Cùng Đồng Ngôn tách ra vào mùa đông năm ấy, anh trở lại Philadelphia.
Bởi vì Visa có vấn đề, lần xuất cảnh này phải ở lại đó bảy ngày, tiện đường đi kiểm tra tổng quát thân thể sau khi đi làm giải phẫu. Không nghĩ tới kiểm tra qua đi, hạng mục mới cũng đã tới, quỹ đầu tư đổi hướng, Philadelphia cùng phòng làm việc ở của Trung Quốc hợp tác làm hạng mục này.
Thân thể của ông ngoại cũng đã có biến chuyển tốt, dường như cũng không có lý do gì phải trở về, Cố Bình Sinh cuối cùng quyết định đem thời hạn xuất cảnh bảy ngày nay kéo dài vô thời hạn.
Đến lễ Noel, La Tử Hạo cùng Bình Phàm không hẹn mà cùng sang đây làm khách.
La Tử Hạo đến sớm, Bình Phàm bởi vì đi trước gặp bạn, đến nơi đây cũng đã là chạng vạng đêm giáng sinh rồi. Bên ngoài không khí có chút ôn hòa hơn ngày thường, khi cô đẩy cửa vào chỉ thấy hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, không ngừng gõ gõ vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Hôm nay là ngày lễ Noel đúng không nhỉ?” Bình Phàm cảm thấy chính mình giống như đi nhầm nơi.
La Tử Hạo mới kéo dài khẩu khí, “Noel vui vẻ, rút cuộc cũng có một người sống nói chuyện cùng với em rồi.”
Bình Phàm buồn cười.
Cố Bình Sinh nếu muốn không quan tâm tới một người, thật sự rất dễ dàng, chỉ cần dời tầm mắt, thế giới của cậu ấy chỉ còn thuộc về chính mình. Hoàn toàn không có ai có thể quấy rầy.
Bình Phàm mặc kệ đến làm gì, đều phải cùng mọi người trong giáo hội tham gia lễ Vọng vào đêm Noel.
La Tử Hạo không chịu nổi sự yên lặng này, cũng muốn đi cảm thụ ngày hội của những người theo đạo một lần, thời điểm hai người trở về cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau, Cố Bình Sinh đang ở phòng bếp pha sữa. Trong phòng bếp rất im lặng, trừ bỏ thanh âm của tiếng nước sôi, sẽ không nghe được tiếng động nào khác.
Bỗng nhiên có một túi giấy ngăn tầm mắt của anh, anh ngẩng đầu thấy Cố Bình Phàm nói, “Chị đã giúp cậu làm tốt rồi.”
Anh mở túi giấy ra, đem văn kiện ở trong đó lấy ra xem, phát hiện còn thiếu mất một văn kiện, “Giống như còn thiếu mất văn kiện về phí phụng dưỡng.”
Cố Bình Phàm lấy bánh từ trong tủ lạnh ra, cắt hai miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, “Đại luật sư của chị ơi, cậu đừng quên chị cũng là một đàn chị của cậu, làm sao ngay cả những việc đó cũng làm không xong được chứ? Vấn đề nhà cửa này nọ là vấn đề xuất phát do Cố phu nhân của cậu, thật sự nhìn từng chữ đọc từng chữ, e sợ chiếm mất lợi gì đó của em, đại khái là tất cả trước tết âm lịch này để lại cho em. Chị trước kia chưa có từng xử lý qua loại chuyện như thế này, song phương ly hôn lại e sợ đối phương phải chịu thiệt.”
Anh lại cúi đầu, mở văn kiện ra nhìn lại lần nữa.
Phòng bếp này thật sự là sạch đến mức quá đáng, bản thân Bình Phàm cũng không phải là một người biết nấu ăn, nhưng mà nhìn vào sao vẫn cảm thấy trong người có chút thê lương cô đơn. Cô tựa người vào bên tủ lạnh, bỗng nhiên mím môi đánh giá anh.
