Từ khi bắt đầu có kí ức, ngoài cha mẹ ra thì Úc Thiên Phi là người thân thiết nhất bên cạnh Nhan Noãn.
Ở thời đồ điện tử còn chưa quá phát triển, trẻ con trong khu phố đều quen biết lẫn nhau, đi nhà trẻ về thì tập trung lại chơi chung.
Từ nhỏ Nhan Noãn đã hướng nội, không giỏi gần gũi người khác, không có quá nhiều bạn bè. Cậu luôn quen thói đi sau lưng Úc Thiên Phi, Úc Thiên Phi ở đâu, cậu cũng ở đó.
Úc Thiên Phi hái tổ chim, cậu ở dưới vịn cây; Úc Thiên Phi đánh nhau, cậu ở sau lưng trừng người; Úc Thiên Phi ăn vụng, cậu cũng muốn chia một chén canh.
Úc Thiên Phi nói với cậu: "Hình như cậu chẳng có tác dụng gì cả," cậu im lặng nghe, không nói tiếng nào, âm thầm khó chịu.
Nhưng cậu không đi theo, Úc Thiên Phi cũng không vui. Úc Thiên Phi không cho cậu giận dỗi, đi đâu cũng kéo cậu theo, nếu cậu không đi, Úc Thiên Phi sẽ chơi xấu.
Chuyện gì tên này cũng làm ra được, có thể nằm lăn dưới đất la hét om sòm trước mặt một đám trẻ con, vô cùng mất mặt.
Đến khi hai người lên tiểu học, Nhan Noãn dần ý thức được, có lẽ Úc Thiên Phi chỉ cần một khán giả để chứng kiến những trò anh hùng của mình.
Lúc cậu nói quan điểm này với Úc Thiên Phi, Úc Thiên Phi khịt mũi coi thường.
"Có người xem hay không thì tớ vẫn là anh hùng." Cậu nhóc nói.
"Anh hùng tại sao phải nắm tay người khác đút vào túi hả?" Nhan Noãn hỏi cậu nhóc.
"Vì cậu ấm đó," Úc Thiên Phi cười ha ha với cậu: "Cậu là miếng dán giữ nhiệt dành riêng cho anh hùng."
Úc Thiên Phi sợ lạnh.
Vừa đến mùa đông, tay chân cậu nhóc lạnh cóng, thỉnh thoảng còn bị lột da.
Vì vậy, cậu nhóc lén đổi chỗ với cậu bạn ngồi cùng bàn với Nhan Noãn ở sau lưng, lúc học nằm dài trên bàn, đút tay vào hõm nách của Nhan Noãn, hát thầm bên tai Nhan Noãn "Bài ca miếng dán giữ nhiệt" do chính mình sáng tác.
Lời thì đơn điệu, hát thì lạc nhịp, nghe chướng tai vô cùng.
Nhan Noãn đã nghe trong rất nhiều mùa đông, thời gian đó họ như hình với bóng.
Mãi cho đến khi cậu nhận ra, cậu thích Úc Thiên Phi.
...
"Tôi từng nghe chị ấy nói, có một dạo hai người thường xuyên liên lạc với nhau, phải không?" Úc Thiên Phi nhìn cậu với vẻ mặt hiểu hết mọi chuyện.
Nhan Noãn muốn nói lại thôi, cậu không trả lời.
"Tới mức này luôn à, đã là chuyện năm nào rồi, bây giờ cậu còn giấu," Úc Thiên Phi thở dài cam chịu, cầm bia lên uống một ngụm lớn: "Cậu thích chị ấy, chị ấy cũng thích cậu, nhưng hai người không ở bên nhau. Chuyện đơn giản vậy thôi, tôi nói có đúng không?"
Sai hoàn toàn, nhưng khổ nỗi lại chẳng giải thích được.
Nhan Noãn lắc đầu, nói: "Nếu đã là chuyện năm nào rồi, sao cậu còn nhắc tới?"
