Tắm rửa xong lại lên giường nằm, Nhan Noãn chợt nhớ lại không lâu trước đây Úc Thiên Phi từng đưa ra một giả thiết khá buồn cười.
Khi đó Úc Thiên Phi nghi thần giả quỷ, sợ Đường Giai Bách dạy hư cậu, cứ lảm nhảm không ngừng trong điện thoại.
Thái độ của Úc Thiên Phi với cậu, giống như một anh trai ngốc cưng chiều em gái quá mức.
Nếu tên ngốc này thật sự có em gái, nhất định sẽ bị ghét chết.
Nhan Noãn có hơi hối hận. Biết vậy không nên vì sảng khoái nhất thời mà vạch trần anh, cứ đập đuôi theo anh, nói cậu không có người mình thích cũng không có ý định yêu đương, vô cùng tận hưởng cuộc sống độc thân, chắc chắn sẽ bớt rất nhiều phiền phức.
Tuy rằng đều là giả.
...
Mấy ngày sau, khi Dương Nhược Liễu đưa Milu đến phòng khám thú cưng ở đối diện tắm thì chú ý đến tạo hình mới của Lucky.
Sau khi về cô nàng hào hứng tìm Nhan Noãn, hỏi cậu đường link để mua trang phục thủy thủ cho chó.
"Bác sĩ Úc bảo là anh mua. Dễ thương ghê luôn, bây giờ Lucky như cô em phục vụ xinh xắn nổi tiếng vậy." Cô nói với Nhan Noãn: "Lúc em vừa đi có mấy vị khách vây chung quanh nó chụp hình nữa."
"Vậy à." Nhan Noãn hờ hững nói.
Cậu nhớ lại hình ảnh sáng nay mặc váy và kẹp nơ bướm cho Lucky, khóe môi vô thức nhếch lên.
"Còn vờ vịt nữa." Dương Nhược Liễu cười giòn tan: "Anh nhìn cái vẻ phơi phới của anh xem!"
Nhan Noãn hắng giọng giấu đi sự ngượng ngùng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại: "Chia sẻ link cho em rồi đó."
"Cảm ơn anh nha." Dương Nhược Liễu lưu xong, cười ranh mãnh đảo mắt nói: "Có một chuyện, em không biết có nên hỏi hay không..."
Nhan Noãn cảm thấy bất an, rồi lại không dằn được tò mò, hỏi: "Chuyện gì?"
"Lucky vốn là do bác sĩ Úc chăm sóc đúng không ạ?" Dương Nhược Liễu đã biết còn cố hỏi.
Nhan Noãn gật đầu.
"Hì hì." Dương Nhược Liễu hỏi: "Vậy tại sao anh lại nhận nuôi chứ?"
Chuyện này chắc chắn là Úc Thiên Phi nói cho cô nàng biết.
"Không tại sao hết." Nhan Noãn giả vờ bình tĩnh, xoay người đi tới tủ tài liệu loay hoay: "Bỗng nhiên muốn nuôi, thì nuôi thôi."
"Ồ, vậy tại sao bây giờ bác sĩ Úc vẫn còn chăm nó vậy ạ?" Dương Nhược Liễu hỏi.
"Hôm đó em cũng thấy mà." Nhan Noãn giả vờ xem tài liệu: "Anh không tiện mang theo, có một số khách không thích."
Dương Nhược Liễu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cho nên là, các anh ở cùng nhau, còn cùng nhận nuôi chó, đúng không nào?"
"Đúng vậy." Nhan Noãn cố gắng dùng kẹp tài liệu che mặt mình lại: "Bọn anh thuê chung."
"Vờ vịt gì chứ, làm như em không biết các anh có quan hệ thế nào ấy..." Dương Nhược Liễu cố tình thầm thì chỉ để Nhan Noãn nghe thấy.
