Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Chương 20

Kể từ hôm nói chuyện thẳng thắn với nhau xong, Hải Lam không còn mặc đồ đôi đi học nữa, Hạo Thiên thì hằng ngày vẫn đưa đón cô, nhưng anh không còn chạy vào sân trường, mà chỉ dừng lại ở cách xa cổng trường một chút đợi cô. Hải Lam thấy như vậy cũng thoải mái hơn, càng tránh gây sự chú ý càng tốt.

.

Chủ nhật, anh đến đón cô sớm, rồi hai người đi siêu thị mua ít thức ăn về nấu. Hải Lam thực sự thích đến siêu thị, không khí ở đây vừa mát mẻ, thứ gì hầu như cũng có bán, thức ăn lại sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh. Bình thường cô cũng hay đến siêu thị một tuần một lần, có khi không mua gì, nhưng đi dạo một vòng cũng cảm thấy thích thú. Hạo Thiên thì năm thì mười thuở anh mới đến đây một lần, cơ bản là không có hứng thú với mấy chuyện này, vả lại, anh cũng không muốn mất thời gian ở đây, vừa đông đúc, ồn ào, khó chịu.

.

Chưa bao giờ, anh bỏ nhiều thời gian đi vòng vòng siêu thị như lúc này. Nhưng cũng thật lạ là lần đầu tiên anh đến nơi này mà lại không có cảm giác buồn chán. Anh đẩy xe theo cô, ngắm nghía cô tỉ mỉ lựa chọn hết món này đến món khác làm cho trong lòng anh cảm thấy vui vẻ. Đôi lúc, cô quay sang hỏi anh về sở thích ăn uống của anh, rồi tham khảo ý kiến của anh, làm cho anh cảm thấy vô cùng gần gũi. Cô bé này thoạt nhìn có vẻ tiểu thư, nhưng thật ra lại rất cẩn thận, rất biết cách chọn lựa và không tiêu xài phung phí. Có nhiều thứ cô rất thích, cầm trên tay, nhìn tới nhìn lui nhưng rồi cân nhắc lại thấy nó không cần thiết hoặc quá đắt thì cô sẽ để lại không mua. Thấy như vậy, anh lẳng lặng gom hết những thứ đó cho vào xe.

Đến khi tính tiền, cô ngạc nhiên vì cả núi đồ đạc và thức ăn trong xe đẩy nhưng anh chỉ cười cười rồi nhanh chóng thanh toán, không đợi cô có ý kiến hoặc đòi trả lại. Anh bảo sau này cô thích gì thì cứ mua, không cần phải nhọc công suy nghĩ, tính toán. Được dịp, cô cằn nhằn anh dù có nhiều tiền cũng không nên phung phí. Ngược lại, anh cảm thấy rất cao hứng, không chút phiền muộn hay cau mày tí nào, vì trông cô như vậy, rất giống một người vợ trong gia đình. Hai người như thế này, cảm giác như một cặp vợ chồng trẻ mới cưới. Thấy anh chỉ cười cười mà không nói gì, cô có một chút xịu mặt xuống, chẳng biết nãy giờ anh có nghe được cô nói gì không nữa.

.

.

Từ khi ông quản gia mất đi, anh cũng đã dọn ra riêng vì không muốn sống cùng ba mẹ. Căn nhà anh khá lớn, đồ đạc tiện nghi, cái gì cũng có, nhưng không gian lại thiếu đi sinh khí, và màu xanh của cây cỏ. Cứ một tuần hai lần, sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa. Ngoài anh ra, thì trợ lý Trương cũng có chìa khóa căn nhà này, để có thể tiện giúp anh lấy đồ đạc khi cần, chẳng hạn như hồ sơ, hoặc hành lí khi đi công tác.

- Anh sống như vậy rồi ăn uống thế nào?

- Ăn ở ngoài.- Anh đáp gọn lởm.

- Lúc nào cũng ăn ở ngoài sao?- Cô ngạc nhiên.- Như vậy không tốt đâu.

- Vậy cho gọn. Đôi khi bận quá thì anh Trương có mua thức ăn về cho anh. Thỉnh thoảng, anh về nhà ăn cho phải đạo, để nhị vị phụ mẫu khỏi cằn nhằn phiền phức.- Anh cười nhẹ.

Cô không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cuộc sống gia đình của anh lại như vậy, xem ra anh có vẻ không thấy thoải mái lắm khi nhắc về gia đình, ánh mắt anh tràn ngập tia hy vọng về một gia đình hạnh phúc, đầm ấm. Dù cho có cuộc sống giàu sang, đầy đủ về vật chất như thế nào, thì tình cảm là một thứ mà con người không thể thiếu được, và luôn khao khát có được nó. Tiền của, vật chất không thể lắp đầy cho những lỗ hỏng của tình cảm. Chỉ có tình cảm chân thành, không vị kỷ, vụ lợi mới có thể dần dần xoa dịu những vết thương lòng.

