“Anh đưa anh ấy đi đâu rồi?” Bùi Hoan rất sốt ruột, “Trần Phong, anh cứ thử đi hỏi mọi người xem. Dù anh ấy chết, anh cho rằng mọi người sẽ thừa nhận anh làm Hội trưởng hay sao?” Nghĩ đến bệnh tình của Hoa Thiệu Đình, lại bắt gặp bộ dạng ung dung của Trần Phong, cô tức đến mức giơ tay định đánh hắn.
Trần Phong liền túm cổ tay Bùi Hoan vặn ngược, khiến cô không thể động đậy. Cô nhổ vào mặt hắn: “Phì, anh đê tiện thật đấy! Không lợi dụng Tùy Viễn, anh có thể động đến anh ấy hay sao? Đừng có nằm mơ”.
Trần Phong sa sầm mặt, đẩy cô ngã xuống đất. Lập tức có hai người đi đến, giữ tay Bùi Hoan không cho cô nhúc nhích. Tùy Viễn định mở miệng, Trần Phong lập tức cướp lời: “Chuyện này cậu đừng xen vào”.
Bùi Hoan quay sang Tùy Viễn: “Tôi thật sự không ngờ anh lại phản bội anh ấy”.
“Tôi đâu có! Tôi chỉ là…” Tùy Viễn vội vàng giải thích.
Trần Phong kêu Tùy Viễn ra ngoài rồi đi đến bên Bùi Hoan: “Được rồi, cô đừng dọa bác sĩ Tùy nữa. Bác sĩ Tùy chẳng làm gì cả, chỉ thương xót Đại đường chủ thôi. Phu nhân à, cô chẳng hiểu đạo lý làm người gì cả”. Anh ta đột nhiên vung tay tát Bùi Hoan: “Cô thử đi hỏi lão hồ ly xem anh ta coi Cố Lâm là gì? Cô không ở đây sáu năm, Cố Lâm vất vả hầu hạ anh ta, đến cuối cùng anh ta coi không bằng con chó. Chỉ là một tên Thẩm Minh mà thôi, nhưng bởi vì cô không vui nên anh ta mới ép chết Cố Lâm. Là các người tạo nhiều nghiệp chướng, có ngày hôm nay cũng đáng đời”.
Bùi Hoan tức giận đá Trần Phong. Hắn giơ tay định đánh cô, Tùy Viễn lại xông đến kéo tay hắn: “Sao anh lại trút giận lên cô ấy?”.
Người ở xung quanh đều dồn mọi ánh mắt về bên này, Trần Phong cố kiềm chế, chỉnh lại áo xống rồi trừng mắt với Bùi Hoan: “Được, tôi không so đo với đàn bà, chúng ta sẽ tìm lão hồ ly thanh toán. Tôi sẽ tính từng món nợ với hắn”.
Nói xong, Trần Phong dặn thuộc hạ đưa Bùi Hoan đi đến đại sảnh phía trước.
Tất cả cửa ra vào của đại sảnh phía trước đã bị phong tỏa. Hàng năm, Lan Phường đều tổ chức tiệc Trung thu tại nơi này. Năm ngoái, Bùi Hoan cũng trở về vào đúng dịp Trung thu, lúc đó cảnh sắc tiêu điều, còn hôm nay thời tiết tươi đẹp, nắng vàng rực rỡ.diễn♡đàn♡lê♥quý♥đôn
Vừa bị lôi vào trong đại sảnh, Bùi Hoan liền nhìn thấy Hoa Thiệu Đình đang ngồi ở vị trí chủ nhân. Cố Lâm đứng sau lưng anh.
Nhìn thấy Bùi Hoan, Cố Lâm nửa cười nửa không chào hỏi cô.
Bùi Hoan nóng lòng muốn đi xem tình trạng của Hoa Thiệu Đình nhưng Trần Phong không cho. Hắn trói tay cô, kéo một chiếc ghế đến trước mặt Hoa Thiệu Đình, cách khoảng hai mét rồi ấn Bùi Hoan ngồi xuống ghế.
Cô và Hoa Thiệu Đình lần đầu tiên gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Hoa Thiệu Đình có vẻ không ổn, sắc mặt trắng bệch. Anh ho khù khụ, không thể thốt ra lời. Khi anh ngước mắt nhìn Bùi Hoan, cô liền thôi giãy giụa.
Cô cố gắng ngồi thẳng người, giữ thái độ thản nhiên, để anh đỡ đau lòng.