Lần trước khi cậu để lộ sơ hở trước mặt Dương Nhược Liễu, hai người chưa bao giờ nhắc đến đề tài liên quan đến nó, cậu cho rằng cô nàng này đã sớm không để trong lòng, không ngờ thì ra người ta đã thầm chấp nhận tính hướng của cậu từ lâu.
Nhưng đúng là Nhan Noãn không nói dối.
"Bạn học cũ, bạn cùng nhà." Cậu nói: "Còn quan hệ gì nữa?"
"Không thừa nhận thì thôi vậy." Dương Nhược Liễu cười nói: "Mọi người hiểu trong lòng là được, em giữ mặt mũi cho anh đó!"
Nhan Noãn ngại vô cùng, buông kẹp tài liệu xuống: "Bọn anh thật sự không phải."
"Chẳng trách, lúc đầu anh ấy đối xử với em như tên đầu gỗ ấy." Dương Nhược Liễu lắc đầu cảm khái: "Thì ra là thế này, thì ra là đặt tâm tư trên người anh. Thôi vậy, tha thứ cho anh ấy vậy."
"Không phải đâu, bọn anh..."
"Anh yên tâm đi, em thấy nhiều rồi, không ngạc nhiên cũng không nói ra đâu." Dương Nhược Liễu chớp chớp mắt với cậu: "Hai anh rất xứng đôi."
Nhan Noãn quyết định không giải thích giùm tên trai thẳng ngu ngốc kia nữa.
"Em đã gặp nhiều rồi hả?" Cậu hỏi Dương Nhược Liễu.
"Tiểu Đường còn không phải sao." Dương Nhược Liễu nói, mặt mày buồn bực: "Hồi em học đại học có thích một anh khóa trên, chủ động theo đuổi hai tháng, người ta nói với em người ta là đồng tính."
Nhan Noãn nghĩ thầm, cũng thảm thật.
"Sau này tốt nghiệp đại học, lúc thực tập cậu trai chung nhóm có quan hệ tốt với em, luôn chủ động tìm em tán gẫu, người khác đều trêu ghẹo, em còn tưởng có chút phát triển rồi." Dương Nhược Liễu buông tay: "Ai ngờ người ta đã có bạn trai, xem em là bạn chị em tốt."
Nhan Noãn cảm khái, thảo nào cô nàng có thể dễ nhìn thấu tính hướng của mình, thật sự là đã trải qua nhiều lần rồi.
Dương Nhược Liễu thở dài thườn thượt: "Sau đó nữa..."
"Còn nữa hả?" Nhan Noãn ngạc nhiên.
"Thật ra, ban đầu em cảm thấy anh rất đẹp trai..." Dương Nhược Liễu chậc lưỡi: "Nhưng em nghĩ, em cảm thấy con trai tốt, đến tám chín phần đều là cái kia rồi, sau đó thì, càng nhìn anh càng thấy giống."
"..."
"Ngược lại bác sĩ Úc, em thật sự nhìn không ra." Dương Nhược Liễu lắc đầu.
Bởi vì anh vốn không phải.
Dương Nhược Liễu lại nghĩ tới gì đó: "Còn nữa còn nữa nha!"
"Lại còn nữa?"
"Anh có để ý không." Dương Nhược Liễu hạ giọng, thì thầm với anh: "Gần đây hình như Tiểu Đường rất thân thiết với Tiểu Vệ Tử."
"Ơ..."
"Lần trước em thấy hai người họ đăng trên vòng bạn bè, cùng một thời gian, đều ở sân tennis." Dương Nhược Liễu nói: "Hơn nữa, dạo này chắc chắn Tiểu Đường luôn ở gần công ty của Tiểu Vệ Tử. Anh có nhớ hôm chúng ta đi ăn chung không, hai người đó nói chuyện rất ăn ý!"
"Nhưng Vệ Mân vốn... Muốn theo đuổi em." Nhan Noãn nhắc nhở cô nàng.
"Chuyện thế này ai biết được." Dương Nhược Liễu mê buôn chuyện không kiềm chế được: "Em rất muốn hỏi thử, nhưng ngại quá."
