Những cây long não ven đường cao thẳng tắp, cành lá xào xạc trong gió đêm.
Như trong bài thơ cổ từng nói, cỏ cây sum suê là xuân đã sang, chẳng mấy mà xuân sẽ tàn.
Dư Trừ mím môi dưới, cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhìn mặt cô ấy một cái, sau đó cúi đầu.
Biết nên nói gì đây? Biết phải cảm ơn chị ấy thế nào đây?
Ây da, thật là, sao cứ ở bên chị ấy là mình lại ngốc nghếch thế nhỉ?
Trình Khuynh lùi lại hai bước, trong giọng nói hiếm khi nghe thấy giọng cười đùa: "Trêu em thôi."
"Được rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, chị cũng vậy ạ."
Đi được một đoạn xa, Dư Trừ quay người lại, nhìn bóng dáng cao gầy thanh nhã dưới ánh đèn đường đang chậm rãi rời đi.
Trở lại ký túc xá, Dư Trừ nhanh chóng tắm rửa, bật đèn bàn bắt đầu đọc sách.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Cậu đang đọc gì vậy? Gần đây cậu không có bài tập về nhà à."
Dư Trừ: "À... Tớ đọc sách giáo khoa ấy mà, có vài chỗ trên lớp chưa hiểu."
Cô muốn đọc để quên đi cảnh tượng vừa rồi.
Hôn với không hôn gì chứ... Cô nghiêm túc cảnh cáo mình không được suy nghĩ lung tung.
*
Thứ Tư, buổi chiều Dư Trừ chỉ học có hai tiết, vội vàng quay video thứ tư sau giờ học.
Phong cách của video này quay trở lại phong cách đời sống hàng ngày. Đây là Vlog hàng ngày của một tài khoản trên nền tảng xã hội do nhóm của Đường đạo điều hành. Nó rất thoải mái, nhịp độ chậm rãi. Là cuộc sống thanh nhàn mà người dân thành thị mong ước giữa đời sống hối hả trong quá trình hiện đại hóa.
Bốn người mẫu được thuê cho buổi chụp hình này gồm hai chàng trai và hai cô gái. Tần Phàm cũng xuất hiện trong video lần này. Cô giống như một người chị cả, đưa họ đi nấu bữa tối ở ngôi nhà bên bờ biển và chuẩn bị bữa tiệc nướng trên bãi cỏ.
Dư Trừ đã hoàn thành xong phần yêu cầu của mình, tưới hoa, trêu chọc mèo con trong phòng, ngoài những việc đó ra, cô không được thêm cảnh quay nào nữa.
Tần Phàm sắp xếp mọi thứ theo thứ tự, gọi cô vào bếp: "Tiểu Trừ, lại đây giúp chị cắt khoai tây nào."
"Vâng, em tới ngay."
Dư Trừ xắn tay áo lên, mỉm cười với ống kính: "Chúng ta bắt đầu nấu bữa tối thôi!"
Tần Phàm nhìn cô mỉm cười.
Nụ cười của cô gái trẻ luôn đặc biệt cuốn hút, đôi mắt trong veo như gió xuân thổi qua mặt hồ, rất thoải mái.
"Cứ xắt thành từng lát, đừng xắt dày quá."
"Vâng ạ."
"Đưa đĩa cho chị, Tiểu Trừ."
"Vâng."
Hình ảnh hai người đang bận rộn trong bếp đặc biệt hài hòa ăn ý, người đẹp đứng cạnh nhau cũng đặc biệt bắt mắt hơn một chút, người quay phim luôn nhạy với cái đẹp, cảnh trong bếp cũng là lâu nhất.
Video hôm nay nhìn chung tương đối nhẹ nhàng.
Trong lúc quay có một chi tiết nho nhỏ, đó là Dư Trừ có thể cảm giác được ba người còn lại đang cố ý chiếm spotlight, tranh thủ càng nhiều đất diễn càng tốt, nhưng cô cũng không nói gì.
Tần Phàm cũng hiểu ý, không ngừng nhờ cô hỗ trợ, lặng lẽ thêm vào cho cô rất nhiều cảnh.
Tần Phàm là nhân vật chủ lực trong bữa tiệc nướng, gọi Dư Trừ tới: "Tiểu Trừ, đến nướng xiên thịt cừu đi em. Trước tiên em phết một lớp dầu nhé, đợi hơi chín thì cho thì là vào."
Dư Trừ cảm nhận được lòng tốt của cô ấy, ngẩng đầu lên mỉm cười với cô ấy.
Tần Phàm ở bên cạnh cô, đưa gia vị cho cô, cẩn thận hướng dẫn cô cách làm.
Hai tay Dư Trừ đưa lên hạ xuống, từng sợi tóc trên trán rơi xuống.
"Em dừng một chút," Tần Phàm cúi người vén tóc ra sau tai cho cô, "Được rồi."
Dư Trừ không nhìn cô ấy, chỉ nói cảm ơn.
Trong lòng cô cảm thấy có hơi xấu hổ trước tiếp xúc vừa rồi, cho nên im lặng một lúc.