Sáng hôm sau, lần đầu tiên Nhan Noãn thức dậy muộn hơn Úc Thiên Phi.
Đáng tiếc Úc Thiên Phi ngủ ở phía trong, tuy khi xuống giường đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn đánh thức Nhan Noãn ngủ chập chờn.
"Chào." Úc Thiên Phi vừa vượt qua người cậu vừa cười: "Hôm nay cậu không đi làm, ngủ thêm chút nữa cũng không sao."
Nhan Noãn giơ hai tay lên ôm kín mặt, một lát sau thì buông ra, thở một hơi thật dài: "Chào."
Úc Thiên Phi đã mang dép xong, nhìn cậu cười mãi.
"Không thay đổi chút nào." Anh nói với Nhan Noãn: "Như con mèo."
"Cái gì?" Nhan Noãn mơ màng hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu, ra khỏi phòng ngủ. Bước chân anh nhẹ nhàng, tâm trạng vui sướng, tốt hôm qua nhất định là ngủ rất ngon.
Nhan Noãn híp mắt nằm trên giường một lát, từ từ nhớ lại chuyện tối qua, không khỏi thở dài.
Cậu lại không may mắn như vậy. Sau khi cơ thể cảm nhận được thân nhiệt của Úc Thiên Phi thì xuất hiện một số phản ứng như lẽ thường, cậu không dám để lộ ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Tên đàn ông đần độn chậm chạp Úc Thiên Phi này, cho là cậu hoảng hốt vì chuyện ma quỷ, còn vì vậy mà dương dương tự đắc.
Sao anh lại quên mất Nhan Noãn học y. Dù là thật sự lưng tựa lưng với thi thể, cũng không đến nỗi hoảng loạn cuống cuồng.
Tên đàn ông kia còn làm người ta đau đầu hơn cả chuyện ma.
Nhan Noãn xuống giường ra khỏi phòng, trong phòng khách không một bóng người, có tiếng nói chuyện từ phòng bếp truyền ra.
Sau khi đến gần cậu nghe được tiếng cười giòn tan của Úc Thiên Phi.
"Bình thường cậu ấy dậy rất sớm, tình huống tối qua đặc biệt mới ngủ không ngon."
"Tình huống đặt biệt... Là thế nào?"
Nhan Noãn đứng ở cửa phòng bếp, dùng sức hắng giọng một cái.
Hai người bên trong lập tức quay đầu, trong tay Úc Thiên Phi còn cầm cái xẻng chiên xào.
"Dậy nhanh vậy, không ngủ thêm chút à?" Anh hỏi.
Mà Đường Giai Bách đang ôm chó đứng cạnh anh, mặt mày hưng phấn chờ mong.
Não Nhan Noãn ẩn ẩn đau.
"Đi rửa mặt trước đi." Úc Thiên Phi cười nói: "Xong là vừa lúc ăn sáng."
Trong chiếc chảo rán trước mặt anh, hai cái trứng rán tròn trịa đang kêu xèo xèo.
"Cậu làm món này không sao chứ?" Nhan Noãn bất an.
Nhan Noãn bất mãn: "Nhảm nhí, cậu thật sự cho tôi là kẻ tàn tật à? Nhanh đánh răng rửa mặt đi!"
Nhan Noãn rửa mặt xong quay lại phòng khách, trên bàn cơm đặt ba cái đĩa, mỗi đĩa có bánh mì và trứng của từng người. Bên cạnh đĩa có hai hộp sữa bò và một lon bia.
Nhan Noãn bước nhanh tới, cầm lấy lon bia xoay người vào phòng bếp.
Sau lưng truyền đến tiếng la của Úc Thiên Phi: "Cậu làm gì vậy!"
Nhan Noãn không trả lời, bỏ bia vào lại tủ lạnh, đổi thành hộp sữa tươi, sau khi trở lại phòng khách thì đặt cạnh Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi bĩu môi, sau đó lẩm bẩm không biết là oán than gì, Nhan Noãn lười nghe.
"Anh giỏi thật đó." Đường Giai Bách như một tên trùm nịnh hót dồn sức khen: "Cái trứng này chiên thành hình đẹp quá, độ chín cũng vừa phải! Cao thủ!"
Úc Thiên Phi rất đắc ý: "Tàm tạm thôi."
Người không biết e còn tưởng rằng anh làm điều gì cần độ khó cao lắm vậy. Nhan Noãn liếc nhìn hai người họ, cầm bánh mì kẹp trứng và sữa bò ăn trong im lặng.
"Thế nào?" Úc Thiên Phi hưng phấn hỏi.
"Bánh mì không tệ, sữa bò cũng ngon." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi hứ chậc một tiếng: "Trẻ con."
"Có phải Lucky cũng đói bụng không." Đường Giai Bách rất quan tâm đến cô chó ngủ cùng mình một đêm: "Bữa sáng của nó đâu?"