Nhan Noãn giữ im lặng, không đưa ra ý kiến.
...
Được Dương Nhược Liễu nhắc nhở, Nhan Noãn bỗng nhận ra đã nhiều ngày không nghe Đường Giai Bách nhắc đến Vệ Mân.
Từ khi Đường Giai Bách bắt đầu theo đuổi Vệ Mân, hai người họ ít liên lạc đi hẳn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu rồi kết thúc rất nhanh.
Mấy ngày trước Đường Giai Bách hỏi thăm cậu, biết tạm thời Úc Thiên Phi không dọn đi, cảm thán một câu "Cũng không biết là họa hay phúc".
Trong lòng thằng nhóc biết rõ, dây dưa với trai thẳng không phải là chuyện đáng vui mừng gì, nhưng lại cố tình làm ngược lại, nhất định phải tìm phiền phức cho mình.
Nhan Noãn lo cho cậu ta, nhân lúc nghỉ ngơi chủ động nhắn tin cho Đường Giai Bách.
- Lần trước nói cùng nhau ăn cơm, lúc nào cậu rảnh?
Chỉ chốc lát sau, Đường Giai Bách gọi điện lại.
"Thời khóa biểu tuần này của em đều vào buổi chiều và tối, không trùng lịch với anh." Cậu ta nói với Nhan Noãn: "Giữa trưa anh rảnh không? Em đến tìm anh."
"Không chắc nữa, khách nhiều thì thời gian nghỉ trưa rất ngắn." Nhan Noãn nói: "Sợ cậu đến tôi lại không rảnh. Thứ bảy được không?"
"Tuần này không được." Đường Giai Bách nói: "Em hẹn đi chơi bóng với anh Vệ Mân."
Nhan Noãn thuận thế hỏi: "Dạo này các cậu thường gặp mặt nhau lắm à?"
"Cũng không hẳn..." Giọng điệu của Đường Giai Bách hơi lạ, nghe có vẻ không được vui lắm: "Dạo trước hay gặp, gần đây ít."
"Vì cậu ta bận việc thôi." Nhan Noãn nói: "Vậy các cậu chơi vui nha."
"Ha ha." giọng cười của Đường Giai Bách cứng ngắc: "Còn vui gì, vui không nổi."
"Sao vậy?"
"Anh ấy còn muốn dẫn theo một đồng nghiệp." Đường Giai Bách nói: "Nghe nói là thực tập sinh công ty họ mới tuyển, năm tư, vẫn chưa tốt nghiệp."
Nhan Noãn hỏi thử: "... Con gái à?"
"Ừ." Đường Giai Bách trả lời.
Khó trách giọng điệu cậu ta sa sút như vậy.
"Đây là cậu ta... Có mục tiêu mới à?" Nhan Noãn hỏi.
"Không biết anh ấy nghĩ thế nào." Đường Giai Bách nói: "Anh ấy nói là đối phương chủ động muốn đến, anh ấy không từ chối được. Em còn có thể nói gì, chỉ có thể tỏ vẻ không ngại thôi."
"Ơ..."
"Chắc chắn cô gái kia có ý với anh ấy." Đường Giai Bách bực bội: "Anh ấy nói với em người ta rất hiếu học, làm việc vô cùng tích cực, luôn theo đuôi anh ấy hỏi han, tan làm cũng không quên xin lời khuyên. Anh nói có phải anh ấy là tên ngốc không?"
"À..."
"Sau đó lại vì cảm ơn anh ấy nhiệt tình chỉ dạy, đem cho anh ấy một đống đồ ăn." Đường Giai Bách oán giận: "Anh ấy áy náy, sẽ mời lại."
"Sao cậu biết tỉ mỉ như vậy?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh ấy không thích ăn vặt, cho em hết." Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn nghĩ thầm, nếu cô gái kia biết được, e là cũng sẽ cạn lời.
Trai thẳng đúng là có độc.