"Vì tôi muốn mắng cậu đó," Úc Thiên Phi nói: "Dù nếu như hai người thật sự ở bên nhau, cậu cần gì phải trốn tôi chứ? Lúc đầu tôi có thích chị ấy đi nữa, có thể so với tình cảm giữa tôi và cậu lúc đó hay sao? Cậu có cần vì chút chuyện đó mà trốn xa như vậy không hả?"
"Chị ấy cũng kể với tôi," Úc Thiên Phi mặc kệ cậu, nói tiếp: "Chị ấy tỏ tình với cậu, cậu nói không hợp."
"..."
"Đáng lẽ tôi phải biết từ sớm, những lúc tôi hẹn chị ấy, chị ấy luôn hỏi cậu có ở phòng hay không, có đi không, cậu không rảnh thì chị ấy cũng không rảnh nốt," Úc Thiên Phi lắc đầu cười: "Bây giờ nghĩ lại, xấu hổ quá, hại các cậu có duyên mà không phận."
"Không liên quan gì tới cậu," Nhan Noãn nói: "Cũng không phải vì chị ấy. Vì tôi... Vì..."
"Vì sao?"
Nhan Noãn hắng giọng, nói ra cái cớ mà cậu nghĩ cả buổi trưa: "Vì quyết định muốn ra nước ngoài, sợ cậu khó ưa quậy lên với tôi, mới không nói."
"Cậu bệnh à, tôi thấy cậu đúng là bệnh thật rồi," Úc Thiên Phi đập bàn: "Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi? Bao nhiêu năm không chút tin tức, tôi còn tưởng cậu chết rồi cơ đấy! Chỉ vậy thôi?"
Nói xong, anh cầm ly lên: "Hôm nay thằng ranh cậu phải mời tôi." Anh ngửa đầu nốc hết số bia còn lại trong ly, nhưng rồi vẫn không nguôi giận được, lắc đầu nói: "Đúng là quá đáng, tôi bị cậu làm cho tức chết."
"Cậu uống ít thôi." Nhan Noãn nói: "Hôm qua uống say giống như đứa thiểu năng trí tuệ vậy."
"Tôi cứ uống đấy, tôi phải chọn loại mắc tiền." Úc Thiên Phi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Tôi muốn gọi thêm món!"
...
Đúng là Nhan Noãn từng chủ động liên lạc với Bạch Lê rất nhiều lần.
Bạch Lê biết tình hình gần nhất của Úc Thiên Phi, lại sẵn sàng dành gian để trò chuyện với cậu. Nhờ phúc của cô, Nhan Noãn biết lúc vào đại học Úc Thiên Phi chuyển sang học bác sĩ thú y một cách miễn cưỡng, biết chỉ sau nửa học kì anh đã dậy thì thành công yêu đương với đàn chị xinh đẹp lớn hơn một tuổi, còn biết anh đã bị đá thê thảm chỉ sau ba tháng ngắn ngủi.
Rất nhiều lần cậu muốn liên lạc với chính chủ Úc Thiên Phi, nhưng lại không dám.
Thỉnh thoảng Úc Thiên Phi sẽ nói nhảm trên mạng xã hội, khen bạn gái dịu dàng đáng yêu, khóc lóc kể lể nỗi đau khi bị đá, cũng sẽ than vãn lúc nữa đêm không biết tình yêu thật sự rốt cuộc đang ở phương trời nào.
Nhan Noãn biết, nếu họ có liên lạc với nhau, chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ chỉ nói những lời này với riêng mình cậu. Điều đó thật đáng sợ.
Những hiểu biết về Úc Thiên Phi của cậu dừng lại ở học kì 2 năm 2 đại học.
Bạch Lê tỏ tình với cậu, sau đó lại chặn cậu.
Trong những năm tháng sau đó, Úc Thiên Phi đã dần rời khỏi đường đời của cậu, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong những giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại, cậu sẽ cảm khái đôi chút, nhưng không có quá nhiều dao động.
