Quân Diệu là một doanh nghiệp lâu đời hàng đầu Viễn Thành, sản nghiệp của Quân Diệu liên quan tới mọi ngành nghề, nhất cử nhất động đều được mọi người chú ý.
Mà tòa nhà này, là nơi vô số người ước mơ được bước vào, chỉ là công việc nửa vời thôi cũng có thể khiến người khác ghen tị.
Tòa nhà Quân Diệu cũng rất có thẩm mỹ, mấy năm trước khi Tạ Vân Trì tiếp nhận Quân Diệu, người chủ cũ đã hoàn thành xây dựng lại Quân Diệu, địa chỉ vẫn được chọn ở vùng trung tâm phồn hoa, vẻ ngoài cũng được kiến trúc sư nổi tiếng thế giới thiết kế.
Gần giờ tan tầm, tòa nhà này không có ít người ra ra vào vào, hành động cực kỳ vội vàng.
… Trừ một người.
Người đi qua đi lại đều nhìn một nữ nhân mặc chiếc váy dài đầy xinh đẹp, không hẹn mà đều thả chậm bước chân, ánh mắt sáng lên.
Cô ôm tài liệu trong lòng, giẫm trên đôi giày cao gót, dung mạo xinh đẹp, dáng người tuyệt mỹ.
Khác với phong cách thanh thuần động lòng người đang được ưa chuộng, cô gái này có vẻ đẹp khác hẳn, khi không cười thì nhìn có mấy phần mê người, lúc cười lên lại rất tươi sáng xinh đẹp.
Như ánh trăng sáng.
… Bản thân Kỷ Minh Nguyệt lại không để ý đến mấy ánh mắt như có như không ở xung quanh, cô đến gần tòa nhà Quân Diệu, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Quá cao.
Đứng ở dưới ngước lên, sinh ra loại ảo giác tòa nhà này chọc trời.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không dừng bước, chớp mắt, đi vào.
Đại sảnh sạch sẽ sáng ngời, hai người lễ tân đứng thẳng hàng, tươi cười lịch sự.
Kỷ Minh Nguyệt đi qua, cũng không chờ lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi tới tìm Tạ tổng.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Kỷ Minh Nguyệt quơ quơ tài liệu trong tay: “Tôi tới đưa tài liệu cho Tạ tổng.”
Hai lễ tân nhìn nhau, có chút khó hiểu.
Tuy rằng vị tiểu tỷ tỷ này rất xinh đẹp lại có khí chất, lúc tiến vào Quân Diệu cũng không hề mất tự nhiên, vẫn lịch sự phong nhã như cũ.
Nhưng mà!
Mấy cô cũng không thể tùy tiện cho người vào, vừa thấy không có hẹn trước, cũng không biết là đưa tài liệu gì, khả năng cao lại là một đại mỹ nữ kiếm cớ tiến vào.
Vạn nhất lại giống lần trước để cho Lâm gia đại tiểu thư vào, kết quả thiếu chút nữa bị Tạ tổng đuổi việc, vậy thực sự là được nhiều hơn mất.
Lễ tân tóc ngắn đứng bên trái khách khí mà cười cười: “Ngại quá, vị nữ sĩ này, nếu cô không có hẹn trước thì bọn tôi không thể để cô đi lên, hay là cô để lại…”
Bốn chữ “Phương thức liên lạc” còn chưa nói ra khỏi miệng, chuông điện thoại bàn đã vang lên.
Người bên cạnh nghe máy: “Alo? Chào thư ký Phương, vâng vâng vâng… À, đúng là có một người… Đưa tài liệu đúng không?… Được được, tôi biết rồi, Kỷ tiểu thư tới rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt thở dài trong lòng.
Thư ký Phương gọi cũng đúng lúc ghê, nếu chậm chút nữa, không phải cô sẽ thuận lý thành chương mà để tài liệu lại chỗ tiếp tân, để bọn họ đưa cho Tạ Vân Trì sao?
(Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi)
Căn bản không cho Kỷ Minh Nguyệt cơ hội suy nghĩ nhiều, thư ký Phương đã từ thang máy đi ra, đi rất nhanh.
Thấy cô còn đứng tại chỗ, thư ký Phương mới nhẹ nhàng thở ra, thả chậm bước chân đi tới: “Kỷ tiểu thư, cô đi cùng tôi một chuyến đi. Tạ tổng đang bàn chuyện trong văn phòng, sắp xong rồi.”
… Nghe cái ngữ khí này, không khác câu “Mời cô đi theo tôi” của mấy chú cảnh sát lắm đâu.
Kỷ Minh Nguyệt vừa đi vừa thuận miệng hỏi thư ký Phương: “Thư ký Phương, tối nay anh có phải tăng ca không?”
“Có.” Tuy rằng hoàn toàn không biết vì cái gì Kỷ Minh Nguyệt lại hỏi như vậy, thư ký Phương vẫn thành thật trả lời, “Còn có công việc chưa hoàn thành.”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu: “Như vậy à.”
Dường như còn rất đồng cảm.
Cô dừng một chút, cười thành tiếng: “Nhưng tôi không cần tăng ca, chẳng những không tăng ca, còn được tổng tài của mấy anh mời ăn cơm tối.”
“…”
Kỷ · đột nhiên vênh váo tự đắc · một chút cũng không giống đi theo chú cảnh sát · Minh Nguyệt, vui vui vẻ vẻ đi phía trước, một chút cũng không để ý thư ký Phương ở phía sau tim nát vụn rơi trên mặt đất, nhặt không nổi.
Ôi, thật vui sướng.
***
Trong nhóm chat của Quân Diệu, thành công nổ tung.
Cái nhóm chat này là khởi nguồn của tất cả lời đồn bát quái trong Quân Diệu, hơn nữa vì phòng ngừa bị phát hiện, mọi người đều dùng ký tự để đặt tên.
Cũng chính vì thế, trong nhóm này nói chuyện rất thỏa thích, không kiêng kỵ gì.
Mà nguyên nhân nổ tung hôm nay, là do vào lúc tan tầm, trong nhóm có tin nhắn.
A01:【Chư vị, có một đại mỹ nữ tới tìm Tạ tổng.】
E11:【Cái này có gì để nói, mỹ nữ tìm Tạ tổng còn ít sao? Không phải lần nào cũng là cả mặt Tạ tổng cũng không thấy à?】
D21:【Đừng nói nữa, Tạ tổng của chúng ta thực sự là ý chí sắt đá. 】
A01:【Không! Chư vị! Các người không hiểu ý tôi, nếu như bị đuổi thì tôi còn nói với mấy người sao?】
A01:【Đại mỹ nữ! Đi lên tầng!】
A01:【Thư ký Phương tự đi xuống đón!! Khách khí đến mức không thể khách khí hơn!】
C23:【Mẹ nó?】
G53:【Mẹ nó…】
B44:【Mẹ nó!】
…
Mà nhân vật chính là Kỷ Minh Nguyệt lại hoàn toàn không biết gì về buổi nghị luận này.
Cô đi theo thư ký Phương vào thang máy, lên đến tầng cao nhất, rời xa sự ồn ào phía dưới, vào không gian làm việc của tổng tài.
Mấy vị thư ký tổng tài của Tạ Vân Trì đều đang bận rộn làm việc, lúc tiếp điện thoại cũng là khinh thanh tế ngữ, nhìn qua chuyên nghiệp lại thong dong, phân công cũng rất rõ ràng.
(Khinh thanh tế ngữ: tiếng nói nhỏ nhẹ)
Thấy thư ký Phương đưa một đại mỹ nhân tới, vài thư ký ngẩng đầu, chào hỏi thư ký Phương, lại gật gật đầu với đại mỹ nhân, tựa hồ cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thư ký Phương khinh thanh tế ngữ: “Kỷ tiểu thư, cô đến phòng chờ đợi Tạ tổng một chút là được.”
