Trọn Đời Về Sau

Chương 8

Nhà rất gần, xe chỉ quẹo vài cú, 7-8 phút sau đã tới. Tiểu khu Hà Lệ Chân ở không lái xe vào trong được, chỉ có thể dừng lại ở đầu ngõ. Cô trả tiền, kéo Vạn Côn ra khỏi xe.

"Em đi xuống......" Hà Lệ Chân nhỏ con, Vạn Côn say thế này, phải vất vả lắm mới đỡ được cậu cho vững. "Vạn Côn, em đừng có ngủ!" Hà Lệ Chân vừa nói vừa dìu cậu vào trong nhà.

Vạn Côn uống không ít rượu, nghiêng ngả lảo đảo, Hà Lệ Chân cảm thấy mình giống y như đang phải tha một con gấu, vô cùng chật vật. Cái con gấu này còn rất nóng tính. Do quá nặng, Hà Lệ Chân bắt đầu không đỡ nổi, lúc cậu xuống xe bị loạng choạng, lập tức chụp ngay lấy vai của Hà Lệ Chân. Tay của cậu to lớn, chụp một cú là nắm trọn nguyên bả vai cô. Cậu bực bội nạt cô: "Đi cho vững vào!"

Hà Lệ Chận bị cậu rống vào mặt, cổ bị cậu phun cho một hơi toàn mùi rượu, cô muốn phê bình vài câu, lại cảm thấy đi cãi với một con ma men thật chả ra đâu vào đâu, nhíu chặt lông mày lôi cậu vào trong nhà.

Thím Trương đang còn rửa rau trước cửa, trông thấy Hà Lệ Chân về nhà mà đỡ theo một người đàn ông, không nói gì, nhưng cũng không nhịn được len lén quan sát. Hà Lệ Chân nhận thấy vậy, mặt hơi nóng lên, phân bua với bà: "Đây là một học sinh trong trường, uống say xong không liên lạc được với người nhà, cháu sợ xảy ra chuyện gì nên dắt về nhà."

Thím Trương vội vàng cười cười, "À à, ra là vậy."

Hà Lệ Chân bỗng hơi hối hận, nhìn vẻ mặt của thím Trương, cảm thấy không giải thích thì hơn.

Cô mau mau lo đưa Vạn Côn vào trong nhà, đóng cửa lại. Hà Lệ Chân để cậu ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, mình thì đi tới tủ lạnh lấy một hộp sữa chua mang tới.

"Vạn Côn, Vạn Côn?" Hà Lệ Chân mang sữa chua qua, cắm sẵn ống hút vào trong hộp. "Em uống chút sữa chua cho tỉnh rượu, này!"

Vạn Côn cuộn mình trên ghế, say nhũn như bùn, Hà Lệ Chân gọi hoài cậu vẫn không có động tĩnh, giọng cô không khỏi cao lên hơn một chút.

"Tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa." Hà Lệ Chân đẩy cậu, Vạn Côn bực bội nhíu mày, vung tay, Hà Lệ Chân vội né. Cậu lại nằm lật người qua bên kia.

"Em—–"

Hà Lệ Chân không còn cách nào khác, chỉ đành đặt sữa chua qua một bên. Cô chưa ăn bữa tối, bận rội nãy giờ bây giờ mới rảnh tay, bụng đói sôi ùng ục.

Hà Lệ Chân vào bếp nấu một tô mì. Đây chỉ là một căn hộ nhỏ, phòng khách và phòng bếp gộp chung lại, sô pha đặt ngay cạnh bệ trong bếp. Hà Lệ Chân canh nước nấu mì đang từ từ sôi, nhìn đến gần như thất thần. Khi cô hoàn hồn lại, quay đầu tuỳ tiện quét mắt nhìn, ngạc nhiên phát hiện ra Vạn Côn không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai tay gác trên đùi, khom người cúi đầu nhìn sàn nhà. Hộp sữa chua kia đang bị cậu dùng ba ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy, lúc lắc đung đưa trước người cậu.

Hà Lệ Chân nhìn cậu, "Em tỉnh rồi à?"

Vạn Côn không trả lời, Hà Lệ Chân nói: "Uống hết sữa chua chưa?"

Vạn Côn chậm rãi ngẩng đầu,nét mặt hơi cứng đọng chút men say, mắt đầy tơ máu. Ngón tay thô dài của cậu dốc ngược hộp sữa chua lên, còn lắc lắc mấy cái, hộp sữa trong tay cậu như một món đồ chơi.

Hà Lệ Chân thấy bộ dạng của cậu như thế, không nhịn được nói: "Muộn thế này rồi em còn ở bên ngoài uống rượu một mình cái nỗi gì? Người nhà của em đâu?"