Cố Bình Sinh phát hiện ra tầm mắt của cô, nghiêng đầu, ý bảo cô có chuyện gì nên nói thẳng.
“Khi chia tay Đồng Ngôn đã nói những gì với em..” Cô ấy nghĩ nghĩ một chút rồi tìm từ thích hợp, cuối cùng còn quyết định gòn gàng dứt khoát, “Chị thật sự cũng đã ám chỉ qua với cô ấy, chị và cậu cũng không trách cứ vì cô ấy chia tay với cậu.”
Một câu hỏi ngắn gọn nhưng lại khiến không khí lâm vào trầm mặc, anh nói, “Cô ấy nói cái gì cũng không quan trọng, vì căn bản cô ấy nói không phải là sự thật.”
Cố Bình Phàm nhướng mày, ăn xong miếng bánh trong tay, bỗng nhiên còn nói, “Chị nhớ rõ cậu ngày bé không có như vậy. Cậu thích ăn cái gì, cho tới bây giờ cũng không để cho chị chạm vào, nếu không có đồ ăn như vậy, cậy thà rằng ăn cơm trắng cũng không động vào bất cứ thứ gì khác. TK, không phải ham muốn chiếm hữu của cậu rất mạnh sao?”
Anh cầm chiếc ly đang đặt trên đĩa sứ, đưa lên bên miệng, chậm rãi uống hai ngụm.
Có chút nóng.
Trước kia khi uống ở nhà, Đồng Ngôn đều chuẩn bị rất tốt rồi sau đó mới đưa tới trước mặt anh, độ ấm đều rất vừa vặn.
“Nếu em thử tranh thủ, Đồng Ngôn cũng sẽ không kiên trì như thế này.” Bình Phàm nói.
“Nếu cô ấy là em gái của chị, mà em và chị không có vấn đề gì, chị có thể cũng nói ra những lời như thế này hay không? Lại đi khuyên em gái của mình chấp nhận một người luôn mang bệnh tật trong người.”
Bình Phàm trầm mặc, sau đó cười cười, “Khoảng cách họ hàng, chung quy còn sự khác nhau, nói thế thì chị cũng có thể ích kỷ chút thôi.”
“Nếu như chồng của chị sau này mà bất kể lúc nào cũng có thể rời đi nhân thế, mỗi ngày chị đều lo âu bất an chứ? Hoặc là lúc nào nói chuyện cũng bi quan tuyệt vọng.”
Cố Bình Phàm cười nói, “Cậu đúng là cái miệng quạ đen.”
Cô không có trả lời ngay trước mặt, lại tương đương với cam chịu cách nói này.
Anh nhìn lại ly sữa trong tay, thử độ ấm một lần nữa.
Còn chưa có được.
Không biết cô đã kiên nhẫn như thế nào, mới có thể mỗi ngày đem loại chuyện nhỏ nhặt như thế này làm một cách hoàn hảo như vậy.
Bình Phàm còn muốn nói gì đó nhưng anh lại không muốn nói nữa.
Đồng Ngôn vẫn luôn cố ý che giấu không muốn để cho ai biết tình trạng thật của gia đình mình, ngay cả Bình Phàm, thậm chí là bạn thân Trầm Diêu, họ chỉ biết là cha mẹ cô ly dị, lại cũng không biết đến tột cùng là làm cho con người ta thất vọng như thế nào.
Anh nhớ rõ chính mình trước 23 tuổi kia, khó có thể mở miệng được, lại cảm giác này mang đến sự khuất nhục cho bản thân.
Tuy rằng luôn yêu mẹ của mình, nhưng cũng bởi vì mẹ yêu người đàn ông đã có gia đình, bởi vì thân phận con riêng của mình, chỉ có sống một cuộc sống lén lút, khuất ánh mặt trời như thế. Cảm xúc đó tra tấn anh hơn hai mươi ba năm, cũng đồng thời diễn ra trên người Đồng Người, người thân không thể bỏ mặc lại luôn ẩn giấu cảm xúc tự ti trong lòng.
