Ánh nắng của ban mai xuyên qua mọi cảnh vật, xuyên thấu qua tấm rèm màu trắng, hắt lên trên mặt cỏ. Giống như khung cảnh của một đám cưới bình thường, luôn luôn đủ loại khách quý, mỗi người mỗi vẻ, đều vừa cười nói thân mật vừa đánh giá đối phương. Quần áo sặc sỡ tóc tai gọn gàng, rượu ngon món ngon, tất cả mọi người vẫn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trọng tâm của câu chuyện đều quy về một mới. Một đôi vợ chồng chuẩn bị cưới này, thế nhưng những người bên cạnh họ đều không hề biết đến hai người khi nào thì có chuyện yêu đương kinh thiên động địa thế này, đều nhận được chung một đáp án, “Tôi thực sự không biết.”
Vài ngày trước người nào đó còn đang ở Châu Âu xa xôi bận rộn với công việc, còn một người thì quanh năm làm bạn với chương trình thu âm của mình. Thực sự mọi người ở bên cạnh họ chẳng phải tra hỏi như thế nào cho phải. “Cậu nghĩ xem buổi tối cô ấy cũng làm chương trình đêm khuya, sáng sớm còn có chương trình giao thôn, ban ngày thì tham dự đủ mọi cuộc họp. Ngày tết cũng không có nghỉ, chưa từng đi đâu quá xa, chưa từng nhận cuộc điện thoại riêng nào, thế nào lại có bạn khác giới được chứ, lại có được một người bạn trai như vậy?”
“Một tuần. Đúng một tuần, từ lúc bắt đầu nhận được thiếp cưới cho tới ngày tổ chức hôn lễ hôm nay, cô ấy cũng che giấu quá giỏi rồi.” Một đồng nghiệp nữ của Đồng Ngôn cùng nhau làm trong chương trình buổi chiều đã cảm thán, “Hơn nữa chồng của cô ấy là một luật sư rất có tài năng, lương một năm đúng thật là không đếm hết được.”
Quan trọng là dáng dấp người này rất tốt. Ngay cả những cô gái tuổi thanh xuân như bọn họ còn phải đố kị.
“Đồng Ngôn bây giờ chính là thần tượng của chúng ta, mỗi ngày gặp nhau ở phòng làm việc nhưng nhìn thế nào cũng không đủ. Haiz.”
Chỉ duy nhất có người cười rất thần bí, giống như biết hết mọi người, “Tôi nghe nói, người này tôi nghe nói là một thính giả trung thành, nói không chừng là vừa gặp đã yêu. Hiện tại thì mọi người biết là người dẫn chương trình phát thanh tốt như thế nào rồi chứ? Danh tiếng tốt, lại là người được mọi người yêu thích, thích hợp để tìm một người đàn ông tốt. “ người này nói đạo lý rất rõ ràng rồi đi.
Đồng nghiệp của Đồng Ngôn cũng không ít người chưa lập gia đình, đều đang ngắm nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của mấy người đàn ông ở trước mặt, những người có chức vụ cao cấp của hội luật sư trung quốc thật sự đang ở trước mặt. Bất ngờ xảy ra cuộc hôn nhân hoàn mỹ như vậy làm cho người ta đố kị, nếu như Đồng Ngôn có thể gặp được, vậy thì sẽ làm cho bọn họ tin tưởng rằng chính bản thân mình cũng có thể.
Chỉ là các cô cũng không biết, những người này… là trợ thủ đắc lực của Cố Bình Sinh, nhưng thực ra cũng như những đám mây trôi mà thôi.
Nguyên bản lúc đầu trở lại Bắc Kinh cũng chỉ có ý định ở đây vì công việc, nhưng sau đó bỗng nhiên lại biến thành là xin trở về nước. NHưng quan trong hơn là nguyên nhân rất chi là trực tiếp: về nước kết hôn, định cư.
Tại phòng làm việc của hội luật sư Trung Quốc, không ai biết anh từng có bạn bè khác giới. Giống như ông chủ của bọn họ là một người đàn ông rất xuất sắc, lại là một người đàn ông không được hoan nghênh ở khu vực hoa kiều bởi vì lý do là trêu chọc vô số ong bướm. Mà Cố Bình Sinh này thì… từ trung quốc cho tới phòng làm việc của hội luật sư Trung Quốc ở khu vực hoa kiều này đều một thân một mình.