Vạn Côn chẳng nói chẳng rằng, đặt hộp sữa chua qua một bên, ánh mắt không biết đang rơi trên chỗ nào, lẳng lặng ngồi đó. Hà Lệ Chân xoay người, cầm túi xách của mình lên, nói: "Để cô gọi điện thoại cho thầy Hồ."

Cô bước tới trước bàn, tay cầm di động, đang còn mở danh bạ ra, cổ tay chợt bị bắt lấy. Vạn Côn cao lớn, nhất là lại còn đang ở trong một căn phòng nhỏ như thế này, lúc chỉ có hai người, trông Hà Lệ Chân đặc biệt nhỏ nhoi.

"Cô đừng tìm ổng."

Vạn Côn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp. Hà Lệ Chân gần như có thể cảm giác được lồng ngực mình âm vang khi cậu nói, mang theo hơi nóng của rượu phả lên đầu cô, khiến cho cô nổi gai ốc khắp mình. Cô lùi ra sau một bước, vặn cổ tay, nhưng không thoát ra được.

"Em buông tay." Hà Lệ Chân nói.

Vạn Côn không những không buông tay mà còn kéo mạnh một cái xoay người Hà Lệ Chân lại, để cô đứng đối diện với cậu.

Hà Lệ Chân hơi nổi nóng.

"Tôi bảo em buông tay!"

Mắt của cậu ẩn sau tóc mái loà xoà, lim dim nhìn Hà Lệ Chân. Bất chợt khoé miệng nhếch lên cười tà ác, bàn tay siết mạnh, Hà Lệ Chân liền cảm thấy cổ tay đau buốt vào đến tim, cô khom người rụt vai vì đau. Vạn Côn tận dụng khoảnh khắc trước khi cô kịp khom người, dồn cô vào bệ của nhà bếp, cúi đầu hôn cô.

Hà Lệ Chân cuối cùng nhận thức được hành động của cậu, bỗng chốc không biết lấy đâu ra sức, xô mạnh Vạn Côn ra. Vạn Côn không đề phòng, bị cô đẩy lùi. Hà Lệ Chân ngay lập tức cầm xoong mì vẫn còn đang được đặt trên bên bếp lửa đổ ụp lên người Vạn Côn—– Vạn Côn xoay người tránh theo phản xạ, nhưng không tránh kịp. Một xoong mì vừa được nấu chín đổ ụp lên lưng Vạn Côn. Cậu nén đau, cau mày cắn chặt răng không kêu lên một tiếng nào.

"Cút." Hà Lệ Chân vẫn chưa buông cái xoong, tay kia chỉ ra cửa, tiếng của cô không lớn, nhưng vô cùng lạnh lẽo kiên định, "Em cút ngay cho tôi."

Vạn Côn đứng yên một chỗ, chậm rãi quay đầu lại nhìn Hà Lệ Chân.

Đầu của cậu hơi cúi, tóc rũ xuống che khuất đi mắt và lông mày, môi mím chặt, trông không ra sắc mặt. Nhưng mà Hà Lệ Chân vẫn nhìn ra được, hiện giờ cậu đã thật sự hoàn toàn tỉnh rượu. "Thầy Hồ nói rất đúng." Hà Lệ Chân nói, "Em đúng là một quân khốn kiếp."

Vạn Côn nghe xong câu này, cũng không trả lời, chỉ đứng đó bật cười. Mới đầu chỉ hơi khùng khục, sau nữa thì ngoác miệng cười ầm lên. Hà Lệ Chân cẩn thận quan sát cậu. Vạn Côn cười đã rồi, thở lấy hơi, nhấc tay tuỳ tiện hất tóc mái của mình ra sau mấy cái, rồi đứng nhìn thẳng vào mặt Hà Lệ Chân.

Đây là lần đầu tiên Hà Lệ Chân trông thấy mặt của Vạn Côn trong khoảng cách gần và rõ ràng như thế. Do sau rượu và mệt, sau đó bị nguyên một xoong mì làm bỏng rát, hốc mắt của Vạn Côn rất đen, trông như trũng hẳn vào. Khoé mắt của cậu đỏ quạch, ánh mắt nguy hiểm. Nhưng khoé miệng của cậu lại hơi nhếch lên một bên, cứ thế nhìn Hà Lệ Chân, tựa như đang cười. Dáng vẻ bất cần đời này của cậu, giống y hệt cái đêm hôm đó.

Vạn Côn nhìn Hà Lệ Chân, cười một cách hơi uể oải, nói: "....... Vậy sao." Giọng của cậu rất bình đạm, nghe không ra là đang thừa nhận lời đánh giá của Hồ Phi, hay là đang phủ nhận.