Trần Phong lắp đạn vào khẩu súng, Tùy Viễn căng thẳng đứng bên cạnh.
Sau đó, Tùy Viễn đi đến kéo Cố Lâm, thì thầm điều gì đó. Cố Lâm đẩy anh ta: “Anh đừng can thiệp vào chuyện này. Nếu cảm thấy không nhẫn tâm, anh hãy đợi ở bên ngoài”.
Trần Phong cười: “Chậc chậc, tôi biết ngay bác sĩ Tùy sẽ mềm lòng mà. Cũng chỉ vài viên thuốc mà thôi, cậu lo lắng gì chứ? Lão hồ ly gần chết bao lần mà vẫn vượt qua đấy thôi. Đợi hắn khai ra điều tôi cần, tôi sẽ cho hắn một phát là xong”.
“Anh dám giở trò trong thuốc của anh ấy?” Bùi Hoan quay sang Tùy Viễn: “Anh ấy mắc bệnh tim nghiêm trọng, vậy mà anh dám hạ thuốc?”. Cô không cảm thấy bất ngờ khi Trần Phong và Cố Lâm gây ra những chuyện này, nhưng cô thật sự không nghĩ Tùy Viễn dám hạ thủ. Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình phát triển đã đến mức không thể kéo dài, dùng thuốc sai sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Tùy Viễn là bác sĩ riêng nên biết rõ điều này hơn ai hết.
Tùy Viễn muốn giải thích. Nhận ra sự dao động của anh ta, Cố Lâm lập tức bắt anh ta rời khỏi đại sảnh.
Bùi Hoan vùng vẫy, đứng dậy định đi đến bên Hoa Thiệu Đình. Nhưng tay cô bị trói ngược ra đằng sau, động tác vô cùng khó khăn. Trần Phong vẫn thong thả lắp hết mấy viên đạn rồi chĩa súng về phía cô, khiến cô không dám nhúc nhích.
Trần Phong cười nói: “Ngồi về chỗ cũ, đừng có động đậy”.
Cố Lâm đi tới vỗ vỗ lên mặt Bùi Hoan, cất giọng chế nhạo: “Hoa tiên sinh bị suy tim, ho ra máu. Bây giờ tiên sinh không thể nói chuyện, chân tay tê liệt. Tôi khuyên chị nên thật thà một chút, bằng không…”.
Trần Phong lên đạn, nhìn chằm chằm Hoa Thiệu Đình: “Bằng không, tôi sẽ bắn chết cô ngay trước mặt hắn. Tôi thật sự tò mò, không biết Hoa tiên sinh sẽ có phản ứng thế nào khi chứng kiến cảnh tượng này”, hắn cười lớn, “Hoa tiên sinh vĩ đại của chúng ta rất thâm độc tàn nhẫn, từ trước đến nay chẳng tha mạng một ai”.
Hoa Thiệu Đình quả thật không thể động đậy nên anh không bị trói chân tay. Anh thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng giơ ngón tay lau vết máu ở khóe miệng. Sau đó, anh chau mày nhìn Bùi Hoan, nói chậm rãi: “Anh biết ngay mà… khụ khụ… thế nào em cũng không nghe lời, sẽ quay về đây”.
Thấy anh có thể nói chuyện, Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bắt gặp bộ dạng này của anh, cô thật sự không chịu đựng nổi, mở miệng nói với Cố Lâm: “Tôi biết cô không muốn anh ấy chết, chỉ hận tôi mà thôi. Hôm nay, chúng tôi đều ở trong tay các người, các người hãy mau đưa anh ấy đi bệnh viện. Chỉ cần anh ấy không sao, cô muốn xử lý tôi thế nào cũng được”.
Nghe câu này, Cố Lâm đạp mạnh một phát, làm chiếc ghế của Bùi Hoan bị đổ, cô cũng đồng thời ngã xuống đất.
Cố Lâm cất giọng lạnh lùng: “Chị tưởng mình vẫn còn là phu nhân à? Bây giờ không đến lượt chị nói chuyện”.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên gọi cô ta: “Cố Lâm!”.
Cố Lâm càng bực bội. Ở vào hoàn cảnh này mà Hoa tiên sinh vẫn không muốn Bùi Hoan chịu ấm ức. Nhưng anh vừa mở miệng, trong thâm tâm cô ta tự nhiên cũng muốn thỏa hiệp. Cô ta quay lưng về phía Hoa Thiệu Đình, lại bồi thêm cho Bùi Hoan một cú đạp: “Bọn họ không đánh phụ nữ, còn tôi không có quy tắc đó”.