Mối tình đầu chưa đau đã chết sẽ để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong đời người, nhưng quá khứ chung quy cũng chỉ là quá khứ.
Vốn nên như thế.
...
"Sau này bọn tôi chia tay," Úc Thiên Phi thở dài một hơi, lắc đầu thì thào: "Bây giờ nghĩ lại, đúng là duyên phận chưa đến, không hợp nhau."
Nhan Noãn chau mày nhìn số vỏ bia bên cạnh, nhân lúc Úc Thiên Phi không chú ý, cậu đổ chút nước ngọt vào trong ly của anh.
"Còn cậu," Úc Thiên Phi hỏi: "Mấy năm nay cậu thế nào? Bây giờ cậu có người yêu chưa?"
Nhan Noãn lắc đầu.
"Vậy giống tôi rồi," Úc Thiên Phi vừa nói vừa cầm ly lên uống một hớp lớn, rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, anh nghiêng đầu nheo mắt lại: "Sao ngọt thế nhỉ?"
Nhan Noãn giả vờ không nghe thấy, cúi đầu gắp đồ ăn cho mình.
"Con của Bạch Lê cũng đã tới nhà trẻ rồi, thằng nhóc trắng trẻo mập mạp, còn rất dễ thương nữa," Úc Thiên Phi ngậm ngùi: "Mấy hôm trước xem vòng bạn bè của chị ấy, hình như có thai lần hai rồi, nói là muốn có nếp lẫn tẻ."
"Cậu còn liên lạc với chị ấy à?" Nhan Noãn hỏi.
"Không," Úc Thiên Phi lắc đầu: "Nhiều năm rồi chưa nói chuyện." Như nhớ ra gì đó, anh nghiêng người nhích đến gần Nhan Noãn: "Có phải cậu chặn tôi trong vòng bạn bè không đó?"
"Không." Nhan Noãn nói: "Không nhìn thấy gì là vì tôi vốn chẳng đăng gì cả."
Úc Thiên Phi cười: "Cậu đúng là vẫn vậy, tôi rất thích ở cùng với cậu."
"Vì anh hùng cần một khán giả yên tĩnh à?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh hùng?" Úc Thiên Phi cười nắc nẻ: "Tôi thì anh hùng gì chứ."
...
Anh lại uống say khướt, lúc ra khỏi quán chân xiêu xiêu vẹo vẹo, được Nhan Noãn đỡ mới có thể đứng thẳng.
"Nhà cậu ở đâu?" Nhan Noãn hỏi anh.
Cả người Úc Thiên Phi toàn mùi bia, mắt nửa khép nửa mở, dán mặt sát vào nhìn chằm chằm cậu. Nhan Noãn bị nhìn đến bối rối, mất tự nhiên ngả người ra sau.
"Cậu nói đi." Nhan Noãn giục anh.
"Nhà của tôi... Nhà của tôi ở..." Úc Thiên Phi mơ màng vuốt mặt, một lát sau chỉ bừa một hướng: "Chỗ đó, ở đằng kia."
"Đó là hướng nhà tôi." Nhan Noãn nói.
"Ơ, vậy à?" Úc Thiên Phi nói: "Ha ha, trùng hợp quá."
Có thể thật sự là ở cùng một hướng, Nhan Noãn nghĩ, chầm chậm đi về phía trước.
Bây giờ đã là cuối thu, nửa đêm không khí rét lạnh. Úc Thiên Phi đi về phía trước, vô cùng cố ý dựa vào người Nhan Noãn.
"Cậu ấm quá." Anh nói rồi nhét tay vào cổ áo Nhan Noãn: "Để tôi xem có phải bên trong còn ấm hơn không?"
Trong sợ hãi suýt chút nữa Nhan Noãn đã đẩy anh ra đất.
"Cậu làm gì thế?" Úc Thiên Phi loạng choạng: "Có thù với tôi đấy à?"
