Sau khi bị đánh thức bởi tiếng s ú n g, nữ bác sĩ đã kéo tôi dậy. Trong ánh nắng ban mai yếu ớt, cô ấy đưa tôi lên một chiếc xe.
"Chi Chi, con thú đó cắn câu rồi."
Giữa đường lại đổi xe mấy lần, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khung cảnh và bóng dáng quen thuộc.
Sau khi xuống xe, chân tôi yếu ớt, gần như ngã xuống, tôi được Phó Thời Viễn ôm thật chặt, anh ấy nói:
"Chi Chi, chúng ta về nhà thôi."
Bạn thân của tôi khoác lên vai tôi chiếc áo cô ấy đã chuẩn bị trước, nữ bác sĩ cởi áo khoác trắng, dùng cùi chỏ huých tay cảnh sát Lưu:
“Nhờ có Chi Chi mà nảy ra ý tưởng giả mang thai, đúng lúc Tống Ngôn Thanh đang cần bác sĩ gấp nên tôi có thể thuận lợi tiếp cận, nếu không thì tôi cũng không biết phải tìm con “mèo” này ở đâu.”
"Nhân tiện, anh đã bắt được con thú nhỏ đó chưa?"
Cảnh sát Lưu gật đầu vui vẻ:
"Mất khá nhiều công sức, đây là thứ rơi ra khỏi người hắn, nó được giấu bên trong áo chống đạn. Cô Trần, cô xem có nhận ra nó không?"
Tôi liếc nhẹ: "Là kẹo dâu."
Nữ cảnh sát trợn mắt:
"Vaiz, tôi cứ tưởng đó là bằng chứng quan trọng nào đó, nhưng hóa ra lại là một cái kẹo. Tống Ngôn Thanh chắc chắn bị điên rồi. Một cái kẹo mà phải bảo hộ kĩ như vậy."
Bạn thân lay tôi, có chút bối rối:
"Chi Chi, đây không phải là cái kẹo mà lúc trước cậu đã ném vào thùng rác sao?"
….
11
Trước khi hành quyết, tôi gặp lại Tống Ngôn Thanh một lần nữa, hắn đã tận dụng quyền được gặp mặt người thân.
"Chị, tôi chỉ có một câu hỏi thôi, chị đã từng yêu tôi dù chỉ một giây chưa?"
Chàng trai nở nụ cười bình yên, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của tôi.
"Chưa từng." Tôi đứng dậy rời đi.
"Nhưng chị à, tôi yêu chị."
Giọng thiếu niên vang lên từ phía sau:
"Trần Chi Chi, tôi thật sự rất yêu chị."
Tôi không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi nhà giam.
Sau đó, khi phân loại bằng chứng, cảnh sát Lưu lại gọi tôi đến, khi xem xét lại vụ án, họ phát hiện ra rằng vào ngày tôi lừa Tống Ngôn Thanh đến cúng bái trong chùa, hắn đã ra mật lệnh để giải tán tất cả các nạn nhân bị g i a m c ầ m.
Ngay từ đầu hắn đã biết đó là một cái bẫy.
Nhưng tôi không biết tại sao hắn vẫn đến đó mặc dù hắn là người vô thần.
Ngay cả sau khi phát hiện mình bị bao vây, hắn vẫn quỳ lạy vô cùng thành kính.
"Thế giới của kẻ điên quả nhiên khác biệt. Đúng rồi, còn có chiếc điện thoại di động này. Chi Chi, cô hẳn là biết mật khẩu đúng không?"
Tôi gật đầu, nói ra một dãy số, nữ cảnh sát khoác vai tôi:
"Không hổ là sinh viên đứng đầu, làm sao cô giải mã được?"
"Tôi đoán, mật khẩu là ngày tôi và Tống Ngôn Thanh gặp nhau lần đầu."
Nữ cảnh sát trầm ngâm một lúc, khi thấy nét mặt tôi bình tĩnh, cô ấy lấy ra một cuốn sổ khác:
"Cái này, Chi Chi, đây là do cô viết phải không? Về cơ bản nó trùng khớp với chữ viết của cô."
"Đây là Tống Ngôn Thanh viết."
Tôi nói thêm:
"Chữ Hán của Tống Ngôn Thanh là do tôi dạy, hắn hay thích bắt chước cách viết của tôi."
“Ồ, được rồi."
Nữ cảnh sát gãi đầu.
"Chi Chi, nếu cô muốn xem nội dung cuốn sổ này, tôi có thể giúp cô xin phép."
Tôi lắc đầu:
“Không cần đâu, không có gì để xem cả.”
“Cũng đúng, Chi Chi, tôi không có việc gì ở đây nữa, cô về lớp đi.”
“Được.”
Vừa quay người lại, cảnh sát Lưu nhẹ nhàng vỗ vai tôi, trầm giọng nói:
“Cô Trần, nếu cô cần, chúng tôi sẽ cung cấp chuyên gia tư vấn tâm lý. Lần đầu khi cô nói muốn làm đặc vụ ngầm, tôi đã kiên quyết phản đối.”
Cảnh sát Lưu thở dài:
“Sự hy sinh này là quá lớn.”
“Không có gì đâu, lúc đó cũng không thể tìm được ứng cử viên nào phù hợp hơn tôi phải không? Hơn nữa, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho tôi. Tôi rất vui khi có thể giúp được các anh."
Tôi mỉm cười nói lời tạm biệt.
"Cha mẹ tôi và anh Thời Viễn vẫn đang đợi tôi về nhà ăn tối, tôi xin phép đi trước.”