Cậu không giỏi khuyên người ta, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, cầm điện thoại không biết làm thế nào.
"Đúng rồi." Đường Giai Bách chợt nghĩ ra gì đó: "Thứ bảy tuần này anh rảnh à?"
"Ừ, lúc lắp đặt thiết bị phòng khám xảy ra vấn đề về đường dây điện, hẹn thợ cuối tuần đến sửa, không mở cửa." Nhan Noãn nói.
"Vậy anh đi chung với em được không?" Đường Giai Bách hỏi.
Nhan Noãn sửng sốt.
"Em không muốn làm bóng đèn." Đường Giai Bách nói: "Coi như anh đi với em đi."
Nhan Noãn do dự một lát, nói: "Tôi không biết đánh tennis."
"Không sao, có em mà, em chỉ anh." Đường Giai Bách năn nỉ vô cùng đáng thương: "Làm ơn, đi đi anh!"
Nhan Noãn thở dài: "Được rồi."
...
Đến giờ tan làm, Nhan Noãn thu dọn nhanh lẹ, đến phòng khám thú cưng ở đối diện.
Cậu cũng muốn xem thử cục vàng Lucky được hoan nghênh thế nào.
Vừa mới đẩy cửa lớn vào đã nghe thấy tiếng gào khóc trên lầu. Âm thanh khiến người ta không phân biệt được giới tính đang vừa khóc vừa gào gì đó.
Nhan Noãn nghi hoặc nhìn quầy lễ tân, đối phương nhìn cậu cười bất lực, lắc đầu.
Trong lúc lên lầu, tiếng la khóc càng thêm vang dội. Cuối cùng cũng đến lầu hai, Nhan Noãn ngạc nhiên phát hiện một chiếc giày da nữ nằm vắt ngang bậc cuối cầu thang.
Vào trong xem, một người phụ nữ không có chút hình tượng nào ngồi bệt dưới sàn. Từ chỗ của Nhan Noãn không nhìn rõ mặt của người nọ, chỉ có thể nghe giọng của cô và cái tay đang giơ lên.
Cô vừa kêu vừa dùng sức chỉ về phía trước.
Mà trước mặt cô không xa, Úc Thiên Phi đang ngồi xổm trên sàn với vẻ mặt bất lực.
"Chị à, tôi hiểu tâm trạng của chị." anh nói với người phụ nữ kia: "Nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức... Bối Bối cũng sẽ không muốn thấy dáng vẻ bây giờ của chị đâu."
Nhan Noãn đi về phía trước vài bước, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của cô.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đầy mặt, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi. Trên mặt cô ngoại trừ đau thương còn có sự không cam lòng và phẫn nộ.
Cô lại hét lên gì đó với Úc Thiên Phi, cảm xúc quá kích động khiến giọng của cô trở nên run rẩy và méo mó, Nhan Noãn vẫn không nghe rõ.
Úc Thiên Phi để ý thấy cậu đến, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cậu, bế Lucky trong túi ra.
"Nó bị dọa." anh nói với Nhan Noãn: "Cậu mang nó về nhà trước đi."
Nhan Noãn cau mày: "Người này..."
"Không có gì." Úc Thiên Phi miễn cưỡng cười với cậu: "Cậu đi trước đi, Lucky đang run."
Nhan Noãn vội nhận lấy Lucky, đúng là cả người cô nhóc đang cứng đờ, cơ thể như đang ở chế độ rung, không ngừng run rẩy.
Cậu vội ôm nó vào lòng, xoay người bước nhanh xuống cầu thang, rời khỏi nơi đầy áp lực này.
Trở lại tầng dưới, cậu do dự đi qua hỏi quầy lễ tân: "Rốt cuộc trên đó sao vậy?"
"Chó của chị gái kia mất." Cô gái ở quầy lễ tân thở dài: "Chị ấy không tiếp nhận được, nghĩ là bác sĩ không hoàn thành trách nhiệm."