Mỗi khi tới các hội nghị, không biết có bao nhiêu vị nữ luật sư vì muốn thể hiện trước mặt anh mà trước đó đã chuẩn bị tư liệu rất kỹ càng, đủ để ứng phó với mọi câu hỏi của anh.
“Cha mẹ tôi cũng là một thính giả trung thành với chương trình của Tiểu Khả, nghe nói tôi tới tham gia hôn lễ, sớm đã điều tra toàn bộ tư liệu cá nhân của TK, giống như đang điều tra con rể vậy. Nhưng bọn họ tìm hiểu sao cũng không biết được tới quá trình yêu được… tôi thực sự là không biết trả lời như thế nào.”
Trợ lý lần này cùng Cố Bình Sinh trở lại Trung Quốc cũng không nhịn được mà cảm thán, “Love is Acctually, TK vừa về nước ngày thứ hai thì đã định ra thời gian diễn ra hôn lễ, trước đó toàn bộ công ty căn bản không ai biết anh ấy từng có bạn gái. Đây có lẽ là nhất kiến chung tình, vừa nghe thấy tiếng đã yêu rồi cũng nên.”
“Cô dâu hôm nay trông như thế nào vậy?”
“Còn chưa có cơ hội gặp qua cô ấy, đừng nôn nóng gì, lập tức đi ra thì mọi người sẽ thấy được thôi.”
Nhất kiến chung tình sao? Đồng Ngôn đã từng bị rất nhiều người hỏi như vậy. Cô không biết phải giải thích làm sao, có lẽ càng giải thích với mọi người thì sẽ càng bị hỏi nhiều hơn. Đơn giản nhất vẫn là cam chịu. Đúng vậy, tình tiết bắt đầu là như vậy, căn bản chính là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu.
Rất rất lâu trước đây, trong buổi tối đứng ngoài phòng bệnh ICU kia, cô mang ba lô đứng ở trên hành lang, nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang dựa vào bức tường trắng phía sau lưng, ngồi ở trên sàn nhà thì cô đã biết rằng, lúc đó cô thật sự đã xúc động.
Tình cảm bắt đầu từ lúc đó, thật ra chỉ là sự xúc động. Có lẽ là hình ảnh một người hay là một giọng nói.
Người hóa trang thật sự rất dụng tâm, trang điểm từ lúc 6 giờ sáng tới bây giờ cũng đã bận rộn hơn ba tiếng rồi. Trang điểm thật sự rất tinh xảo, cô không dám ngó trái nghiêng phải gì, chỉ có thể uống nước qua ống hút, ăn một chút bánh kem chống đói.
“Em đói bụng sao?”
Thanh ấm trầm thấp truyền tới từ sau cánh cửa, sau đó ít giây thì khuôn mặt của Cố Bình Sinh cũng xuất hiện. Quen biết nhau đã rất nhiều năm, cô vẫn luôn cảm thấy anh mặc âu phục màu đen là đẹp mắt nhất, có thể là do sống ở nước anh quá lâu, anh đặc biệt thích để khăn lau lộ một phần ra ngoài khi đặt trong túi áo. Hào hoa phong nhã, một người khiếm tốn, không chỉ có phong độ… cô hận là không thể dùng hết vốn từ để có mà hình dung về anh.
Dù dùng như thế nào đi nữa chung quy vẫn cảm thấy thiếu. Bởi vì… người này là Cố Bình Sinh, một Cố Bình Sinh có một không hồ.
Anh dường như cảm thấy cô đang thất thần, chỉ tiện tay nới lỏng cà vạt, đi tới ngồi ở bên ngươi cô.
“Sắp được rồi Cố Tiên Sinh.” Người hóa trang thuận tiện thu tập mấy thứ, bỗng nhiên nâng bàn tay của Đồng Ngôn lên, dĩ nhiên vẫn là trắng thuần như cũ, cũng không có thêm bất kể trang sức gì, “Cố phu nhân, tối hôm qua cô không có sơn móng tay lại sao?”