Kỷ Minh Nguyệt đáp ứng, đi vào.
Chờ cánh cửa đóng lại, mấy người vừa rồi thoạt nhìn bình tĩnh mới đồng loạt ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập bát quái, tất cả đều nhìn chằm chằm thư ký Phương, nhìn đến mức thư ký Phương cũng chột dạ.
Thư ký Trần hỏi trước: “Đó là ai vậy?”
“Là bạn…” Thư ký Phương dừng một chút, “Cùng trường cao trung của Tạ tổng.”
“…”
Đáp án trở tay không kịp.
Thư ký Phương phất phất tay: “Nói thật, tôi so với mấy người còn tò mò hơn được không? Cảm giác dường như gần đây Tạ tổng đổi tính, cái gì tôi cũng không dám hỏi.”
Anh lặng im hai giây, lại nói, “Tôi vừa nhắc tới Kỷ tiểu thư, Tạ tổng liền hỏi tôi đã tìm được bạn gái chưa, chưa tìm được thì đừng hỏi.”
Ở trong mắt thư ký Phương, ba chữ “Kỷ Minh Nguyệt”, đã hoàn toàn sánh bằng “Tạ tổng mẹ nó lại giục mình đi xem mắt”.
***
Bạn cùng trường cao trung Kỷ Minh Nguyệt cũng không phải chờ quá lâu.
Cửa văn phòng đóng chặt, Kỷ Minh Nguyệt cũng không để ý, chỉ ngồi trên ghế sofa, cảm giác còn tự tại hơn chủ nhân nơi này.
Cô tùy ý cầm một tờ báo bên cạnh, sau khi lật hết trang này đến trang khác, cửa phòng bị đẩy ra.
Kỷ Minh Nguyệt đứng lên.
Một nam nhân từ văn phòng đi ra, cô cũng không hiếu kỳ, ánh mắt cũng không hề đặt trên thân người nọ, tùy ý lại lịch sự mà gật gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục làm chuyện của mình…
Có ít tiếng động.
Rồi sau đó, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy thanh âm vạn phần kinh ngạc của một nam nhân: “Kiana?!”
?
Kỷ Minh Nguyệt hơi giật mình.
Kiana là tên tiếng Anh của cô, ở trong nước không có ai gọi cô như vậy.
Hơn nữa thanh âm này…
Cô ngẩng đầu.
Tạ Vân Trì đã từ văn phòng đi ra, một thân âu phục, thanh tuấn vô cùng.
Anh liếc liếc cảnh tượng bên ngoài, bất động thanh sắc: “Văn Hiên, cậu biết Miêu Miêu?”
Kinh ngạc trên mặt Vu Văn Hiên đã chuyển thành…
Khiếp sợ không nói thành lời.
Cái gì mà Miêu Miêu!
Anh cùng Kỷ Minh Nguyệt quen biết đã nhiều năm, cũng chỉ có thể gọi một tiếng Kiana mà thôi, như thế nào mà Tạ Vân Trì có thể gọi Miêu Miêu!
Kỷ Minh Nguyệt cũng cảm thấy…
Duyên phận thật là quá kỳ diệu, à không, hẳn là thế giới quá nhỏ.
Cô lại ý thức được chuyện gì, nghiêng đầu liếc liếc Tạ Vân Trì: “Cho nên, Vu Văn Hiên, ông chủ của cậu chính là… Tạ tổng?”
Vu Văn Hiên ngơ ngác gật đầu.
“Hạng mục này cũng là Quân Diệu đầu tư?”
Vu Văn Hiên tiếp tục ngơ ngác gật đầu.
Tạ Vân Trì khẽ cười một tiếng: “Văn Hiên, lúc trước cậu kể về người hợp tác ở Mỹ, chính là Miêu Miêu sao?”
