Đối với việc La Vy Vy rời đi, Tần Thiên Thiên ngay cả nửa chữ khuyên bảo cũng không có, thậm chí chỉ mong sao cô ta mau chóng rời đi.
Bởi vì Là Vy Vy đã đi rồi, đồng nghĩa với việc chỉ còn lại cô và Phàm Nhất Hàng.
"Bạn học Phàm." Ngón tay Tần Thiên Thiên chỉ về chiếc lều nhỏ màu trắng ở trước mặt, hỏi: "Trong này là cái gì vậy? "
"Cậu tự đi mà xem" Phàm Nhất Hàng nói. Khi Tần Thiên ở bên cạnh còn đang trố tròn mắt, cứng họng thì Phàm Nhất Hàng đã xoay người đi theo La Vy Vy rồi.
Cậu ấy lại có thể trực tiếp bỏ mình ở đây như vậy...
Hai tay Tần Thiên Thiên túm chặt lấy vạt váy, môi bị răng cắn chặt đến nỗi gần như không có huyết sắc.
Tại sao cậu ấy lại như vậy?
……
Ráng chiều bị gỡ xuống, màn đêm dần dần được kéo ra.
Khi La Vy Vy sắp đi vào phòng nhỏ thì Phàm Nhất Hàng gọi cô lại.
"Có chuyện gì sao? Cậu không phải là đang đi dạo với em gái tôi sao? " Cô cười hỏi, còn nhân tiện cố ý nhấn mạnh hai chữ "em gái".
Phàm Nhất Hàng tùy ý đứng ở bên cạnh, ngọn đèn ở bên cạnh chia mặt cậu thành hai nửa sáng tối.
Cậu không biểu cảm, mở miệng: "Không phải là cậu muốn quay lại bức thư hay sao? "
La Vy Vy sững sờ một lúc, sau đó mặt mày lập tức trở nên vui vẻ.
Đây là cuối cùng cậu ta cũng chịu đưa thư cho cô rồi sao?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, chắc chắn là Tần Thiên Thiên cũng đi đến rồi.
Phàm Nhất Hàng hất cằm: "Tám giờ tối thứ sáu, tại sân tập của tiểu khu. Đến lúc đó tôi sẽ trả lại bức thư cho cậu."
Nói xong, cậu nhấc chân đi qua người cô, một bước đi vào trong căn phòng nhỏ trước.
Trong tiềm thức, La Vy Vy cảm thấy khi cậu nói những lời này có chút quen tai. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại nhớ không ra đã nghe ở đâu, nên cô thẳng thừng bỏ qua.
Có điều, trong lòng cô vẫn thấy có hơi kỳ lạ. Tên tiểu tử này vì sao lại phải hẹn thời gian với cô thì mới chịu trả lại thư?
Nhưng trong não của Phàm Nhất Hàng đang nghĩ gì, chung quy cô vẫn không thể nào hiểu nổi. Vậy nên cô dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, cũng đi vào trong phòng khách.
Hai vị trưởng bối ở trong phòng khách nói chuyện rất tốt, nhất là Tần Lạc Viễn. Rõ ràng chỉ uống một ly rượu đỏ mà khuôn mặt đã đỏ bừng rồi.
La Vy Vy dùng đầu ngón chân cũng biết, Tần Lạc Viễn khẳng định là mong ước trong lòng ông ta đã đạt được rồi. Nếu không thì sẽ không cười đến độ không nhìn thấy mắt đâu như vậy đâu.
"Các con quay về rồi sao? Thiên Thiên đâu? "Tần Lạc Viễn quay đầu hỏi La Vy Vy.
Lời vừa nói ra, Tần Thiên Thiên đã từ bên ngoài đi vào, mang theo một khuôn mặt không vui vẻ gì.
Cô ta không phải là một người luôn treo hỉ nộ ái ố trên vẻ mặt, nhưng hôm nay cô ta thật sự khó chịu! Trong mắt Phàm Nhất Hàng, căn bản là không để coi ta vào mắt mà! Thế nhưng cô ta cũng là một con người con đang sống rành rành! Cậu ta dựa vào cái gì mà coi thường cô ta?!
