Trời Xui Đất Khiến

Chương 3

“Trứng vịt hồi sáng chú vứt đi đâu rồi?” Lão đại hắc bang gọi thuộc hạ tới hỏi chuyện.

Thuộc hạ đã theo hắn nhiều năm nay, vừa nghe đã biết lại sắp có chuyện: “Ở khu đổ rác gần đây ạ.”

“Khu đổ rác nào?”

“Khu bên góc tây bắc.” Thuộc hạ thận trọng chêm vào một câu: “Trứng vịt có vấn đề gì hả anh?”

“Thôi bỏ đi, không có gì.” Lão đại hắc bang khoát tay bảo Thuộc hạ rời đi.

Vứt có mấy quả trứng vịt thôi mà? Món ngon món bổ nào hắn cũng cho ăn, tiền lương lúc nào cũng phát đúng hạn, cậu ta còn không vừa lòng chuyện gì nữa đây.

Lão đại hắc bang nghĩ mà phát bực, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, gọi điện hẹn bạn ra ngoài ăn cơm.

Tuy kế hoạch trứng vịt muối của cậu đổ bể, nhưng sau khi nhìn thấy Lão đại hắc bang, tâm trạng của cậu vẫn tốt lên rất nhiều.

Chỉ là làm mất mấy quả trứng vịt muối thôi mà.

Có gì to tát lắm đâu.

Kế hoạch bánh bao kim sa hẵng vẫn còn đấy.

Với cả chắc gì Lão đại hắc bang đã thích mấy món ướp đâu.

Đại thiếu gia tự cổ vũ bản thân, xoa xoa mặt định sẽ bắt đầu bắt đầu kế hoạch bánh bao kim sa vĩ đại.

Vẫn là cách cũ, cậu tìm được một video dạy cách làm bánh bao kim sa, cậu nhìn lướt qua nguyên liệu cần dùng, rồi chạy xuống nhà bếp kiếm một lượt.

Được lắm.

Đến cả một món cũng không có.

Đại thiếu gia nhìn căn bếp trống rỗng chỉ có mỗi vài thứ gia vị cơ bản với dụng cụ làm bếp, không kìm được hoài nghi chuyện có khi cơm nước trước giờ dì giúp việc nấu toàn là đặt mạng không cũng nên.

Thôi bỏ đi, đi mua nguyên trước vậy.

Đại thiếu gia ôm theo một bụng nhiệt huyết đặt hàng trên điện thoại, bên cửa hàng xử lý rồi giao đơn cũng khá nhanh, chỉ một lát sau hàng đã tới nơi, thuộc hạ ngoài cửa kiểm tra xong không thấy vấn đề gì liền cho Đại thiếu gia mang vào.

Đại thiếu gia xách một túi lớn toàn nguyên liệu lỉnh kỉnh bước vào trong, vén tay áo lên chuẩn bị bắt đầu đại sự.

Cậu lôi cái video chỉ dẫn hồi nãy ra coi lại.

“Đầu tiên, mang lòng đỏ trứng muối đi hấp thật chín.”

Ò, hấp thật chín.

Mà phải hấp kiểu gì đây?

Đại thiếu gia lại lên tra “cách hấp chín lòng đỏ trứng muối”.

“Tách lòng đỏ trứng ra, thêm gấp ba phần nước ấm, khuấy đều rồi để vào trong nồi hấp, bọc màng thực phẩm lại, sau đó hấp từ 5 đến 10 phút.” Đại thiếu gia lẩm bẩm đọc chỉ dẫn, đọc xong bắt đầu tìm trong túi đồ: “lòng đỏ muối, lòng đỏ muối, lòng đỏ muối”.

“Ớ, sao lòng đỏ muối của mình lại không giống trong hình?”

“Ớ, hồi nãy quên mua màng bọc thực phẩm rồi.”

“Ớ, thêm gấp ba phần nước là thêm bao nhiêu đậy?”

“Ớ, bếp này mở kiểu gì ấy nhỉ?”



Nửa tiếng sau, Đại thiếu gia rời bếp, mở cửa chính ra thò cái nửa đầu ra ngoài: “Đại ca, anh có số điện thoại của dì Lý giúp việc không?”

Tuổi tác dì Lý không lớn lắm, rất thành thạo cách bật cam lúc gọi điện, dì Lý kiên nhẫn chỉ cho Đại thiếu gia cách mở ga để đun nước hấp lòng đỏ muối, cũng chỉ cậu lòng đỏ muối của cậu khác với trong hình là vì đây là lòng đỏ muối chỉ mới chín một nửa, vân vân các thứ.

Đại thiếu gia gọi điện xong như được khai sáng, cả người cũng sáng bừng lên.

So easy!

Cuối cùng Đại thiếu gia cũng hấp lòng đỏ muối, cậu mở chỉ dẫn, bắt đầu bước tiếp theo.

“Nghiền nát lòng đỏ muối, nhất định phải nghiền thuật nhuyễn.”

