*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không tìm được điện thoại của Tùng Dĩnh ở hiện trường, Đào Long Dược đi một vòng lấy lời khai hàng xóm, hỏi thăm thông tin về người đàn ông kia. Bảo vệ trực đêm nói anh ta nhớ rõ chiều qua có một chiếc BMW màu bạc chở Tùng Dĩnh vào khu nhà, xe này đã tới khu dân cư vài lần, người lái xe hẳn là bạn trai của Tùng Dĩnh. Sau quá trình đối chiếu thì xác nhận được đó chính là người đàn ông trong tấm ảnh.
Nhưng không phát hiện chiếc BMW màu bạc đó trong ga-ra dưới hầm của căn nhà, Đào Long Dược hỏi bảo vệ: “Xe này rời đi khi nào?”
“Đi lúc ba bốn giờ sáng gì đó. Ra từ cổng chính của khu nhà.”
“Anh chắc chắn chứ.” Đội trưởng Đào tỏ ra ngờ vực, người nhà họ Tùng đã chết vào lúc nửa đêm về sáng, tại sao bạn trai của Tùng Dĩnh lại ở trong ngôi nhà xảy ra án mạng lâu như vậy.
“Chắc mà,” Ông anh bảo vệ quả quyết, “phòng giám sát bị người ta phóng hỏa lúc hơn hai giờ vậy nên mấy anh em tôi căng thẳng lắm, không dám bất cẩn đâu.”
Hỏi thêm những người hàng xóm khác thì bọn họ đều không biết người đàn ông trong ảnh, ngay cả Tùng Dĩnh sống cùng khu cũng không nhận ra.
Nhà hàng xóm có cửa sau đối diện cửa trước nhà Tùng Dĩnh thì nhận ra được Tùng Dĩnh và bạn trai của cô ta vì đôi khi có chạm mặt người nhà họ Tùng. Anh ta nói đêm qua đã nhìn ra ngoài cửa sổ lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút thì thấy hai người bọn họ cãi nhau ngoài cổng, càng cãi càng to tiếng, càng cãi càng kích động, cô gái kia bụm mặt khóc nức nở, khi đó đã linh cảm sẽ có chuyện xảy ra…
Đào Long Dược hỏi lại: “Mười một giờ bốn mươi lăm phút? Sao anh nhớ rõ ràng như thế?”
Người đàn ông mặc đồ ngủ đi dép lê, tóc rối bù xù và vẻ mặt mệt nhoài: “Ngoại hạng Anh chứ sao, Arsenal với Chelsea, mười một giờ bắt đầu, hiệp đầu vừa kết thúc là bọn họ bắt đầu cãi nhau.”
“Biệt thự hai nhà không gần nhau lắm, muộn vậy rồi mà anh vẫn thấy rõ à?” Đào Long Dược cảm thấy người hàng xóm này không đáng tin, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn bên cạnh sân biệt thự, trang trí là chính chứ chiếu sáng là phụ, hình thức thì lòe loẹt, rõ ràng khả năng chiếu sáng không hề tốt.
“Rõ chứ, sao lại không rõ được, hôm qua cô gái kia mặc một bộ vàng rực, còn chói hơn cả bóng đèn hai trăm oát.” Người đàn ông bức bối vì bị cảnh sát nghi ngờ, anh ta bĩu môi cụt hứng, “Chưa kể ở ngay đối diện, làm gì có chuyện không quen.”
Đào Long Dược ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Anh có biết người đàn ông cãi nhau với nạn nhân nữ kia tên gì và làm việc ở đâu không?”
“Có lần cửa hàng bán hoa nhầm địa chỉ, chuyển hoa hồng tặng cho nhà bên kia đến nhà tôi, hình như bên trên ghi Thẩm gì đó… Thẩm Lưu Phi!” Người đàn ông há miệng ngáp to, “Tên rõ là hay nên tôi nhớ kỹ lắm, còn gã làm gì thì tôi chịu, dù sao nhìn mặt mũi thôi đã cảm thấy u ám rồi, là cái dạng có thể giết người ấy…”
Người đàn ông nói xong lại tặc lưỡi mấy tiếng rồi quay đầu bỏ đi, hôm qua thức đêm xem hai trận bóng nên giờ anh ta muốn ngủ bù. Nhưng dân chúng xung quanh vẫn chưa chịu tản ra, ai cũng tiếc nuối nói nguyên cả gia đình đang yên lành sao lại chết như vậy chứ…
“Đúng là đám nhà giàu.” Đào Long Dược dặn nhân viên tổ điều tra hình sự căng dây phong tỏa, không cho phép những kẻ tò mò kia vượt qua ranh giới, hắn quay lại nói với Tạ Lam Sơn, “Nếu không có vụ án giết người thì e là cả đời cũng không biết mình có hàng xóm tên như vậy.”