"Đây là chơi không được vui hay sao? " Ông nội Phàm là một người tinh mắt, đương nhiên nhìn thấy nét buồn bực trên khuôn mặt Tần Thiên Thiên, ông liền quay đầu nhìn về phía cháu trai nhà mình: "Không phải là con khiến cho cô bé không vui đấy chứ? "
"Không có, không có..." Tần Thiên Thiên vội vàng xua tay: "Con không có khó chịu. Con chỉ là có chút hiếu kỳ, trong cái lều ở sân sau có thứ gì thôi."
"Ờ... Con nói trong cái lều a. Đều là những loại rau củ quả của ông. Mấy món rau trên bàn hôm nay đều lấy từ trong đó có đấy." Khi ông nội Phàm nói những lời này đều rất tự hào về bản thân. Dường như việc trồng rau này là một việc lớn lao biết bao. Khiến Tần Lạc Viễn không tài nào nghĩ tới, một người như ông ấy, chính là Phàm Nhất Minh tiếng tăm lừng lẫy lại có thể làm việc như vậy.
Phàm Nhất Minh với tên của ông ấy rất giống nhau, đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã mở miệng liền khiến người khác phải kinh ngạc*. Khi còn trẻ, ông ấy từ hai bàn tay trắng thành lập nên một nhà máy giày, sau đó liền đưa nhà máy đó trở thành nhà máy làm giày lớn nhất trong nước. Về sau bởi vì ô nhiễm môi trường nghiêm trọng nên nhà máy này đã được đóng cửa.
*Chữ "Nhất Minh" trong Phàm Nhất Minh cũng là chữ " nhất minh" trong cụm từ "nhất minh kinh nhân", có nghĩa là gáy một tiếng ai nấy cũng phải kinh ngạc, được ví với bình thường thì không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng một khi đã làm thì kết quả đều khiến mọi người phải kinh ngạc.
Thế là ông Phàm đã đổi nghề, sang làm bất động sản. Cho đến bây giờ, đã đưa bảng hiệu "tập đoàn Bất Phàm" ra trong và ngoài nước nhiều năm rồi.
Một nhân vâth như vậy, khi nói đến "một nghìn vạn" mí mắt còn không thèm chớp lấy một cái. Giờ lại chỉ vì món rau xào của mình là dùng chính rau mình tự trồng mà tự hào đến vậy, giống như là học sinh tiểu học khi được bầu làm đại đội trưởng vậy. Đây rốt cuộc là dáng vẻ kỳ lạ gì vậy?
Tần Thiên Thiên cảm thấy ông Phàm có thể là đang tự hào về món rau của mình, vậy nên cô ta liền cười, khen ngợi: "Thì ra là lều rau a. Ông nội Phàm, ngài thật lợi hại! Con thậm chí còn không biết đâu là rau cải nữa! "
Được người khác khen đến như vậy, ông nội Phàm rất vui vẻ. Ông đi đến gần Tần Lạc Viễn, nói: "Anh có thể đưa cả hai người con gái của anh đến đây."
Tần Lạc Viễn lại càng vui vẻ hơn.
Lúc bắt đầu ông ta chỉ muốn để nhà họ Phàm gửi tiền mặt ở ngân hàng ông ta làm việc thôi. Nhưng bây giờ, ông ta ta đã có một kế hoạch lớn hơn nữa rồi: Để con gái đến làm dâu nhà họ Phàm!
Không cần biết là đứa con gái nào có thể vào nhà này làm dâu, thì cả đời của ông ta đều có thể không cần lo đến chuyện ăn mặc nữa rồi.
"Đến đây? " La Vy Vy nhíu mày hỏi: "Đi đến đâu ạ? "
Ông nội Phàm không tiếp lời, Tần Lạc Viễn liền bày ra dáng vẻ của người cha hiền từ, dịu dàng xoa đầu cô: "Về nhà lại nói tiếp."