"Phòng khám? Ý anh là phòng khám nha hả?" Đường Giai Bách hỏi.
"Không phải, là phòng khám thú cưng của tôi, ở đối diện phòng khám nha khoa của họ." Úc Thiên Phi nói, chợt nhớ tới gì đó: "Cậu có muốn đi cùng tôi không?"
"Hả? Tại sao?" Đường Giai Bách khó hiểu hỏi.
"Không phải là cậu thích chó sao?" Úc Thiên Phi nói: "Chỗ của tôi có cả đống chó mèo đáng yêu, tha hồ vuốt, còn sướng hơn mèo già."
Đường Giai Bách động lòng: "Vậy tôi..."
"Đến đi đến đi." Úc Thiên Phi giật dây.
Đường Giai Bách liếc nhìn Nhan Noãn: "Bác sĩ Nhan, còn anh, anh đi không?"
"Cậu ấy đi làm gì." Úc Thiên Phi nói: "Hôm nay cậu ấy nghỉ, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy."
Lúc này Nhan Noãn mới hiểu, anh nhiệt tình với Đường Giai Bách như vậy là do có ý đồ riêng, không muốn Đường Giai Bách ở lại riêng với mình.
Đường Giai Bách cũng nhận ra điều này, cúi đầu nén cười nói: "Không được rồi, hôm nay em có tiết học."
"Ờ." Úc Thiên Phi gật đầu: "Vậy lát nữa chúng ta đi chung."
"Tiết học của em lúc mười giờ rưỡi." Đường Giai Bách cười: "Đi chung với anh thì quá sớm."
Chân mày Úc Thiên Phi nhíu lại, liếc nhìn Nhan Noãn, cố gắng giao lưu bằng ánh mắt. Nhan Noãn ngại ngùng trong lòng, cụp mắt chuyên tâm nhìn hộp sữa bò, không trả lời lại.
"Vậy à." Úc Thiên Phi đành phải một mình hăng hái chiến đấu: "Vậy vừa hay, tới chỗ tôi chơi một lát rồi đi học."
"Không tiện đường." Đường Giai Bách nói: "Anh, anh làm gì mà phải kéo em đi bằng được vậy?"
"Hả? Tôi... Tôi thấy cậu thích Lucky, cho nên... Ừm..." Úc Thiên Phi ấp úng.
"Anh à, dù em là đồng tính luyến ái, nhưng không phải loại người tùy tiện đâu." Đường Giai Bách cười với anh: "Chúng ta mới quen nhau, anh như vậy... Quá nhanh."
Lông tơ Úc Thiên Phi dựng ngược: "Tôi không có ý này!"
"Không phải à?" Đường Giai Bách ra vẻ thở dài: "Thật à? Không phải là em muốn từ chối đâu, em chỉ là chầm chậm… Anh, người như anh ở trong giới bọn em rất được yêu thích."
Úc Thiên Phi cầm lấy hộp sữa ngửa đầu uống hết, đứng dậy: "Tôi đi trước."
Anh vừa rời đi, Đường Giai Bách cười ầm lên. Thấy Nhan Noãn nhìn mình với biểu cảm một lời khó nói hết, cậu ta vội xua tay nói: "Anh yên tâm đi, em không có hứng thú với đàn ông kiểu này đâu."
Nhan Noãn bất lực: "Tôi không lo chuyện này."
"Ha ha." Đường Giai Bách kéo ghế đến gần thêm chút, mặt hóng chuyện hỏi: "Hôm qua sau đó hai người làm gì vậy, anh bận đến nỗi chẳng trả lời tin nhắn của em."
Hôm qua sau khi trả lời tin nhắn đầu tiên thì Nhan Noãn đặt điện thoại sang một bên, sau đó bị Úc Thiên Phi quậy khiến lòng dạ rối bời, đương nhiên không còn tâm sức đâu mà để ý đến chuyện này.
"Còn có thể làm gì, ngủ thôi." Nhan Noãn nói: "Ngủ cùng cậu ta tôi ngủ không ngon, sau này cậu đừng quậy nữa."
"Không phải chứ, cơ hội tốt như vậy, anh không làm gì hết sao?" Đường Giai Bách ngạc nhiên.
"Cậu ta từng cố đòi ngủ lại." Nhan Noãn lắc đầu: "Cơ hội gì chứ, đối với tôi mà nói đó là tra tấn."
"Anh ngốc à! Trước đây anh ta không có ý đó là do không thông suốt, hôm qua em kíc.h thích một chút, không phải đã biến thành cơ hội sao." Đường Giai Bách hận sắt không thành thép: "Anh không thể giả vờ tò mò, hỏi anh ta có biết rốt cuộc đàn ông phát sinh quan hệ thế nào không, sau đó lại tò mò có sảng khoái hay không, sau nữa thuận lý thành chương có thể..."
Những lời này không khỏi có hơi quen tai, Nhan Noãn nhíu mi lại: "Có thể cái gì?"