"Đừng có lộn xộn, tôi không thích người khác chạm vào tôi." Nhan Noãn vươn tay dìu anh và nói.
"Ha, tôi biến thành người khác rồi," Úc Thiên Phi ôm cổ cậu: "Miếng dán giữ nhiệt của tôi vậy mà lại xem tôi là người khác."
Anh nói, lại bắt đầu hát bài ca miếng dán giữ nhiệt.
Ngũ âm bị khuyết, nghe tệ vô cùng.
"Hát nữa là tôi ném cậu vào thùng rác đó." Nhan Noãn nói.
"Cậu thật lạnh lùng," Úc Thiên Phi lắc đầu: "Lúc trước khi tôi nhét vào cậu sao cậu không nói tôi là người khác đi?"
"Cậu nói năng linh tinh gì đấy?" Nhan Noãn xụ mặt gằn giọng quát: "Câm miệng cho tôi."
"Chỗ đó, chính là chỗ đó," Úc Thiên Phi vuốt mặt: "Chính là cái nách á."
Nhan Noãn không phản ứng lại, dìu anh im lặng đi về phía trước.
Úc Thiên Phi lại nói không ngừng.
"Cậu có nhớ tôi không? Mấy năm nay cậu có nhớ đến tôi không?" Anh hỏi.
Nhan Noãn mím môi, không trả lời.
"Tôi nhớ cậu." Úc Thiên Phi nói: "Càng lớn tôi càng nhận ra giữa bạn bè với bạn bè cũng có sự khác biệt, cậu không giống với bọn họ. Có một từ gọi là cái gì... Cái gì..."
Nhan Noãn không nhịn được hỏi: "Cái gì?"
"Ánh trăng sáng." Úc Thiên Phi nói: "Cậu là ánh trăng sáng của tôi."
Nhan Noãn khẽ mắng: "Đồ mù chữ."
Cứ đi như vậy một hồi, hình như Úc Thiên Phi tỉnh táo hơn chút, không dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cậu nữa, tuy rằng bước chân vẫn còn xiêu vẹo nhưng cũng có thể tự đi được.
Lại đến một nút giao nhau, Nhan Noãn hỏi anh: "Nhà cậu ở hướng nào?"
Úc Thiên Phi không chút do dự giơ tay lên: "Chỗ đó!"
Nhan Noãn nhíu mày lần nữa. Đó vẫn là hướng nhà cậu, không biết là do Úc Thiên Phi say đến ngớ ngẩn, hay thật sự đúng là vậy.
"Đi thôi!" Úc Thiên Phi đi nhanh về phía trước.
Nhan Noãn sợ anh ngã, vội vàng đuổi theo.
Hai người im lặng đi một lát, Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu về bao lâu rồi?"
"Hỏi chuyện này làm gì?"
"Tại sao không liên lạc với tôi?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Tại sao phải liên lạc?" Nhan Noãn hỏi anh: "Có lý do gì đặc biệt sao?"
Úc Thiên Phi bất mãn: "Tôi còn không đủ đặc biệt với cậu à?"
Chính là vì đặc biệt, nên mới không dám liên lạc.
Nhan Noãn không nhìn anh: "Đặc biệt, đặc biệt đáng ghét."
Úc Thiên Phi nghe vậy lại cười.
"Tôi rất vui," anh nói: "Mỗi lần thấy được cậu chẳng thay đổi chút nào, lòng tôi rất vui."
Nhan Noãn im lặng, cậu thầm nghĩ, tôi vốn cho rằng mình đã thay đổi.
Cậu nghiêng người, lén nhìn về phía Úc Thiên Phi.
Người này đang cười, khuôn mặt vốn đẹp trai ngời ngợi vì vậy mà có vẻ hơi ngốc.
"Cậu thay đổi không ít." Nhan Noãn nói.
Nhưng vẫn là dáng điệu khiến trái tim cậu rung động.