Cô hai mươi tuổi, tâm tình còn không có hoàn toàn thành thục.
Lại bởi vì yêu một người tên là Cố Bình Sinh, lại phải thừa nhận, so với lúc trước của anh còn nặng nề hơn rất nhiều.
LÚc đầu nhìn Đồng Ngôn anh đã cảm thấy xúc động, mặc một lễ phục dạ hội màu xanh, đứng ở dưới ánh đến, vừa quay về người đệm nhạc nháy mắt ra hiệu, vừa bắt đầu nhập tâm làm một người hát rất thâm tình. Mà cuối cùng ân tượng về cô cũng bắt đầu dần hình thành, không có chỗ nào là không thấy cô học, lại luôn khiến cho trái tim anh lệch nhịp, vĩnh viễn luôn phải biết chính mình đang ở nơi nào, luôn không có cảm giác bình an.
Có rất nhiều thứ, cô tuy đỏ mắt đau lòng như vậy nhưng vẫn cười với chính anh.
Lễ noel qua đi, rất nhanh liền tới tết âm lịch.
Bởi vì năm nay ông ngoại bệnh nặng, nên cố ý yêu cầu anh trước tết phải về nước.
Tối đêm 30, trong nhà đám cháu chắt đều muốn chạy ra ngoài xem pháo hoa. Con người khi bước qua tuổi 30 thì sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, anh thậm chí còn nhớ rõ rang, năm trước Đồng Ngôn còn ghé vào trong lòng mình làm nũng như thế nào, nói ngày hôm sau muốn tới thăm ông ngoại, sau khi anh đồng ý thì lại cười đến mức không có hình tượng như thế nào.
Vui vẻ như vậy, nhưng lại không có mặt của người lớn trong nhà.
Cố Bình Sinh dường như được đám trẻ con trong nhà đặc biệt hoan nghênh, qua 12h đêm, đám nhóc này đã chơi thỏa mãn ở bên ngoài, một hai đứa cũng không chịu cởi áo lông ra, liền chen chúc nằm bên người anh hỏi đông hỏi tây.
“Cậu nhỏ, Fingers crossed.” Cháu gái nhỏ đem ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa giơ lên, đưa ra tư thế cầu nguyện, “Cháu làm thế này đúng không?”
Cố Bình Sinh buồn cười, “Cô nhỏ dạy cháu à?”
“Không phải.” Đứa cháu ngoại đắc ý dạt dào, “Ngày hôm qua cháu ngồi trên xe của cha, trong radio có một chị dạy làm như vậy. Chị ấy nói có người đã dạy chị ấy, vì chị ấy sợ không qua được kỳ thi môn vật lý nên liền làm fingers crossed, cầu nguyện vận may sẽ đến với mình.”
Có lẽ trong hoàn cảnh tương tự khiến anh lại nghĩ tới Đồng Ngôn.
Đứa cháu gái lại vươn tay, gián vào nhau, còn thật sự nói, “Ông ngoại khỏe mạnh sống lâu, cậu nhỏ cũng luôn khỏe mạnh sống lâu.”
Đối thoại ngắn gọn như vậy, anh trở lại philadelphia rồi vẫn còn có thể nhớ tới.
Ngay trong buổi hội nghị cuối cùng, khi tất cả luật sư đều dọn dẹp văn kiện ra về, anh bỗng nhiên dung tiếng Trung nói chuyện với những trợ lý làm việc cho hạng mục này ở văn phòng Trung Quốc, “Tôi cần một phần tư liệu.”
Nhìn qua cũng đều là những người theo anh chiến đấu rất hăng hái, lập tức hiểu ý, lấy giấy bút ra ghi lại.