“Cái này còn không phải rõ ràng rồi sao.” Vu Văn Hiên cũng cảm thấy không quá thích hợp, tự vò đầu mình.
“Nữ hài tử mà cậu nói đã theo đuổi mười năm vẫn chưa thành công, cũng là Miêu Miêu sao?”
Ngữ khí của Tạ Vân Trì càng thêm ôn hòa.
Vu Văn Hiên: “…”
Dường như có gì đó không ổn.
Chẳng qua Vu Văn Hiên từ trước đến nay không phải người biết che giấu, anh nuốt nước miếng, nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh không nói một lời, lại nhìn Tạ Vân Trì rõ ràng đang cười rất hiền lành nhưng lại khiến anh cảm thấy kinh hồn bạt vía, vẫn là…
Gật gật đầu.
“Ừm.”
“Người phụ trách Vu.” Tạ Vân Trì đột nhiên thay đổi xưng hô, “Tôi để anh ra nước ngoài làm việc hay là yêu đương?”
?
Tạ Vân Trì mẹ nó lần trước cậu không có nói vậy nha.
Lần trước tôi gọi điện thoại cho cậu, nói theo đuổi nữ thần không được, cậu còn bày chiêu cho tôi!
Tạ Vân Trì cũng dừng một chút.
Anh nhìn hiểu ánh mắt của Vu Văn Hiên, nhân tiện cũng nghĩ tới hành động trước đó của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tạ Vân Trì cảm thấy bản thân là tên ngu dốt đệ nhất thiên hạ.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn không hiểu cuộc đối thoại bằng ánh mắt của Tạ Vân Trì và Vu Văn Hiên, nhưng cũng nghe hiểu một câu.
Cô phụ họa: “Đúng vậy, người phụ trách vẫn nên đặt tâm tư ở chỗ công việc thì hơn.”
Vu Văn Hiên: “…”
Anh hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nói sang chuyện khác: “Kiana, sao cậu lại ở chỗ này?”
Kỷ Minh Nguyệt: “Tạ tiên sinh mời mình đi ăn… Để đón gió tẩy trần.”
Vu Văn Hiên vẻ mặt mơ hồ: “Cho ai?”
“…Cho mình.”
Vu Văn Hiên quay đầu lại nhìn Tạ Vân Trì, càng thêm mơ hồ: “Cậu tới Viễn Thành cũng vài ngày rồi, tro bụi trên người còn chưa được rửa sạch sẽ hay sao?”
Anh hiểu ra vài phần, lại quay đầu lại nhìn Tạ Vân Trì.
“Lão Tạ, người thực sự phong trần mệt mỏi, còn chưa làm quen múi giờ đã phải tới đây làm trâu làm ngựa cho cậu, là tôi.”
Tạ Vân Trì phủi phủi mấy hạt bụi không hề tồn tại trên cổ tay áo, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
“Mời cậu ăn cơm cũng không phải là không được.”
?
Vu Văn Hiên càng thêm cẩn thận.
Dựa theo kịch bản của Tạ Vân Trì, sau câu “XXX cũng không phải không được” chắc chắn sẽ còn…
“Nếu sau khi ăn uống xong, cậu cùng tôi lên tầng 4 vận động để tiêu hóa là được.”
Vu Văn Hiên: “…”
Anh lặng im hai giây, quay đầu nói với Kỷ Minh Nguyệt, “Kiana, dù sao mình theo đuổi cậu mấy năm nay cũng không thành công, mình nghĩ đã đến lúc bỏ cuộc rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt không hiểu nổi.
Cô đè thấp thanh âm, hỏi Vu Văn Hiên: “Vận động sau khi ăn là làm gì?”
Vu Văn Hiên nhớ lại ký ức đau thương, hối hận đan xen, thất vọng buồn lòng: “Đánh nhau.”
Lần này là Kỷ Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người.
… Tạ Vân Trì sẽ đánh nhau?!
Vu Văn Hiên dừng một chút, lắc đầu sửa miệng: “À không, là mình bị đánh.”