Tiêu Minh tự cho là cô bé khen đẹp bèn đắc ý: “Đấy là đương nhiên! Ca ca em đẹp trai như vậy, nòng nọc anh bắt về nhất định là đẹp trai nhất!”
Những chuyện tương tự còn rất nhiều.
Ví như lúc tắm xong ngồi nghịch nước, cậu chàng thích vuốt ve đôi bàn chân, Kiều Nhân bảo mãi không nghe, đến khi Tiêu Dương về lườm một cái cậu chàng mới chịu thôi.
Tiêu Mình lại nảy ra một trò mới. Cu cậu giơ bàn chân phủ phấn rôm ra trước mặt em gái, rồi cười đầy tự luyến, hếch cằm hỏi Nghệ Hy: “Hy Hy, chân ca ca thơm không?”
Tiêu Nghệ Hy vẫn cười ngô nghê, rớt cả dãi xuống chân ông anh.
Tiêu Minh tự đắc cho rằng cô em bị mùi thơm của chân mình làm cho choáng váng nên vênh váo được ngay: “Đấy là đương nhiên! Ca ca em đẹp trai như vậy, đến chân còn thơm!”
Kiều Nhân nạt: “Đi rửa chân mau!”
Thực tế cho thấy, không chỉ tự mãn, cậu chàng này còn là người theo chủ nghĩa trọng sắc.
Đến khi Nghệ Hy gọi “đi ị” thành “đi ịnh” thì Tiêu Dương không thể phớt lờ được nữa.
Trẻ con có dễ thương cũng không thể chiều mãi. Tiêu Dương tổng kết như vậy.
Tiếp theo, Tiêu Nghệ Hy bắt đầu học đếm. Kiều Nhân mất cả buổi dạy cho con số 1, cô bé vẫn chỉ biết nhìn số 1 cười khanh khách. Phải đợi Tiêu Dương ra tay, dạy lại con cách phát âm từ “ba”, rồi học đếm được từ 1 đến 8. Kiều Nhân cho rằng vạn sự khởi đầu nan, con mới bắt đầu học nên khó, không ngờ tất cả khó khăn chỉ là mới bắt đầu.
Lúc con nhà người ta biết đếm từ 1 đến 10. Tiêu Nghệ Hy biết đếm từ 1 đến 8.
Lúc con nhà người ta biết đếm từ 1 đến 20. Tiêu Nghệ Hy biết đếm từ 1 đến 8.
Lúc con nhà người ta biết đếm từ 1 đến 50. Tiêu Nghệ Hy biết đếm từ 1 đến 8.
Lúc con nhà người ta biết đếm từ 1 đến 100, cuối cùng Tiêu Nghệ Hy đã biết đếm từ 1 đến 10.
…
Kiều Nhân cực kỳ lo lắng.
Sau này học viết chữ, ghép vần,… bất kể là học gì, Nghệ Hy đều chậm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Kiều Nhân rất lo lắng cho tương lai của con. Điều đáng thương nhất là những thứ này không thể cần cù bù khả năng, tố chất của con bé quá kém.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không quá tệ. Con gái ngốc một chút cũng không sao, vẻ ngoài xinh đẹp, sau này kiếm được một người chồng tốt là ổn.
Đáng tiếc con bé lại có một ông anh không biết điều.
Hôm sinh nhật Tiêu Minh chín tuổi, cu cậu không biết nịnh nọt thế nào, được ông bà tặng cho một bộ trống điện tử dành cho trẻ em. Từ đó suốt ngày khua chiêng gõ trống trong phòng, bật loa hết cỡ.
Kiều Nhân không ngăn cản con theo đuổi sở thích cá nhân, sửa sang lại cách âm trong phòng, cho cu cậu một mình trong đó thích nghịch thế nào thì nghịch. Ai dè Tiêu Minh còn rủ rê em gái nghịch bậy theo.
Một hôm Hoàng Linh tới chơi, vừa mở cửa chào cậu nhóc liền thấy Tiêu Minh đang điên cuồng gõ trống còn Tiêu Nghệ Hy thì cầm míc say mê gào lên: “Nào chúng ta cùng lắc! Cùng nhau lắc!”
Anh em hai đứa bật nhạc to hết cỡ. Ông anh thì làm như một nghệ sĩ rock còn cô em thì hét nhăn cả mặt lại như bị táo bón, cứ thế hát: “Cùng nhau lắc! Cùng nhau lắc! Cùng nhau lắc!”
Chết nữa là ông anh Tiêu Minh còn lợi dụng tiếng nhạc quá lớn mà cười ha hả thành tiếng.
Sinh hai con là không được. Cho dù Tiêu Dương là con một nhưng Kiều Nhân còn một người em cùng cha khác mẹ nữa. Đây là BUG lớn nhất toàn văn, mong mọi người bỏ qua…
Chú thích:
Về đoạn nói ngọng của bé Hy Hy, đó là các từ 爸爸( Bà ba) 抱抱 (bào bào – ôm ôm) 帕帕 (pà pà). Bé bị ngọng b, p. Tiếp đó, đoạn “đi ị” và “đi ịnh” nguyên văn là 拉粑粑 (lā bābā) và 拉帕帕 (lā pà pà), đoạn này bé vẫn ngọng b, p như trên. Từ 拉粑粑 (lā bābā) có nghĩa rất đặc biệt, theo Baidu thì nó vừa có nghĩa là (trẻ em) đi ị, ở Hồ Nam nó có thêm một nghĩa là một thứ ăn được, bé nói ngọng thành 拉帕帕 (lā pà pà) từ này nghĩa là gì thì mình không rõ lắm nhưng chiết tự thì 拉 là kéo còn 帕 là khăn, không biết lúc ghép lại thì thế nào. Ai hiểu rõ hơn chỉ mình với