“Tết âm lịch năm trước, xác thực là ngày 29 tết, bản ghi âm tiết mục phát thanh buổi chiều của đài phát thanh Bắc Kinh, tiết mục khoảng từ 5h chiều tới khoảng 11h đêm.”
Đối phương nhớ kỹ, không có nghi ngờ gì, sau khi suy nghĩ đến tình trạng của anh, lập tức nói, “Chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt văn kiện này cho anh.”
Anh nói, “Được,” dừng lại một chút, “Cũng đem giọng nói trong bằng ghi âm gửi cho tôi.”
Buổi tối nhận được thư từ văn phòng Trung Quốc gửi sang, anh lật xem một chút, rút cuộc cũng tìm được đoạn đối thoại giống như đã từng quen biết kia. Tuy rằng hoàn toàn đều là bản ghi lại bằng tay, nhưng giữa những hàng chữ này anh có thể xác định đó là Đồng Ngôn.
Tiết mục giao thong buổi chiều, có tên thật là: Có tôi bên bạn.
Có hai người dẫn chương trình, mà Đồng Ngôn là một người thực tập trong số đó.
Toàn bộ chương trình cô cũng nói không nhiều, chỉ là khi sắp kết thúc chương trình nhận được một điện thoại của một học sinh cấp ba. Thí sinh khoa lý, lại luôn lo lắng cho thành tích môn lý của mình.
Vốn hẳn là nên đàng hoàng an ủi khích lệ, thì cô lại cố tình nói ra thất bại phải trải qua bốn lần học lại của chính mình, nói cho em gái cấp ba kia biết, không có gì phải sợ cuộc thi như vậy, đối với người phải bốn lần học lại trong quảng đời sinh viên 4 năm đại học mà còn có thể thuận lợi tìm được công việc, ngồi ở đây làm người dẫn chương trình radio đấy thôi.
Cố Bình Sinh nhịn không được nở nụ cười, cô đối với việc học lại 4 lần môn vật lý trong thời gian học đại học đúng là khắc sâu trong trí nhớ.
Nhìn một hàng chữ trong văn kiện, thậm chí có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt cùng động tác khi nói chuyện của cô. Người ghi lại văn kiện này cũng thật sự rất tỷ mỷ, ngay cả người dẫn chương trình thực tập nhỏ giọng cười cũng đều ghi lại rất rõ rang.
“Fingers crossed, chúc em thuận lợi thông qua cuộc thi.”
Cuối cùng cô nói, từng có một người trước kỳ ki vật lý cuối cùng của cô, chỉ cho cô làm một tư thế.
Đem ngón giữa đặt lên trên ngón trỏ, giơ lên, cầu nguyện may mắn sẽ tới với mình.
Anh nhìn thật lâu, rút cuộc cũng đứng lên hoạt động thân thể.
Khi đó cô trở lại trường để tham gia thi cử.
Trên đường ra sân bay cô vẫn luôn đứng ngồi không yên, đưa khuôn mặt cọ lên bờ vai của anh, đợi cho đến khi anh rút cuộc cảm thấy buồn cười nhìn cô, cô mới thật sự rối rắm hỏi anh, “nếu em không qua được môn vật lý, sẽ không có thể tốt nghiệp thì làm sao bây giờ.”
“Tối hôm qua làm thử đề thi được chừng 86 điểm, em hiện tại chỉ còn vấn đề ở tâm lý thôi.” Anh cầm lấy tay cô, đem ngón giữ đặt lên trên ngón trỏ, dạy nàng tư thế cầu nguyện, “Trước khi thi hãy làm tư thế fingers crossed này, khẳng định sẽ thông qua kỳ thi một cách thuận lợi.”
Đồng Ngôn à một tiếng, vươn hai tay, đặt cùng nhau, còn thật sự nói, “Fingers crossed, thuận lợi thông qua một vật lý, thuận lợi tốt nghiệp, lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”