Này quá đơn giản, Đại thiếu gia vô cùng tự tin, được một lát đã nghiền xong.

Cậu dồn lòng đỏ ra một cái chén nhỏ, rồi tiếp tục nhìn bước tiếp theo.

“Nghiền nát lòng đỏ trứng gà muối đã hấp chín.”

…?

Hử?

Đại thiếu gia không thể tin được nhìn vào màn hình.

Sao hồi nãy không viết là hấp chung cả trứng vịt lẫn trứng gà luôn??

Cái chỉ dẫn này lậu quá thể! 

Không còn kiên nhẫn, Đại thiếu gia vứt dao đi thẳng ra khỏi bếp.

Mẹ nó chứ bánh bao kim sa.

Đại thiếu gia ôm một bụng tức trở về phòng mình, nằm hình chữ 呈 ngã lăn ra giường.

Làm có cái bánh bao mà phiền phức thế không biết.

Tại sao không thể nhồi thẳng phần lòng đỏ muối luôn? Tại sao cứ nhất định phải ngựa ngựa bày lắm thế làm gì??

Đại thiếu gia trừng mắt nhìn trần nhà.

Trừng tận ba phút đồng hồ.

Hoặc thôi cứ mang đống trứng nghiền hồi nãy vô tủ lạnh ủ chút đi, làm nửa ngày trời, dù sao cứ để hỏng cũng lãng phí.

Với nếu làm bánh bao kim sa đã phiền phức như này, vậy thì mỗi ngày làm một ít, phân ra nhiều ngày chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cơn tức giận của Đại thiếu gia tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong công tác tư tưởng.

Vẫn là bỏ lòng đỏ trứng nghiền vào tủ lạnh rồi để ủ đi.

Còn mấy quả trứng mua dư tính sao đây ta?

Đại thiếu gia nhìn mấy quả trứng tươi trong túi đồ.

Thôi thì làm trứng muối tiếp luôn đi.

Đúp bồ sót trứng vịt muối với bánh bao kim sa, quá là hay.

Lúc Lão đại hắc bang đi ra ngoài tâm trạng vẫn ra chẳng ra làm sao, đến lúc dọn bữa lên cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi thôi. Hắn ngẩn ra một hồi lại thấy đang lãng phí thời gian, sau đó trực tiếp lên xe trở về nhà.

Vừa mở cửa, Lão đại hắc bang đã nhìn thấy Đại thiếu gia vừa xử lý xong đống trứng đang đi xuống lầu, mặt mũi cậu sáng rỡ, xem ra tâm trạng có vẻ đang tốt lắm.

Lão đại hắc bang nhướng mày nhìn cậu: “Làm việc* xong hết rồi à?”

“Làm việc gì cơ…?” Đại thiếu gia nghe không hiểu, đột nhiên nhớ tới cái cớ lúc trước cậu vớ đại: “Xong hết rồi! Giờ anh kiểm tra luôn cũng được!”

*gốc là gia trì, đại loại nghĩa là bảo trì với nghiên cứu, ý Lão đại hắc bang là nghiên cứu vũ khí sinh học (mấy quả trứng), còn Đại thiếu gia thì tưởng là quét dọn lại nhà cửa.

“Kiểm thì thôi khỏi.” Lão đại hắc bang vào nhà ngồi xuống sô-pha, câu có câu không nói: “Đã ăn cơm chưa?”

Hắn vừa hỏi, Đại thiếu gia mới nhớ ra từ nãy giờ cậu vẫn chưa ăn cơm: “Chưa nữa.”

“Vậy thì đi.” Lão đại hắc bang cầm lấy áo khoác vừa nãy vứt bừa trên ghế vắt lên vai: “Tôi dẫn cậu đi ăn.”

Đại thiếu gia ngẩn ra một lát, sau khi phản ứng lại liền kinh hỉ, lập tức chân chó đi theo: “Tuyệt luôn.”

Lão đại hắc bang đưa Đại thiếu gia lên xe xong lại không biết nên không biết nên lái đi đâu, hắn ngồi trên xe suy nghĩ nửa ngày, làm Đại thiếu gia ngồi đấy hoài nghi nhìn hắn, cứ sợ hắn lại xuống xe đi mất.

“Anh đang… hối hận hả?” Đại thiếu gia cuối cùng cũng không nhịn được, chủ động mở miệng.

Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra nên đưa cậu đi đâu ăn.

Lão đại hắc bang nhìn nhìn Đại thiếu gia, vừa định trả lời lại thấy nói vậy thì có hơi mất mặt, vì vậy sửa lại câu cú một chút: “Cậu muốn ăn gì?”

“Tôi hả?” Đại thiếu gia còn không thèm suy nghĩ: “Vậy mình đi chợ đêm đi.”

“Chợ đêm?” Lão đại hắc bang không phản ứng kịp.

“Đúng rồi, cái chỗ mà mấy quán ăn vặt dựng đầy đường luôn ấy.” Đại thiếu gia nhìn Lão đại hắc bang như thể đang nhìn một tên ngốc.