Đồng Ngôn a một tiếng, không hiểu sao lại có chút đỏ, “Tôi quên mất.”
Người hóa trang vừa nói không sao vừa khẩn trương lục tung cả túi của mình lần, dường như muốn tìm kiếm gì đó, còn không ngừng lẩm bẩm biết trước như thế này thì trực tiếp mang theo thợ làm móng tay tới luôn.
Cô càng không hiểu ý tứ ra làm sao đành nói, “Quên đi, không có người chú ý đến những chi tiết… nhỏ này đâu.”
“Cũng không được tốt lắm đâu.” Người hóa trang cười lắc đầu, “Cô dâu ngày hôm nay nhất định phải là người đẹp nhất, bất luận là cái gì cho dù là chi tiết nhỏ nhất đi chăng nữa cũng đều phải hoàn mỹ. Nếu tìm không được móng giả thì có thể trực tiếp dùng nước sơn móng tay sơn lên, quay về tìm dụng cụ thì thật sự không kịp trước 10 giờ được.”
Quả nhiên nói xong lời này, người hóa trang thực sự lấy ra một loạt các loại sơn màu tay đủ màu sắc.
“Tôi thấy cô ấy có chút mệt mỏi rồi.” Cố Bình Sinh thản nhiên đưa tay ra sau lưng ghế dựa nơi cô ngồi, cười một cái, cắt đứt hai người, “Không bằng trước tiên để tôi đem Cố phu nhân của mình nghỉ ngơi một chút đã, thế nào?”
Thợ hóa trang cũng đáp ứng, rất nhanh rời khỏi phòng.
“Em rất khẩn trương.” Cô từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt của anh, thở phào một cái. “Tim đập đặc biệt loạn lên, đặc biệt giống với lần đó em cùng với anh đảm nhận vị trí người dẫn chương trình lần đầu tiên ấy, khẩn trương đến mức tay cũng đổ mồ hôi lạnh…”
Cằm của anh kê trên bờ vai của cô, rất là hưởng thụ mà hít lấy hương thương trên người cô, “Vì sao khẩn trương?”
Cô lắc đầu, bộ dáng rất vô tội, “Em cũng cảm thấy bản thân mình thật kỳ quái, đã làm người dẫn chương trình lâu như vậy rồi, vì sao hết lần này tới lần khác khi hợp tác với anh đều cảm thấy khẩn trương chứ.”
“Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh sao lại tới trước hội học Sinh, nói với thầy giáo rằng phối hợp với em là bởi vì em là người dẫn chương trình có thâm niên, chắc chắn là sẽ có kinh nghiệm.”
Cô xoay người nhìn anh, “Phỏng chừng bởi vì những lời nói đó của anh, lại cảm thấy anh ưu tú như vậy, em sẽ không được tự tin.” Cô dừng một chút, thấp giọng nói, “Nhưng mà, em lại thích cảm giác không tự tin như vậy.”
Vô luận em lớn lên có bộ dáng gì đi chăng nữa, không cần suy nghĩ gì, chỉ cần ỷ lại vào anh là tốt rồi.
Không tự tin như vậy, làm sao đi chăng nữa cũng không thể xem là hưởng thụ được.
Từ góc độ này nhìn sang thấy được anh đang cười, má lúm đồng tiền thật đẹp khắc sâu trên khuôn mặt. Cằm của anh vẫn gác trên vai của cô, cô ngả người dựa ra sau, tỉ mỉ nhìn anh, thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Cô im lặng nhìn anh, Cố Bình Sinh cũng cứ yên lặng nhìn cô như thế.
Qua một lúc sau, Đồng Ngôn dùng ngón tay kéo lấy góc áo sơ mi của anh, nhẹ giọng làm nũng, giọng nói thật sự mật ngọt chết ruồi, “Em van anh đó, nói gì đi chứ.”
Anh bỗng nhiên cười rộ lên, “Còn không có nghe chán sao?”
Bởi vì muốn tự nói rằng bản thân anh là con trời, được ông trời ưu ái sao.
Cả người đều được ánh sáng sớm mai bao phủ lấy, không nhìn rõ từng góc cạnh trên khuôn mặt của anh.