"Động tay động chân một chút." Đường Giai Bách múa tay múa chân: "Ít nhất cũng có thể giải quyết cho nhau một phát."
"..."
"Không phải chứ, anh không hoàn toàn nghĩ tới sao?" Đường Giai Bách cực kì ngạc nhiên: "Anh cứ như vậy đắp chăn ngủ cả đêm à, không làm gì hết?"
"Tôi... Tôi vốn không có ý đó." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không..."
"Không cái gì." Đường Giai Bách thở dài: "Vừa nãy lúc chiên trứng sao anh ta nói với em, đêm qua hại anh thảm, làm anh ngủ không ngon? Em còn tưởng là..."
Vì anh ta hứng thú bừng bừng kể chuyện ma cho tôi nghe. Nói ra chỉ sợ sẽ làm Đường Giai Bách cười rớt răng hàm.
Đường Giai Bách phân tích có đạo lý, hoàn toàn phù hợp với lối suy nghĩ của trai thẳng sắt thép Úc Thiên Phi. Nếu như tối hôm qua mình ở trong chăn thật sự lấy hết can đảm làm như vậy, có lẽ Úc Thiên Phi sẽ thật sự vì tò mò mà thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận.
"... Không có gì." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không muốn làm những chuyện kia. Không phải là cậu không biết, mục tiêu của tôi là nhanh chóng cách xa cậu ấy, tốt nhất có thể tìm được đối tượng phù hợp."
Đường Giai Bách bất lực, khoát tay: "Tùy anh thôi."
"Nhưng thật sự không ngờ, cậu cũng lắm chiêu đó." Nhan Noãn nói: "Nói hết cái này đến cái khác."
"Đừng hiểu lầm nha, em không phải người làm loạn đâu." Đường Giai Bách giải thích: "Em chỉ cảm thấy... Anh thích một tên trai thẳng, cũng không thể trông chờ anh ta nở hoa được, chắc chắn phải nghĩ ít biện pháp chứ?"
"Tôi không trông chờ cậu ta nở hoa." Nhan Noãn nói.
"Không thể nào." Đường Giai Bách lắc đầu: "Từ ánh mắt anh nhìn anh ta là biết, không thể nào không muốn được. Ai thích một người mà không muốn có kết quả chứ, cũng không phải là thần thánh. Lúc em thích một người có nằm mơ cũng muốn đè anh ta."
"..."
"Có phải anh định nói tình cảm và lý trí là hai việc khác nhau không?" Đường Giai Bách hỏi.
"Cậu còn nhỏ." Nhan Noãn nói: "Sau này từ từ sẽ hiểu."
Đường Giai Bách "hứ" một tiếng: "Em ghét nhất là câu này."
...
Đường Giai Bách đi chưa được mười phút, Nhan Noãn đã nhận được cuộc gọi của Úc Thiên Phi.
"Cậu ta còn ở đó không?" Ở bên kia điện thoại Úc Thiên Phi hạ giọng, như là kẻ trộm, giống như đang làm công tác tình báo.
"Đi học rồi." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lại hỏi: "Vậy tối nay cậu ta còn đến không?"
"Không đến." Nhan Noãn nói: "Cậu ta tìm được chỗ ở rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Úc Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không tôi còn định đưa nhà mình cho cậu ta mượn."
"Cho cậu ta mượn? Vậy còn cậu, ở chung với cậu ta à?" Nhan Noãn hỏi.
"Tôi ở chung với cậu." Úc Thiên Phi nói: "Dù sao nhà tôi cũng không có đồ quý gì, để cậu ta ở vài ngày cũng không sao."
"Ra vẻ quá." Nhan Noãn thở dài.
"Ra vẻ cái gì." Úc Thiên Phi oán giận nói: "Cậu ta đã tạo đả kích nghiêm trọng lên tinh thần của tôi, bây giờ tôi nhìn thấy đàn ông thì lập tức không kìm được mà nghi ngờ người này có phải cũng là đồng tính luyến ái hay không."
"... Có bệnh à." Nhan Noãn nói: "Người ta có phải hay không thì cũng không liên quan gì đến cậu."
"Lỡ như họ để ý tôi thì sao, tôi đẹp trai phóng khoáng hài hước thú vị còn vô cùng thông minh, rất có lực hấp dẫn đó!"
Câu này quá muốn ăn đòn, khổ nỗi Nhan Noãn đúng là bị hấp dẫn nên thiếu lập trường để phản bác, nhất thời nghẹn đến mức khó chịu.
Úc Thiên Phi đợi vài giây, mất tự nhiên hỏi: "Ơ, sao cậu không mắng tôi?"
Nhan Noãn hít vào một hơi: "Vậy cậu có nghi ngờ tôi không?"
"Hả? Nghi cái gì?"
"Đồng tính luyến ái." Nhan Noãn nói: "Lỡ như tôi là đồng tính luyến ái, để ý tới cậu, thì phải làm sao?