“… Chỗ đó tôi cũng biết.” Lão đại hắc bang liếc cậu một cái, vừa nãy chỉ là không phản ứng kịp thôi, nghĩ nghĩ xong dứt khoát đạp ga lái đi luôn: “Đi đây.”

Nói thật, cũng lâu lắm rồi Lão đại hắc bang chưa đến chợ đêm, gần đây hắn bận đến mức có lúc cơm còn không kịp ăn, nói chi là có thời gian chạy đến mấy chỗ như chợ đêm, nghe được Đại thiếu gia nói vậy, hắn cũng có hơi hoài niệm hương vị của sạp nhỏ.

Nếu hỏi về mỹ thực ăn đêm, đồ ăn chợ đêm đứng thứ hai chắc chắn không ai dám giành thứ nhất. Tiếng nói chuyện hò hét ầm ĩ, mùi khói nướng nghi ngút, tiếng bắn dầu lộp độp lúc chiên đồ ăn sống, cả âm thanh nhai thức ăn giòn giã và làn hơi nước trắng mịt mờ, mỗi một thứ đều là điểm hấp chí mạng của chợ đêm đối với mọi người.

Đường chợ đêm quá đông, xe đi vào không lọt, Lão đại hắc bang đành phải dừng xe bên đường, còn hai người thì đi bộ vào trong.

Vừa bước vào, tiếng nói cười ầm ĩ đã chiếm trọn lấy thính giác, Đại thiếu gia đói bụng cả buổi trời, giờ thì hay rồi, vừa ngửi thấy mùi là đã muốn ăn.

Đại thiếu gia len lén nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn Lão đại hắc bang: “Mấy món tôi muốn ăn sẽ hơi nhiều đó, có được không vậy?”

Lão đại hắc bang làm sao có thể để ý chút chuyện này, hắn vung tay: “Thích ăn gì thì cứ mua.”

“Chốt nhé.” người ta hay nói thế nào, cứ ra vẻ nhăn nhó thường dễ bị hiểu lầm cậy sủng mà kiêu, vì vậy Đại thiếu gia vừa nghiêng đầu nói xong đã lập tức chạy ra sạp hàng gần nhất bên cạnh.

“Năm xiên bột mì mười xiên đậu hủ cá.”

“Bánh bao nướng cho thêm nhiều tương.”

“Ba mươi xiên thịt nướng.”

“Hai phần đậu hủ thúi.”

“Hai phần mì lạnh nướng, hai mặt phết trứng, một phần thêm cải muối ớt, một phần thêm rau cải xanh*.”

*một loại cải mới, vẫn là cải xanh (giới tử) nhưng lại to bằng rau cải bẹ.

“Bán cho cháu thêm một phần bánh cuốn ạ.”

“Khoai tây gợn sóng loại miếng, đừng lấy loại que ạ, bỏ cay nhiều với thêm thì là cho cháu với.”

Đại thiếu gia đi trước chỉ điểm giang sơn, Lão đại hắc bang đứng sau phụ trách trả tiền cho từng sạp một.

Đi dạo một vòng, trên tay Đại thiếu gia xách lỉnh kỉnh đầy túi lớn túi nhỏ, nhiều đến mức Lão đại hắc bang cũng phải mở miệng: “Nhiêu đây chắc là cũng đủ cho hai người chúng ta rồi đấy.”

“Hả?” Đại thiếu gia quay đầu nhìn hắn, hai mắt ngơ ngác: “…… Tôi chỉ mới mua cho một mình thôi à…”

“…” Lão đại hắc bang tự mình đa tình xong rơi vào trầm mặc, sau đó không phục hỏi lại: “Nhiều thế này cậu ăn có hết được không vậy?”

Đại thiếu gia gật đầu: “Được mà.”

“Được kiểu quái gì mà được.”

Lão đại hắc bang phun ra một câu, hiển nhiên là không tin lời cậu.

Đại thiếu gia cũng nhìn ra được Lão đại hắc bang có chút bất mãn, trong lòng thầm nói hỏng bét.

Chọc người ta giận lên rồi lát tiền ai trả bây giờ?

Lão đại hắc bang thấy cậu im lặng một lúc rõ lâu, còn tưởng vừa nãy hắn hơi nặng lời, vừa định mở miệng nói gì đó cho hòa hoãn không khí thì phát hiện, Đại thiếu gia đang giương mắt nhìn hắn chằm chằm.

Đúng lúc bên đường là cây cột đèn, ánh đèn ấm áp rọi vào đôi mắt trong veo của cậu, lộ ra một tầng ngập nước long lanh.

“Cậu…” Lão đại hắc bang ngập ngừng mở miệng.

“Tôi… mua thêm một phần đùi gà bọc cơm nữa được không? Đúng một phần nữa thôi.” Đại thiếu gia thề thốt.

“Rồi mua mua mua.” Lão đại hắc bang giờ chả còn sức để mà tức giận nữa rồi.

Ngày mai lại ráng tiết kiệm hơn vậy.