Trộm Trăng

Chương 13: Chắc chắn cậu sẽ thích

Nhan Noãn dừng động tác lại.

Úc Thiên Phi không cảm giác được gì, rất tự nhiên nhận cuộn lăn từ trong tay cậu, cúi đầu lăn vạt áo của mình, nói: "Ngày nào tan làm người cũng đầy lông, bây giờ tôi hoàn toàn không dám mặc đồ màu tối."

Nhan Noãn lẳng lặng nhìn động tác của anh, một lát sau chợt hỏi: "Cậu lưu tên tôi là gì trong điện thoại, sao lại khiến người ta hiểu lầm?"

Úc Thiên Phi lập tức cứng đờ. Anh liếc nhìn Nhan Noãn, không biết tại sao lại hơi ngượng ngùng, lắc đầu nói: "Không có gì."

Nhan Noãn đến gần: "Cậu đang ngượng. Tại sao lại ngượng?"

"Thật sự không có gì mà." Úc Thiên Phi một tay chống cậu lại, tay kia vẫn còn đang lăn cuộn lăn trên đùi: "Tụi nó uống say nổi điên thôi, cậu đừng để ý."

Nhan Noãn còn đang do dự xem có nên tiếp tục ép hỏi hay không, Úc Thiên Phi chợt nhớ ra gì đó, mặt lộ vẻ đắc ý.

Anh thả cuộn lăn xuống, cười hì hì nháy mắt ra hiệu với Nhan Noãn: "Không nói cho cậu biết đó, có chết cũng không nói cho cậu biết."

Đâu ra thế này?

Nhan Noãn ngơ ngác đứng yên, mãi đến khi Úc Thiên Phi đổi áo xong mới ngỡ ngàng nhận ra, Úc Thiên Phi đang trả thù.

Mấy ngày trước khi ở nhà, Nhan Noãn giấu nguyên nhân mình bất hòa với người nhà cũng nói với anh như vậy, anh nhớ mãi không quên.

Người đàn ông này, lại chỉ còn bảy tuổi rồi.

Nhan Noãn không muốn dây dưa với anh nữa, dứt khoát xoay người ra khỏi phòng thay đồ.

Úc Thiên Phi lập tức đuổi theo: "Chờ tôi với! Cậu không hỏi tôi muốn dẫn cậu đi ăn cái gì sao?"

Nhan Noãn không thèm quay đầu lại: "Có thể nói chuyện này à?"

"Cậu nhỏ mọn quá." Úc Thiên Phi quật ngược lại, sau đó khoe khoang nói: "Là một nơi rất tuyệt."

Nhan Noãn tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu hỏi thử đi." Úc Thiên Phi chụp cậu từ phía sau: "Tích cực chút xem nào?"

Nhan Noãn thầm nói trong lòng, đúng là Úc bảy tuổi.

Trong lúc nói chuyện hai người đã ra tới sảnh lớn. Sau khi chào đồng nghiệp, Úc Thiên Phi mang dáng dấp tranh công đuổi theo Nhan Noãn.

"Một bữa tiệc lớn xa hoa." Anh khoe khoang: "Chỉ nhận đặt trước, rất mắc."

Nhan Noãn lại hơi ngạc nhiên: "Không phải cậu nói muốn để dành tiền sao?"

"Hiếm khi mà." Úc Thiên Phi nhướng mày: "Tôi muốn mời cậu đi ăn lâu rồi."

"Có thể bao lâu chứ?" Nhan Noãn nói: "Cùng lắm chỉ nửa tháng."

"Hơn hai năm." Úc Thiên Phi nói: "Từ trước khi gặp lại cậu lần này đã nghĩ tới rồi."

Nhan Noãn sửng sốt.

Úc Thiên Phi cười với cậu: "Cậu sẽ thích."

...

Úc Thiên Phi dẫn cậu đến một nhà hàng Tây trang trí cực kì lịch sự tao nhã.

Ở cửa có người phục vụ mặc tây trang giúp mở cửa, khoảng cách giữa các bàn rất xa, sau khi ngồi vào chỗ thì nhận được thực đơn, hoàn toàn là chữ nước ngoài và không ghi giá.

Khách của nhà hàng không nhiều lắm, đều ăn mặc rất sang trọng, phần lớn là một nam một nữ.

Nhan Noãn một bụng nghi hoặc, thậm chí là hơi bất an, không biết rốt cuộc Úc Thiên Phi định bày trò gì.

Úc Thiên Phi nghiêng người thì thầm: "Vừa vừa thôi nha, đắt tiền muốn chết."

"Vậy sao còn muốn đến đây?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi lật thực đơn đến cột tráng miệng cuối cùng, chỉ chỉ vào giữa trang: "Món này, nhất định phải gọi. Tôi chỉ vì muốn dẫn cậu đi ăn nó mới đến."

Chỗ anh chỉ là một khối bánh Tiramisu.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Nhan Noãn, anh đắc ý nói: "Tôi không nhớ nhầm chứ, cậu thích món này."

