chỗ ngồi, rồi đưa cho thầy ấy, khi sắp xếp sẽ được suy xét.

Kỳ thật vào giờ tự học buổi tối, cô còn nghĩ xem khi ra về có nên hỏi Tần Hoài muốn ngồi ở đâu không, có muốn ngồi yên chỗ cũ không.

Nhưng nghĩ lại thì hỏi chuyện này để làm gì? Rốt cuộc bản thân cứ nghĩ gì vậy?