Tạ Lam Sơn lơ đãng: “Cậu làm như giống chúng ta ấy, anh em xa không bằng láng giềng gần, động đất cũng sẽ có người cứu cậu ra.”
Tạ Lam Sơn chỉ thuận miệng nói nhưng Đào Long Dược nghe mà đắng lòng, tay đặt trên vai Tạ Lam Sơn cũng buông xuống.
Đêm qua trời đổ mưa lớn trong hai tiếng, là cơn mưa to nhất trong suốt mười mấy năm qua, gần như tẩy sạch toàn bộ bằng chứng bên ngoài cổng nhà Tùng Dĩnh. Cũng may là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hung thủ kỹ lưỡng nhưng nhân viên điều tra hiện trường lại càng tỉ mỉ hơn, sau khi chụp ảnh và lấy dấu vân tay thì vẫn phát hiện manh mối để lại. Đó là một dấu giày, dấu giày này nằm trên nền đất lầy lội của khu vườn sau nhà, cỡ giày ba mươi sáu, là giày da có gót, quan sát mức độ rõ nét từ dấu giày thì chắc chắn là được lưu lại sau cơn mưa lớn.
Câu “án nào cũng sẽ được phá” đã không còn thịnh hành nữa, nhưng đã lâu rồi thành phố Hán Hải chưa xảy ra vụ án hình sự có tính thảm khốc như vậy, điều tra sơ bộ hiện trường xong mà nhóm Tạ Lam Sơn vẫn chưa quay lại tổ trọng án từ hiện trường, cấp trên buộc phải gọi điện tới. Đại để là lãnh đạo bên trên rất coi trọng vụ án này, hi vọng bọn họ tập trung cao độ, dồn nhân lực vật lực mau chóng phá án.
Đào Long Dược để Tạ Lam Sơn lái xe chiều về, hắn thì ngồi ghế phó lái nghe điện thoại cấp trên và báo cáo công việc: “Đã có nghi phạm, chắc chắn sẽ tăng cường điều tra. Nhưng mà lão Lương bên cục thành phố đã về hưu rồi, giờ bên tôi cần một chuyên gia mô phỏng chân dung, có thể cho vị chuyên gia từ Mỹ về kia nhậm chức sớm không?”
Nhưng đáp án nhận được là từ chối.
“Bọn người Mỹ đúng là vô tổ chức vô kỷ luật.” Đào Long Dược cúp điện thoại rồi bắt đầu oán giận, “Chuyện liên quan đến mạng người mà vị chuyên gia kia lại làm ngơ, bảo là muốn hưởng thụ hết kỳ nghỉ rồi mới quay về nhậm chức.”
“Chưa biết chừng là loại dốt nát chỉ được cái mã, không dám nhậm chức ấy chứ.” Lúc này Tạ Lam Sơn không hơi đâu tranh cãi với người ta, anh nghĩ một lát rồi nói, “Giả sử hung thủ là người đàn ông trong bức ảnh kia, tôi vẫn không hiểu ý đồ của gã khi xếp mấy thi thể thành hình dạng như vậy. Đáng ra phải mau chóng tẩy sạch chứng cứ và rời khỏi hiện trường sau khi giết người chứ, dù là giết người vì tình hay trả thù thì dường như không nhất thiết phải tốn nhiều công sức tới như vậy.”