Nhan Noãn không trả lời, chỉ cụp mắt xuống.

Úc Thiên Phi tự giới thiệu: "Những món khác ở đây ăn cũng bình thường, chỉ có món này, tiền nào của nấy, mắc thì mắc, nhưng ăn không lỗ chút nào."

"Ừ, vậy chỉ gọi món này thôi." Nhan Noãn nói.

Cậu vô cùng căng thẳng, lúc lên tiếng hoàn toàn không dám nhìn mặt Úc Thiên Phi, tầm mắt luôn dừng trên thực đơn.

Cậu thích tiramisu, đó là chuyện rất lâu trước kia.

Khi đó cậu còn loai choai, bướng bỉnh một cách kì lạ. Cậu không thích ăn bánh kem, nguyên nhân rất buồn cười. Lúc cậu còn nhỏ, bơ còn là món hiếm có, rất đắt, bánh kem có thể mua trên thị trường phần lớn đều dùng dầu thực vật hydro hóa, vị dở, rất ngấy.

Vào sinh nhật năm tuổi cậu bị ép ăn một miếng muốn nôn ra, từ đó cậu tránh xa ba thước với các món làm từ bơ.

Mãi đến cấp ba, sinh nhật của Úc Thiên Phi, anh ép cậu ăn một khối tiramisu.

Khối tiramisu kia được cắt từ chiếc bánh sinh nhật lớn của Úc Thiên Phi, bỏ trong tủ lạnh một đêm, ngày hôm sau thì mang đến trường học.

Nhan Noãn cõi lòng nặng trĩu miễn cưỡng múc một miếng nhỏ, nhét vào trong miệng, ngạc nhiên đến tận trời.

Trong khoảng thời gian rất dài, cậu cứ lầm cho là mình chỉ là thích tiramisu thôi.

Mãi đến sau khi ra nước ngoài, nếm thử rất nhiều lần, cậu mới nhận ra, đều là hiểu lầm.

Tiramisu không còn đặc biệt nữa.

Giống như Úc Thiên Phi, yêu thích ban đầu vốn chỉ nên trở thành biểu tượng, cho vào một góc phủ bụi.

"Đến thì đã đến rồi, thế nào cũng phải ăn no chứ." Úc Thiên Phi nói: "Ít nhất cũng phải no tám phần."

Nhan Noãn lật vài tờ thực đơn, nói: "Tôi định ăn no mười tám phần."

Nói xong, cậu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Úc Thiên Phi.

Úc Thiên Phi chống cằm nhìn cậu: "Vậy chúng ta chỉ có thể ở lại cùng rửa bát thôi."

Nhan Noãn thầm nghĩ, vậy cũng không tệ.

...

Giống như lời Úc Thiên Phi nói, những món khác ở đây đều chỉ có mẽ ngoài, uổng cho trang trí tinh xảo, mùi vị rất bình thường.

Chỉ có tiramisu là món ngon.

Vị đắng nhẹ, lớp kem tinh tế vào miệng là tan cùng với mùi rượu Rum êm dịu, còn có bánh sampa đậm vị. Một khối nho nhỏ làm người ta chưa đã thèm.

"Có phải ăn rất ngon không?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn thành thật gật đầu: "Ừ."

Cậu nghĩ, có lẽ là do lâu rồi không ăn, mới quên mất tiramisu đúng là món cậu thích nhất.

"Lần đầu tiên tôi ăn nó đã nghĩ, nếu có cơ hội nhất định phải giới thiệu cho cậu." Úc Thiên Phi nói: "Bây giờ coi như mong muốn đã thành sự thật rồi."

Nhan Noãn liếm môi một cái. Vị đắng của ca cao từ đầu lưỡi tan ra, nhưng lại không kìm được trái tim đang đập điên cuồng của cậu.

"Cậu thường đến đây lắm à?" Cậu hỏi.

"Không thể nào." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cậu thấy với mức tiêu xài của tôi thì tôi muốn đến đây hả?"

"Vậy tại sao..." Nhan Noãn nói, rồi nhận ra gì đó: "Vì bạn gái à?"

Úc Thiên Phi cười. Anh thở dài một hơi, lắc lắc đầu, nói đầy thổn thức: "Xem là như vậy đi."

Nhan Noãn gật đầu, lòng cũng chìm xuống.

Khi đi hẹn hò với bạn gái Úc Thiên Phi còn muốn giới thiệu bánh cho người bạn thời thơ ấu đã lâu không gặp, có phải điều này cũng đã đủ khiến cậu vui mừng rồi không?

Cậu nghĩ là đúng, nhưng không thể nào vì vậy mà thật sự cảm thấy vui mừng.

"Hào phóng ghê." Cậu nói với Úc Thiên Phi: "Có phải... Có phải bạn gái của cậu cũng thích món tiramisu này không?"

Nói xong cậu lập tức hối hận. Đây là cậu tự tìm khó chịu cho mình.