Khách quý đã đều đến đông đủ, bọn họ nhìn qua như vậy nhưng không có nóng nảy gì, ngược lại giống như buổi sáng cuối tuần rời giường muộn một chút vậy, không có việc gì thì kiếm chỗ ngồi cùng nhau tám chuyện phiếm. Ngoài trừ cô đang mặc chiếc áo cô dâu trắng tinh và anh đang mặc âu phục giày da ngồi nơi đây.
“Hành trình lần này thực sự là không có Bắc Kinh, nhưng anh nghĩ rằng đến đây thì có thể nghe thấy giọng nói của em, cho nên mới sửa lại lịch trình.” Cố Bình Sinh giống như nàng mong muốn, ngồi giảng giải cho cô biết chuyện tình buổi sáng hôm đó, “Vốn là đã tính toán thời gian tốt, bảy giờ máy bay hạ cánh, vẫn có thể nghe được chương trình của em, đáng tiếc chuyến bay đến trễ.” Cô dạ một tiếng, lại ngẩn người nghĩ đến lần đầu tiên anh nghe được chương trình của cô.
“May là còn kịp nghe được đoạn sau của chương trình. Anh chưa từng nghĩ tới, em sẽ được nhiều người ủng hộ như vậy, lúc đó công ty có phái tài xế trực tiếp lái xe tới đón anh, lại là người hay nghe chương trình của em.”
“Em có rất nhiều người hâm mộ.” Đồng Ngôn vui vẻ, tiếp tục nắm lấy áo sơ mi của anh, biểu tình rất đắc ý.
“Vị tài xế kia nói rằng, hẳn không chỉ đơn thuần thích nữ dẫn chương trình đơn thuần này không, bình thường sẽ ở trong chương trình này tiếp nhận điện thoại của bọn hắn, còn cố vấn cho họ, là một người rất am hiểu, lại hoàn thành việc cố vấn pháp luật miễn phí cho bọn họ nữa.” Giọng nói của Cố Bình Sinh mang theo ý cười, “Hắn ta còn nơi, em đặc biệt rất dễ thương.”
Đồng Ngôn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.
Kế tiếp mới chính là điều mà cô muốn nghe được, cho dù là bao nhiêu hay bao lâu đi chăng nữa cô cũng sẽ không chán ghét kiểu đối thoại như thế này.
Anh phát hiện được cô rất hài lòng cũng rất chờ mong, cũng vươn một ngón tay, ngoắc lấy đầu ngón tay của cô.
“Lúc đó anh nghĩ, anh nên xác minh rõ ràng một chút. Vì vậy nói rõ cho hắn ta biết, nữ dẫn chương trình này là Cố phu nhân của tôi. Người tài xế kia dường như không tin. Vì vậy anh lấy điện thoại ra gọi tới số của chương trình, vừa mới nghe được giọng nói của em thì tín hiệu bị cắt đứt.” Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người Đồng Ngôn, không có dời đi, “Sau đó lại gọi vào đường dây kia nhưng luôn báo bận, thẳng đến khi chương trình kết thúc.” “ Nếu như em không gọi điện thoại cho anh thì làm thế nào?”
“Ngôn Ngôn,” anh gọi cô, “Mỗi một phút trôi qua trong cuộc sống của chúng ta nhìn qua thì giống như là tùy cơ ứng biến, tùy thời tùy cơ. Nhưng mà khi em quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện ra cho dù lặp đi lặp lại vài lần đi chăng nữa, kết quả cũng sẽ tương đồng như vậy.”
“Sở dĩ phải lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng người tài xế kia nói rằng anh là người hâm mộ chương trình này thì còn nghe được, anh phải nói đi nói lại cho hắn ta biết rằng em là Cố phu nhân của anh. Mà em lại gọi lại cho anh cuộc điện thoại đó, chứng mình em la cố phu nhân của anh, sau đó, anh lấy được số điện thoại do em gọi tới, tìm được em.” ANh khẽ mỉm cười, nhìn vào đôi mắt của cô, cam chịu kể lại câu chuyện có thực kia.