“Tôi cũng không biết nữa, hung thủ có ý bố trí để quấy nhiễu quan sát của cảnh sát chúng ta hay thật sự có hàm ý đặc thù nào đó?” Đào Long Dược gật đầu trầm ngâm suy nghĩ, “Ngoài ra còn dấu giày phụ nữ ở khu vườn sau nhà nữa, rõ ràng dấu giày này xuất hiện sau cơn mưa, khi đó đã qua hai tiếng kể từ khi vụ án xảy ra, rốt cuộc cô ta là ai? Là đồng phạm hay có ý đồ khác? Liệu cô ta có phải người đốt phòng giám sát không?”
Đinh Ly ngồi ghế sau bỗng nói leo một câu không đầu không đuôi: “Em cứ cảm giác đã từng nhìn thấy tạo hình thi thể được sắp xếp ở hiện trường.”
“Lại là Thiên Nhai à?” Tạ Lam Sơn bật cười, có vẻ không thèm tin lời cô nàng nói.
“Là thật, không phải Thiên Nhai đâu, đúng là em đã gặp ở đâu đó…”
“Được rồi,” Cơn đau đầu cuối cùng cũng dịu đi một chút, Tạ Lam Sơn nói với Đinh Ly ngồi sau, “hôm nay đàn anh không rảnh mời em ăn cơm rồi, hôm khác bù nhé.”
“Sao vậy ạ?”
“Còn hỏi tại sao nữa?” Đào Long Dược thầm nghĩ gà mờ hỏi lắm quá thể, hắn bĩu môi gào lên ngay trước khi Tạ Lam Sơn kịp trả lời, “Hôm nay toàn bộ nhân viên tăng ca, ăn ở căn-tin.”
Nhà ăn đã đặc biệt bổ sung thêm một món vì những chiến sĩ công an cảnh sát cần cù vất vả làm thêm giờ để phá án, cá trê vàng hầm đậu phụ, từ xa đã ngửi thấy mùi cá tươi bốc lên.
Căn-tin cục công an thành phố Hán Hải luôn trở nên náo nhiệt lạ thường mỗi khi có án lớn án nóng.
“Án nóng” là thuật ngữ điều tra hình sự, chỉ khoảng thời gian vàng để phá án là ba ngày sau khi vụ án xảy ra, một khi thời gian bị kéo dài thì vụ án sẽ dần trở nên nguội lạnh, sẽ không dễ giải quyết nữa. Vậy nên người nào trong tổ trọng án của cục thành phố Hán Hải cũng trở thành “chàng Ba liều mạng*”, chỉ có Tạ Lam Sơn là không nằm trong số đó.
*Chàng Ba liều mạng là ngoại hiệu của Thạch Tú, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy Hử.
Mặc dù được phép đi điều tra hiện trường vụ án, nhưng Đào Quân lại không cho phép anh tham gia vào bước điều tra tiếp theo.
Đào Quân đưa cho anh một tấm danh thiếp bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần, bảo là bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần này có quan hệ hợp tác với cục thành phố, không gặp chuyên gia tư vấn tâm lý thì sẽ không được phép tham gia phá vụ án này.
Bản thân Tạ Lam Sơn cũng không ngờ Đào Quân lại dùng đòn này, anh cầm tờ danh thiếp bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần mà ngẩn ra. Ông chú già biết tỏng cái nết của anh, biết không có chuyện gì khiến anh dâng trào nhiệt huyết hơn phá giải một vụ án giết người, vậy nên mới cố tình rải mồi nhử, để anh bước một chân vào vụ án này trước rồi lại không cho phép anh tiếp tục điều tra, từ đó ép anh cắn câu.
Đào Quân bình thản nhìn anh: “Chọn thế nào, tùy cậu đấy.”
Tạ Lam Sơn im lặng, anh mân mê tờ danh thiếp trong tay, thoạt nhìn có vẻ như đang cân nhắc đắn đo. Một lát sau, vẻ chần chừ kia đã biến mất tăm, anh nhe răng cười: “Mai tôi sẽ tới đội cảnh sát giao thông ghi danh.”
“Cậu cứ bướng đi, xem ai cứng hơn ai!”
Đào Quân hoàn toàn không thể hiểu được lý do tại sao Tạ Lam Sơn không chịu đi gặp bác sĩ tâm thần, ông thở hồng hộc bỏ đi, để lại đứa con trai tiếp tục om sòm bên cạnh.