Úc Thiên Phi lại thở dài một hơi, trả lời: "Không biết nữa, không biết cô ấy có thích hay không."

Thấy Nhan Noãn vẫn nhìn mình, anh lắc đầu, ngón tay khẽ gõ vài cái lên mặt bàn.

"Câu chuyện này rất thảm, tôi... Kể ra chắc chắn cậu sẽ cười tôi." Anh nói: "Không muốn kể lắm."

Nhan Noãn cúi đầu: "Vậy thì thôi."

Cậu cũng không muốn nghe mối tình đau khổ của Úc Thiên Phi và người khác.

Im lặng một lát, Úc Thiên Phi nói: "Tôi rất xấu hổ khi kể với người khác, kể ra tôi vô cùng mất mặt... Cậu nghe xong đừng cười đó."

Nhan Noãn không nhìn anh: "Chắc chắn tôi sẽ cười, cậu đừng kể nữa."

"Sao vậy chứ, cậu không tò mò à." Úc Thiên Phi bất mãn: "Tôi cũng đã mời cậu bữa cơm đắt như vậy, cậu nghe tôi kể một chút cũng không chết được."

Nhan Noãn bất lực, bĩu môi.

"Bạn gái cũ của tôi, tôi và cô ấy quen nhau hai năm." Úc Thiên Phi nói: "Tôi vốn định sẽ kết hôn với cô ấy... Tuy là ba mẹ cô ấy không thích tôi."

"Tại sao?" Nhan Noãn hỏi.

"Chê công việc của tôi bận rộn, lại không ổn định. Lúc đó tôi chỉ là trợ lý bác sĩ thú y, thu nhập không bằng một phần ba hiện tại. Nhưng cô ấy rất kiên định, vẫn luôn ủng hộ cổ vũ cho tôi, tôi cảm thấy bản thân rất may mắn, cũng vô cùng biết ơn cô ấy."

"Cho nên để chứng minh bản thân, cậu mời ba mẹ cô ấy đến đây ăn à?"

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Úc Thiên Phi cười nói: "Sao có thể chứ."

Nói xong, anh hơi mím môi, nói tiếp: "Tôi thấy cô ấy tay trong tay với một người đàn ông mà tôi không biết đến đây ăn cơm."

Nhan Noãn sững sờ.

"Lúc đó tôi cũng choáng váng, lấy lại tinh thần muốn đuổi theo vào, tôi bị cản lại, nói là không đặt trước thì không thể vào." Úc Thiên Phi nói: "Tôi hết cách, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ cô ấy đi ra, chờ hơn một tiếng đồng hồ."

"Sao không gọi điện cho cô ấy?" Nhan Noãn hỏi.

"Lúc đầu không nghĩ tới, cứ thẫn thờ ngồi xổm dưới đất." Úc Thiên Phi nói: "Sau đó nghĩ ra, gọi hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy nói đang đi ăn ở nhà đồng nghiệp nữa."

"..."

"Tôi chờ đến khi cô ấy đi ra, người đàn ông kia hỏi cô ấy tôi là ai, cô ấy nói là bạn." Úc Thiên Phi nhún vai: "Tôi chào hỏi cô ấy rồi về."

Nhan Noãn không nói ra lời.

"Người đàn ông kia quen cô ấy qua một buổi xem mắt, nhân viên công vụ, điều kiện gia đình khá tốt. Cô ấy nói là ba mẹ cô ấy ép đi, cô ấy thật sự không có cách nào, vốn chỉ định lướt qua để ứng phó thôi."

"Sau đó các cậu... Chia tay à?"

"Không thì thế nào?" Úc Thiên Phi hỏi.

"Vậy sao cậu biết tiramisu ở đây ăn ngon?"

"Tôi tự đến." Chẳng biết tại sao Úc Thiên Phi lại cười: "Lúc đó tôi vừa uất ức vừa không phục, vậy nên tôi muốn chứng minh không phải là tôi ăn không nổi ở cái nơi đắt đỏ này, bèn cố ra vẻ người giàu vào đánh giá thử."

"Một mình à?" Nhan Noãn hỏi.

"Đúng vậy." Úc Thiên Phi nói: "Cậu biết không, một mình còn không cho đặt trước, tôi lừa họ nói hai người, sau khi đến thì nói là bạn không tới."

"..."

"Dốc hết túi gọi một bàn, phát hiện toàn là cái mẽ bề ngoài, chỉ có tiramisu cũng không tệ lắm." Úc Thiên Phi thở phào một hơi: "Sau đó... Thì nhớ đến cậu."

"..."

"Tôi nghĩ, đi một mình đã xấu hổ lại còn mất mặt, nếu có cậu thì tốt rồi, tôi có thể kéo cậu cùng đi, còn có thể kể khổ. Cậu xụ mặt ngồi đối diện tôi, thỉnh thoảng móc mỉa tôi vài câu, tôi cũng sẽ không khó chịu như vậy." Úc Thiên Phi nói: "Hơn nữa, tiramisu này ngon như thế, chắc chắn cậu sẽ thích."