“Cho nên…” Đồng Ngôn nắm tay thành quyền, đặt tới trước ngực anh, mở bản tay ra vui đùa với anh, “Vô luận anh đã trải qua những gì trong cuộc sống, anh đều cố chấp nói rằng mình thích hoa lan ở phương tây sao.”
Cố Bình Sinh chỉ nhìn cô rồi cười, “Đúng vậy, bất kể như thế nào đi chăng nữa, Cố tiên Sinh chỉ có thể có một Cố phu nhân mà thôi.” Anh vĩnh viễn luôn nói một cách thẳng thắn như vậy, nhưng luôn làm cho người khác cảm động không thôi.
“Em chưa từng nghĩ tới sẽ yêu người khác.” Cô nhẹ giọng nói với anh, “Chưa bao giờ nghĩ tới.”
“Anh cũng vậy.” Anh dùng giọng nói tương tự, trả lời cô.
Những dai điệu nhẹ nhàng không dứt hòa trên mặt cỏ, thời gian cũng đã tới.
“Muốn đi ra ngoài rồi sao?” Anh hỏi cô.
Đồng Ngôn gật đầu, nhưng lại khẩn trương tới mức nắm chặt tay của anh, Cố Bình Sinh cười cười, đến gần ôm lấy cô.
TRong đầu cô còn đang hồi tưởng lại quá khứ, lại nhớ tới lời thoại trong hôn lễ, yếu ớt hỏi, “Nếu như lát nữa, tới lúc đọc lời thế, bỗng nhiên em quên thì làm sao bây giờ…” Khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo đến chết mất thôi, nhưng cũng không thể nói rằng hôn lễ của tôi, tôi lớn nhất được…
“Quên thì quên chứ sao, không sao cả đâu.”
“Xong rồi.” Cô giờ hai bàn tay lên, “Em còn chưa có sơn móng tay, để móng tay trụi lủi thế này thật là thô…” “Anh giúp em sơn, em đã từng chỉ qua cho anh rồi.” Anh nói xong, đột nhiên ghé sát mặt tới gần cô, cúi đầu trực tiếp ngậm lấy môi của cô.
Bên tai truyền đến tiếng cửa bị mở ra, sau đó lại đóng lại. Sau vài giây yên tĩnh, anh rút cuộc cũng nghiêng mặt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thất thần của cô. Giống như lần đầu tiên tại rạp chiếu phim, anh bắt đầu làm cho cô trở tay không kịp. Thời gian cứ thôi trôi qua, địa điểm cũng đã xác định, thời gian hôn lễ diễn ra cũng đã đến, thế nhưng cô dâu và chú rể vẫn ở trong phòng hóa trang, còn chưa có đi ra ngoài. Cô chỉ nghĩ tới như vậy, cũng đã nhịn không được mà cười rộ lên, bên ngoài không biết mọi người đang nói thế nào nữa…
Cố Bình Sinh vươn tay, đặt trên lưng cô, dùng sức ôm cô từ dưới ghế vào trong lòng mình.
Anh ôm cô vào lòng khiến cho làn váy áo cưới cũng lay động theo, theo bước chân di chuyển của hai người, từng tầng váy cưới màu trắng cũng phủ kín toàn bộ sàn nhà.
Cô ôm lấy cổ anh, anh để cô ngồi lên bàn trang điểm, hai người cứ dựa vào nhau như thế, từ đầu đến cuối cũng không có rời xa nhau. Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu tân khách, cũng không có quản tới chuyện giờ lành đã qua hay chưa. Đây là hôn lễ của bọn họ, là hôn lễ đáng lẽ ra bọn họ đã phải hoàn thành trước đó rất lâu rồi, mọi người tới dự hôn lễ đều chỉ là một nghi thức làm nền mà thôi. Bởi vì anh là Cố Bình Sinh, có thể bỏ qua mọi người nhưng không thể bỏ được cô dâu của mình.
Mà Đồng Ngôn vẫn còn chìm trong sự dịu dàng của anh, cũng nói cho chính mình rằng: Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ Cố Bình Sinh, cô không cần phải bận tâm tới bất cứ ai, bất cứ chuyện gì nữa. Cố phu nhân cần phải dùng thời gian suốt cả cuộc đời để chăm sóc, yêu thương Cố tiên Sinh.