- Em đang suy nghĩ gì vậy?- Bàn tay anh rảnh rỗi đùa nghịch quấn quấn lấy tóc cô.- Đang thương cảm cho anh sao?- Anh cười gian xảo.- Vậy thì nhanh lấy anh đi rồi dọn về đây ở để tiện chăm sóc anh.

Hải Lam đang chuẩn bị thức ăn, mà Hạo Thiên cứ theo sau đùa giỡn thì cô cảm thấy vướng víu khó chịu. Tay đang bận rộn, nên cô dùng cùi chỏ đẩy anh ra xa người cô:

- Anh phiền quá, rảnh rỗi thì đem rổ rau này đi nhặt đi.

Anh trước giờ chưa có làm qua, nhưng hiện tại ngồi không cũng chán, nếu không làm gì đó thì cô sẽ đuổi anh lên phòng khách, vì vậy nên anh cũng xắn tay vào phụ giúp. Anh thích cảm giác ở bên cô như vậy. Bình yên, hạnh phúc, cảm giác của một tổ ấm thật sự.

.

Có một người mẹ đảm đang, khéo léo, nên ở nhà cô không thường xuyên nấu ăn, nhưng chắc là do có năng khiếu bẩm sinh, cho nên cô đã không nấu thì thôi, mà đã nấu rồi thì món nào cũng ngon. Khi thức ăn được bày ra, Hải Lam rất hồi hộp không biết những món này có vừa miệng với anh không. Nhưng Hạo Thiên thì hoàn toàn thoải mái, anh ăn rất khí thế, thỉnh thoảng còn nhìn cô âu yếm, tỏ vẻ rất cảm kích. Bữa ăn gia đình vui vẻ, đầm ấm và không mang theo công việc lên bàn ăn đó chính là một ước mơ nhỏ nhoi của anh, nhưng ước mơ này trước giờ vẫn chỉ là mơ ước. Anh thầm cảm ơn cô đã mang đến cho anh cảm giác của gia đình, cái cảm giác mà cả anh lẫn chị anh đều chưa có được.

Hải Lam cảm nhận thấy sự vui vẻ rạng ngời trên khuôn mặt anh thì bất giác cũng vui lây. Cô mỉm cười, gắp thức ăn thêm cho anh. Cả hai thực sự có một bữa cơm vui vẻ mà ấm cúng. Không biết có phải do vui quá hay không, mà sau đó anh còn muốn giúp cô rửa chén. Dù cho anh chưa từng làm qua những việc này, nhưng cảm giác hai người vừa làm chung, vừa đùa giỡn, trò chuyện thực là thích.

۵ ۵ ۵

.

Buổi chiều, anh bảo sẽ dẫn cô đi đến một nơi anh thường tới. Anh trầm lắng, ít nói chuyện hẳn trong suốt quãng đường đi. Khoảng gần một tiếng sau, xe đã đến nơi, anh khẽ lay cô dậy.

- Tới rồi hả anh?- Cô mơ màng, chầm chậm mở đôi mắt.

Anh nhìn cô ôn nhu, tràn đầy yêu thương, bàn tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rơi xuống trước trán cô.

- Anh dắt em đi thăm một người.

Hải Lam nhanh chóng chỉnh trang lại mình, rồi đi cùng Hạo Thiên

- Đây là nơi yên nghỉ của Trương quản gia, người anh đã từng kể với em.- Anh thấp giọng, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, cảm xúc sâu lắng.- Bác Trương, đây là tiểu Lam, bạn gái của con, người con lựa chọn sẽ yêu thương và chăm sóc suốt cuộc đời.

Rồi Hải Lam khẽ cuối chào trước mộ, sau đó lắng đọng nghe anh tâm sự về những chuyện trước đây của anh.

Lúc còn trẻ, anh từng có bạn gái, nhưng cha mẹ phản đối dữ dội, chỉ có quản gia Trương là luôn lắng nghe anh, tâm sự với anh, giúp anh nhận thức nhiều vấn đề mà anh không có lời giải đáp. Anh cũng thân với chị, nhưng chị của anh cũng chung số phận với anh, cả hai đều bị thúc ép học hành và làm việc từ rất sớm, nên thời gian hai chị em ở cùng nhau cũng không nhiều. Cả hai chị em đều rất quý mến bác quản gia. Bốn năm trước ông ấy bị bệnh mà qua đời, hai chị em vừa ra nước ngoài du học liền bay về ngay nhưng không kịp, làm cả hai đều rất ân hận. Lo xong hậu sự cho quản gia chu đáo, họ sắp xếp cho anh Trương, con trai duy nhất của ông quản gia tiếp nối làm quản gia trực tiếp cho Hạo Thiên, kiêm trợ lí của riêng cho anh, rồi sau đó mới quay lại Mỹ học cho xong chương trình. Đối với họ, anh Trương không chỉ là con trai của ông quản gia già, mà còn là bạn, là anh, là người cộng sự rất mực trung thành, và tin tưởng. Năm nào đến ngày giỗ của ông ấy, chị anh đều đáp máy bay về, rồi cả hai chị em và trợ lý Trương đi thăm mộ ông, sau đó cùng nhau ăn một bữa.