Lông mày La Vy Vy càng nhíu chặt hơn. Trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm bản thân sẽ bị bán đi, mà giác quan thứ sáu của cô radar chính xác.
Nhưng so với cảm giác nhận thấy nguy cơ của La Vy Vy, Tần Thiên Thiên lại cảm thấy câu nói này của ông nội Phàm rõ ràng là chuyện tốt. Sương mù vốn dĩ vẫn bủa vây lấy trái tim cô ta, giờ đã biến đi mất. Cô ta nở một nụ cười vừa ấm áp lại vừa chuyên nghiệp.
"Phàm tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài đã chiêu đãi. Thật là làm phiền ngài quá rồi. Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi không thể tiếp tục làm phiền gia đình ngài nữa." Tần Lạc Viễn nói lời khách sáo, cùng ông nội Phàm nói lời từ biệt, còn không quên nói với Phàm Nhất Hàng tiếng "tạm biệt".
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt "ừ" một tiếng. Ánh mắt quét qua La Vy Vy một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
Tần Lạc Viễn cũng không để ý. Đây không phải lần đầu tiên ông ta gặp Phàm Nhất Hàng, biết tính cách của người này khá lạnh nhạt.
Lại nói, cho dù tính cách Phàm Nhất Hàng có không lạnh nhạt đi chăng nữa, thì cũng chỉ là không cho ông ta sắc mặt dễ nhìn thôi mà. Cũng chẳng có quan hệ gì cả! Chỉ cần lừa được ông Phàm thôi là đủ rồi.
"Tôi tiễn mọi người, có rảnh thì tới đây. Lão già này ở nhà một mình cũng rất nhàm chán." Ông nội Phàm đưa bọn họ ra cửa, ánh mắt nhìn qua La Vy Vy. Ông vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ơ? Lạc Viễn, chân của Vy Vy nhà anh bị thương rồi sao? "
Tần Lạc Viễn kinh ngạc nhìn La Vy Vy. Hiển nhiên trước đó ông vẫn luôn không chú ý đến dáng vẻ đi khập khà khập khiễng của La Vy Vy.
Vì vậy nên khi ông nội Phàm nói ra lời này, Tần Lạc Viễn căn bản là không biết đáp kiểu gì. Ông ta chỉ nhìn La Vy Vy, luống cuống dùng ánh mắt hỏi cô.
La Vy Vy lại không biết ý mà nói: "Khi chơi bóng rổ bị trẹo chân ạ, bác sĩ ở trường nói hai ngày sau sẽ ổn thôi."
"Vậy được rồi, con nên nói sớm chứ. Không thì vừa nãy ông ta chẳng để cho con đi ra ngoài vườn đi dạo rồi." Ông nội Phàm nói, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Ông là lo lắng La Vy Vy khuyết tật bẩm sinh, bản thân đột nhiên hỏi như vậy sẽ khiến cô bé tự ti.
Những cũng may chỉ là bị thương, không có chuyện gì cả.
"Cái con nha đầu ngốc này." Tần Lạc Viễn trách móc, nói: "Sao bị thương mà không nói với chú một tiếng? "
La Vy Vy ngoài cười nhưng trong không cười, hơi kéo khóe miệng.
Ông nội nữa người ta còn có thể nhìn ra chân cô có vấn đề, vậy mà Tần Lạc Viễn ngay cả một chút cũng không nhận ra. Còn đổ lỗi cho cô là không nói một tiếng. Đây là...con mẹ nó...thật là mỉa mai mà!
Càng nực cười hơn nữa là, sau khi Tần Lạc Viễn nói xong câu đó, lại còn cầm láy cánh tay cô: "Chú đỡ con."
La Vy Vy: "...."
Cô xin thề, cô và Nguyễn Ngọc Quyên đến Thẩm gia cũng mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên cô muốn đấm Tần Lạc Viễn đến như vậy.
"Con tự đi được rồi." Cô rút tay về, sắc mặt có chút khó coi.