Đào Long Dược biết khuyên nhủ cũng vô ích, chỉ có thể khích anh, hắn cố tình xụ mặt rồi nói đầy trịnh trọng: “Giờ cậu là cảnh sát giao thông, dù sao chuyện phá án điều tra cũng là việc của đội hình sự chúng tôi, giữ gìn trật tự giao thông, uốn nắn những hành vi vi phạm mới là trách nhiệm của cậu. Đều là nhân viên cảnh sát công vụ, chúng ta nhất định phải làm tốt nhiệm vụ của mình, có thế thì bộ máy xã hội mới vận hành trơn tru được.”
Tạ Lam Sơn nhìn dòng chữ “Bảo đảm tâm lý khỏe mạnh cho công an cảnh sát” được in phông chữ mặc định trên tờ danh thiếp, anh vo viên nó thành cục rồi chửi một tiếng: “Cứt chó.”
“Yên tâm đi, cứ giao vụ án này cho anh em, chắc chắn có thể phá án trong thời gian ngắn, an ủi tâm hồn của cậu ở đội cảnh sát giao thông.” Cũng chẳng biết Đào Long Dược đang khích lệ Tạ Lam Sơn hay là hạ quyết tâm muốn chế nhạo anh đến cùng, hắn nói, “Gần đây tỉnh có khởi động ‘Chiến dịch săn lưới’, yêu cầu công an các thành phố phải toàn lực phối hợp, chắc cậu cũng biết.”
“Chiến dịch săn lưới” là chiến dịch đặc biệt do công an tỉnh triển khai. Do công nghệ điều tra tội phạm lúc bấy giờ còn hạn chế nên nhiều vụ án hình sự không được xử lý dứt điểm, trở thành án nguội và án tồn đọng. Hiện tại tỉnh đẩy mạnh “Chiến dịch săn lưới” với mục đích lật lại nhiều bản án cũ ngày xưa, sử dụng big data cũng như công nghệ điều tra tội phạm tân tiến nhất để giải quyết từng vụ một.
Đào Long Dược vỗ vai Tạ Lam Sơn, nói ra một câu nghe rõ là gợi đòn, vậy nên cảnh sát giao thông các cậu cũng sẽ chẳng ăn không ngồi rồi đâu, hỗ trợ kiểm tra mấy chiếc xe đen không chạy tuyến cố định di chuyển ra vùng khác xem sao, chưa biết chừng lại phá được án lớn ấy chứ.
Anh hùng không có đất dụng võ, Tạ Lam Sơn bị ném cho một chồng tài liệu các vụ án cũ, một mình mày mò tới tận đêm trong phòng hồ sơ.
Nào là “Vụ án giết người ở công viên Hồ Sơn năm 1998”, rồi thì “Vụ án giết cả nhà trong khu dân cư Thuận Đức năm 2001”, vụ xưa nhất đã xảy ra được ba mươi năm, nạn nhân là bà chủ và cô con gái sắp mười một tuổi của một gia đình, hai người bị đâm tổng cộng ba mươi nhát, hiện trường gần như không còn bất cứ chứng cứ gì, chỉ có một dấu chân bằng máu.
Cuối cùng được kết luận là đột nhập cướp của giết người, tiền mặt trong nhà mất sạch, chiếc hộp trang sức cổ bằng bạc của bà chủ nhà cũng bị lấy đi.
Những kẻ giết người này đều chưa bị bắt. Tục ngữ có câu gieo nhân nào gặt quả ấy, nhưng số liệu thống kê vụ án cho thấy tỉ lệ phá thành công các vụ án hình sự của mỗi quốc gia đều dưới năm mươi phần trăm.
Lật những bộ hồ sơ vụ án cũ đến mức ngán ngẩm, anh xem giờ thì thấy đã gần nửa đêm, đồng nghiệp vẫn còn đang tăng ca, Tạ Lam Sơn đút hai tay vào túi, một mình lững thững đi ra khỏi cục thành phố.
Đã cuối tháng Năm, mấy ngày trước đêm còn thấy mát mẻ, giờ trời không mưa nên thời tiết rất ngột ngạt, không khí như dính dớp trên người, thật sự khó chịu.
Tạ Lam Sơn nghĩ, nếu cơn mưa này ập xuống tiếp thì trời cũng sắp chuyển nóng rồi.Hết chương 7.