.

- Ông ấy là một người quan trọng trong cuộc đời của hai chị em anh.

Anh cười nhẹ, mắt liếc nhìn tấm ảnh trên mộ hình như cũng đang mỉm cười nhìn mình. Bàn tay anh siết chặt lấy cô hơn, làm cô hiểu được cảm xúc của anh lúc này.

- Em vừa nhận lời ông ấy sẽ chăm sóc, yêu thương anh suốt đời đúng không?- Anh lần này ôm nhẹ vai cô.

- Em có nói sao?- Cô vừa ngạc nhiên, vừa hiếu kỳ.- Mà sao anh biết?

- Bác Trương vừa nói với anh.

- Anh gạt em, em chỉ nói với bác ấy cuối tuần sau sẽ đưa anh về gặp ba mẹ em thôi.

- Em nói… là thật?- Anh hỏi lại, nét mặt ánh lên tia vui mừng.

Hải Lam khẽ gật đầu. Kể từ giây phút đó, miệng anh lúc nào cũng nở nụ cười, trên đường đi về cũng cười, đi ăn tối cũng cười. Anh thật sự vui sướng đến như vậy sao. Cô nhìn anh, thầm nghĩ.

۵ ۵ ۵

.

- Được rồi anh về đi.- Cô mỉm cười nhìn anh.- Hết tuần sau nữa, là anh có thể đường đường chính chính đậu xe trước nhà em rồi.

Mặc dù biết cô đang trêu mình nhưng anh vẫn cười. Còn chủ động xuống xe, bảo là mình cùng cô đi bộ vào đến trước nhà cô, nhìn cô đi vào trong nhà rồi mới trở lại. Thấy anh hào hứng như vậy, cũng không nở dập tắt hứng thú của anh nên cô đồng ý.

- Chị anh muốn gặp em.- Anh vẫn rất vui vẻ.

- Huh? Anh nói chuyện chúng ta với chị ấy rồi sao?

- Uhm.- Anh gật đầu, gương mặt thực thoải mái.- Chị ấy bảo sẽ thu xếp về sớm, để còn thúc đẩy hôn sự của chúng ta.

- Ách, anh đã nói cái gì với chị ấy?

- Anh bảo muốn cùng em kết hôn.

Cô đứng chựng lại, vài giây sau nói:

- Em chưa muốn kết hôn đâu, làm sao lại có thể mất tự do sớm như vậy được.- Cô lắc đầu, rồi bước đi tiếp.

- Sao lấy anh là mất tự do?- Anh vội bước nhanh theo cô.- Anh sẽ không bắt em nghỉ làm, việc nhà cửa sẽ có người giúp việc, em chỉ cần bên cạnh anh, quan tâm anh là đủ rồi.

- Nếu không đủ tự tin cho những việc đó thì làm sao đủ tự tin kết hôn.- Cô lý luận.- Với lại, em mới có hai mươi hai tuổi, vẫn còn rất trẻ nha. Nếu có kết hôn, thì ít nhất cũng phải hai, ba năm nữa.

- Không được!- Anh kêu lên.- Năm nay anh cũng đã hai mươi chín rồi, hai ba năm nữa sao? Anh không đồng ý.

- Nhảm nhí, ai nói sẽ lấy anh.- Nói xong, cô lại bước nhanh hơn.

Anh đoán ra cô hình như có chút xấu hổ, mặt đỏ lên nên mới đi nhanh như thế. Nhưng cô có đi nhanh cỡ nào, anh chỉ cần vài bước là theo kịp. Hạo Thiên miệng cười tủm tỉm, bước tới, ôm lấy vai Hải Lam:

- Không lấy anh thì lấy ai. Cả đời này em sẽ không thoát khỏi bàn tay của anh.

Tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng ý thức được hoàn cảnh, cô cố gắng vùng ra khỏi vòng tay anh. Bàn tay anh to và mạnh mẽ, làm cô có cố sức như thế nào thì kết quả vẫn không thay đổi, anh vẫn ôm chặt vai cô, miệng mỉm cười, chân thì cứ bước đều về phía trước.