Trống ngực của Hà Lệ Chân đánh thình thịch. Rõ ràng là cô đang nổi nóng, rõ ràng là Vạn Côn đã sai, nhưng giờ đây, Hà Lệ Chân lại cảm thấy như mình đang ở thế hạ phong. Vạn Côn đứng trước mặt cô, mặc sức phán đoán cô.

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lớn, thổi lá cây vang lên xào xạc, không biết có ai mới la to một tiếng, "Mưa rồi!" ngay sau đó là tiếng mưa rơi lộp độp. Hà Lệ Chân ở tầng trệt, mưa rơi trên mái hiên, âm thanh nghe thanh khiết lạ thường.

"Cô giáo......" Vạn Côn chợt nói. Xoong mì trong tay Hà Lệ Chân vẫn còn lại ít nước canh, xuôi theo miệng xoong, nhỏ tỏng tỏng xuống dưới sàn. Hà Lệ Chân cuối cùng mới có thể duy trì được giọng điệu lạnh lùng và bình tĩnh, "Em còn biết tôi là cô giáo của em."

Vạn Côn cúi đầu, xong lại đột ngột ngẩng phắt lên, cười một tiếng, nói: "Cảm ơn hộp sữa chua của cô."

Hà Lệ Chân híp mắt lại.

"Em đi đây."

Hà Lệ Chân sửng sốt, Vạn Côn đã xoay người. Cậu vừa xoay lưng, Hà Lệ Chân liền trông thấy lưng áo cậu ướt sũng, còn có vài cọng mì dính trên đó. Cô nhìn chếch lên, phát hiện chỗ gáy và cổ của cậu đã đỏ tấy. Là chỗ nước sôi vừa rồi.

Vạn Côn mở cửa, bên ngoài mưa gió quyện nhau thổi thốc vào bên trong. Vạn Côn nheo nheo mắt, dợm bước ra. "Em đợi chút!" Hà Lệ Chân gọi giật cậu lại.

Vạn Côn đứng bên ngưỡng cửa, ngoái đầu nhìn cô. Hà Lệ Chân nhìn vào ánh mắt của cậu, lẳng lặng quay đầu, đi vào trong phòng ngủ, một chốc sau bước ra, trong tay là một cây dù. Cô đưa dù cho Vạn Côn, Vạn Côn đứng từ xa đón lấy, là một cây dù gấp màu hồng nhạt. Vạn Côn nhìn nhìn cây dù, quay đầu nhìn Hà Lệ Chân, biếng nhác nói: "Cô giáo, hẹn gặp lại."

Cậu giương dù lên, bước vào trong mưa. Hà Lệ Chân đóng cửa lại, xoay người ra đứng sau rèm cửa sổ nhìn thấy bóng cậu xẹt qua. Mưa lúc mới bắt đầu rơi, ào ào xối xả, gió rất lớn, chiếc dù bị gió quật nghiêng ngả, Vạn Côn che một chốc rồi gấp luôn cây dù lại, cầm trong tay, cứ thế đội mua mà rời đi.

Rất lâu sau khi cậu đã khuất dạng, Hà Lệ Chân mới xoay người, lặng lẽ không một tiếng động quét dọn mì nằm trên sàn, rồi lau chùi sạch sẽ. Lúc cô làm việc, đã ngừng tay rất nhiều lần, nhưng ánh nhìn tìm không ra chỗ để làm tiêu điểm, đôi lúc sẽ nhìn con cá vàng đang được đặt trên bàn đang chậm rãi quẫy đuôi lúc lắc, nhả ra những bọt bong bóng.

Lúc Vạn Côn đi cũng chưa trễ lắm, nhưng do trời mưa, nên ngoài trông vừa tối vừa nặng nề. Vạn Côn đội mưa đứng bên đường một hồi lâu mới đón được một chiếc taxi.

Nơi cậu ở cách trường học phải đến 20 phút đi xe, sau khi lên xe, tài xế dặn cậu đừng dựa lưng vào nệm ghế phía sau, Vạn Côn chẳng thèm đoái hoài, cuộn mình làm tổ trên nguyên hàng ghế. Tài xế trông có vẻ bất mãn hết mấy phút, hai người thoáng nhìn nhau trong kính chiếu hậu xong tài xế quay đầu đi, không nói gì nữa.

Sau lưng của Vạn Côn đang rất đau, nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm. Cậu ngồi nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ đang gột rửa đất trời trong màn nước mênh mang.

Cậu thuê nhà ở tầng trên cùng trong một cư xá 21 tầng. Căn hộ trên đó còn xây thêm 2 tầng nữa, tạo nên tổng cộng 6 căn phòng, 10 người chung sống. Vạn Côn ở trong một căn phòng đơn, cách vách là Ngô Nhạc Minh. Loại cư xá giống vầy, mọi người đều dùng chung một nhà vệ sinh tập thể, lúc Vạn Côn về gặp Ngô Nhạc Minh vừa mới tắm ra, đang xỏ dép lê cầm khăn lau tóc. Trông thấy Vạn Côn bước vào, mắt Ngô Nhạc Minh gần như trợn trừng lên.