Cố Lâm đạp Bùi Hoan mấy phát để trút giận. Sau đó, cô ta kéo Bùi Hoan khỏi mặt đất, đồng thời định đánh tiếp. Trần Phong lập tức ngăn cô ta: “Được rồi, cô mà đánh nữa, lão hồ ly chết vì thương xót, tôi biết tìm ai để đòi đồ”. Nói xong, hắn chĩa súng vào gáy Bùi Hoan rồi bảo Cố Lâm đi trói Hoa Thiệu Đình. Cố Lâm do dự hồi lâu.
Hoa Thiệu Đình ngồi trên chiếc ghế xa hoa đó, sắc mặt hết sức lạnh nhạt. Cho đến ngày hôm nay, anh bị giam lỏng, bị uy hiếp, trong tay chẳng còn thứ gì, chỉ còn hơi thở cuối cùng, nhưng anh vẫn ngồi ở vị trí chủ nhân của Kính Lan Hội.[Bạn đang đọc truyện tại diễn♧đàn♧lê♧quý♧đôn]
Cố Lâm đột nhiên chột dạ, không thể ra tay. Trần Phong mắng cô ta: “Lúc ép cô chết, lão hồ ly có thương xót cô không?
Mau làm theo lời tôi. Hắn là con cáo già, không trói chân tay hắn, tôi không thể yên tâm”.
“Chân tay của tiên sinh đã hoàn toàn bị tê liệt, tiên sinh còn có thể làm gì? Thôi đừng trói nữa.” Cố Lâm nói với Trần Phong: “Anh mau tra hỏi điều anh cần đi, hỏi xong hãy xử lý Bùi Hoan. Tôi không muốn nhìn thấy chị ta nữa”.
Trần Phong sốt ruột, định đích thân ra tay. Thấy Hoa Thiệu Đình sắp bị làm nhục, Bùi Hoan sốt ruột hét lên: “Trần Phong, anh dám?”.
Trần Phong không tức giận mà ngược lại nhếch miệng cười. Hắn đột nhiên thay đổi ý định, rút con dao găm đi về phía Hoa Thiệu Đình. Ở giây tiếp theo, hắn nhấc một cánh tay của Hoa tiên sinh, nói với mọi người: “Tại sao tôi không dám? Nếu cô thương lão hồ ly này, tôi sẽ thử cho cô thấy. Nếu hắn thật sự không thể động đậy, tôi sẽ không trói chân tay hắn”. Nói xong, Trần Phong vung dao, mũi dao đâm thẳng vào cánh tay của Hoa Thiệu Đình, máu tuôn ra trong giây lát.
Hôm nay Hoa Thiệu Đình mặc áo lụa màu trắng, nên càng nổi bật khi bị nhuốm máu đỏ.
“Đừng…” Viền mắt Bùi Hoan đỏ hoe. Vừa định hét lên một câu nữa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt trầm mặc của Hoa Thiệu Đình, cô liền ép bản thân ngậm miệng.
Trần Phong đâm một nhát nhưng Hoa Thiệu Đình ngồi im bất động. Nhìn thấy máu, Trần Phong như nổi cơn điên, lại bồi thêm nhát nữa, Hoa Thiệu Đình vẫn không có phản ứng.
Trần Phong thu con dao về, cười ha hả: “Ồ, chân tay bị tê liệt thật. Anh đã trở thành phế nhân, còn muốn chiếm Lan Phường đến bao giờ?”. Hắn phấn khởi cầm con dao kề vào cổ Hoa Thiệu Đình, uy hiếp anh: “Mau nói đi, lô hàng mà chú tôi để lại cho anh đang ở đâu? Cả khoản tiền đó nữa”.
Cố Lâm chĩa súng vào đầu Bùi Hoan, Trần Phong giơ con dao, chỉ vào cô ta: “Anh không nói, Bùi Hoan sẽ đi đời ngay lập tức”.
Hoa Thiệu Đình ho khù khụ, cuối cùng chỉ lắc đầu. Tay anh chảy máu ròng ròng. Cũng không biết do anh chẳng còn sức lực hay lười ngẩng đầu, từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn một mình Bùi Hoan mà không để ý đến bất cứ người nào khác.