"Vạn—–" Ngô Nhạc Minh buột miệng nói một tiếng rồi không nói nữa. Cậu ta đã quen biết Vạn Côn lâu năm, giữa hai người cũng có một sự ăn ý, cậu ta chỉ cần liếc Vạn Côn một cái liền biết tâm trạng của cậu hiện giờ rất tồi tệ. Ngô Nhạc Minh không nói thêm gì nữa, ngó Vạn Côn bước từ dưới lên đến trên lầu, đi lướt qua người cậu ta, tiến vào trong nhà vệ sinh.

Ngô Nhạc Minh đứng phía sau bĩu môi, quay về phòng của mình.

Vạn Côn đứng trước bồn rửa mặt, ngước mắt nhìn mình trong gương. Người cậu ướt sũng, áo quần dính chặt lấy thân. Vạn Côn lùi ra sau nửa bước, tay nắm lấy áo lột thẳng ra, nhẫn nhịn cơn đau đàng sau lưng, vo chiếc áo lại thành một cục. Máy giặt bên cạnh đang hoạt động, không biết ai đang giặt đồ, Vạn Côn mở nắp ra, hung hăng ném áo của mình vào trong đó, xoay người bỏ đi ra ngoài.

Khi Hà Lệ Chân tới trường làm việc, trong văn phòng đang còn thảo luận tưng bừng chuyện gì đó. Cô tiến vào, Bành Thiến gọi cô, "Lại đây lại đây, cô Hà, mới có công văn được gửi xuống."

"Công văn gì vậy?"

"Đi tham quan thực tế." Bành Thiến nói, "Tuần sau. Tớ coi giùm cậu rồi, tổ ngữ văn là ——-" Bành Thiến lật mấy trang, nói, "Đây rồi, nè, chúng ta cùng tới chung một trường."

Hà Lệ Chân buông túi xách xuống, chạy tới nhìn.

"Trường nào thế?"

"Dục Anh"

"Trường trung học Dục Anh?" Hà Lệ Chân nói, "Không phải trường đó rất gần chúng ta sao."

Đúng là trường cấp 3 Dục Anh chỉ cách Trung Nhị có hai con phố, nhưng ngôi trường kia rất oách, cách đây mấy năm vừa mới thay hiệu trưởng, thành tích đột ngột tăng vọt, năm ngoái trong kỳ thi đại học thế mà còn ló ra một người là trạng nguyên toàn tỉnh."

"Hôm nào?"

"Thứ Tư thứ Năm."

Hà Lệ Chân gật đầu, nói: "Để đi nghe xem người ta dạy học ra sao."

Bành Thiến cười bảo: "Nghe họ dạy cũng vô ích, phải xem hạt mầm được gieo ở đâu cơ."

Hà Lệ Chân cầm giấy trong tay, do dự nói: "Thật ra —–" Hà Lệ Chân đang còn định nói tiếp thì Lưu Dĩnh đã bước vào.

"Cô Hà, đã nhìn thấy tin tức chưa?"

"Dạ, thấy rồi, thứ Tư thứ Năm tới trường cấp 3 Dục Anh dự thính."

"Ừ."

Bành Thiến không hỏi gì nữa, Hà Lệ Chân cũng đã ngừng bàn về đề tài mới. Vốn là cô định nói, thật ra, cũng không phải bất cứ đứa trẻ nào không học giỏi thì mai đây sẽ không có tiền đồ. Nhưng cô lại nghĩ, mình hiện giờ là một giáo viên, đương nhiên sẽ phải phụ thuộc vào thành tích của học sinh.

Trước giờ học, Hà Lệ Chân đứng tần ngần trước cửa lớp một hồi. Cô phải ép buộc bản thân quên hết chuyện đêm hôm đấy đi.

Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều có mặt trong lớp, chỉ có điều bắt đầu từ lúc Hà Lệ Chân bước vào lớp, Vạn Côn liền nằm bò ra bàn. Hà Lệ Chân liếc cậu một cái, mở sổ bắt đầu điểm danh. Lúc gọi đến tên của Vạn Côn, Vạn Côn không trả lời.

Hà Lệ Chân giống như đang đọ sức, ngẩng đầu lên, nhìn bóng người đang còn nằm bò ra bàn, gọi tên cậu một lần nữa.

Vạn Côn vẫn không lên tiếng, Ngô Nhạc Minh ngồi kế bên giơ tay, không nóng không lạnh nói với Hà Lệ Chân:

"Cô, ảnh bịnh rồi."

hết chương 8

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse