"Hây, Gối Đầu công chúa của chúng ta tới rồi này."
Quán bar Như Bạc.
Dư Đình Thu nhẹ nhàng đong đưa ly rượu, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Tối hôm qua Tiểu Chu gọi điện cho tôi, tôi lại đang bận, bằng không tôi thật sự muốn tới lắm. Tiếc ghê đó, Trình, Giáo, Thụ*!"
*Thụ trong giáo thụ (giáo sư) và thụ trong công thụ đồng âm khác nghĩa /shòu/.
Trình Khuynh bình tĩnh nói: "Sầm Âm tìm cậu kìa?"
Nụ cười của Dư Đình Thu nhạt dần: "Đừng nhắc đến tên cô ta."
Trình Khuynh: "Cậu giễu tôi thì được còn tôi thì không được phép chọc vào điểm yếu của cậu sao, làm gì có đạo lý đó."
Dư Đình Thu quay đầu lại, mấy giây sau mới cười nói: "Tùy cậu, thế cậu nói cho tôi nghe xem, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà không biết xấu hổ mỗi ngày đều nằm xuống làm 0 vậy?"
Trình Khuynh uống chút rượu, dừng một chút mới nói: "Em ấy còn nhỏ quá, quên đi."
Một tờ giấy trắng tinh không nên lấm lem nhuộm màu.
Dư Đình Thu mở to hai mắt kinh ngạc: "Hơn 20 tuổi rồi đấy! Nhỏ ở chỗ nào? Cậu cứ làm quá lên! Cho nên cậu mới không nỡ xuống tay sao?"
Trình Khuynh lắc đầu: "Xuống tay gì chứ? Nói chuyện dễ nghe một chút được không?"
Dư Đình Thu cười khẽ: "Được rồi, chúng ta đổi chủ đề. Để tôi giới thiệu cho cậu một đối tượng nghiêm túc, tha hồ mà yêu đương. Để cậu không phải nhân từ nương tay, dục cầu bất mãn nữa.
"...Mấy câu này thoát ra từ miệng cậu nghe cứ thế nào ấy nhỉ."
"Không tính suy xét sao? Hay là ở phương diện đó cậu đã thỏa mãn rồi. Tôi thấy cậu rất vui vẻ đó nha."
"Vui vẻ? Không hẳn."
"Không vui thì đổi đi. Ngoài kia thiếu gì gái đẹp."
Trình Khuynh giơ tay chạm vào hoa tai: "Chuyện này nói sau đi."
Dư Đình Thu tặc lưỡi hai lần.
Trước đây Trình Khuynh không có tính cách này, cô ấy chưa bao giờ ba phải hay mơ hồ trong lời nói lẫn hành động.
Cô quay đầu cười cười, sau này đoán chừng sẽ có trò vui để xem đây.
Chỉ trong chốc lát, lại có một cô gái trẻ khác đi tới, khác với cô gái nóng bỏng lần trước, cô gái này vẻ mặt ngây ngô, đỏ mặt hỏi Trình Khuynh: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc được không ạ?"
Trình Khuynh nhàn nhạt liếc cô gái một cái, có chút chán nản nghịch nghịch hoa tai: "Học sinh à?"
"Vâng... Đây là lần đầu em đến đây cùng bạn bè."
"À, vậy trở về học tập chăm chỉ đi nhé."
Mặt cô gái càng đỏ hơn, trước kia là ngượng ngùng, bây giờ là xấu hổ: "Em, em..."
Cô gái không hiểu Trình Khuynh có ý gì, chị ấy cho rằng mình ít học sao?
Dư Đình Thu vẻ mặt như xem kịch vui.
Trước kia cô hay nói đùa với Trình Khuynh, trông cô ấy thanh lãnh ngự tỷ công khí mười phần thế này rõ ràng là cơ quyển thiên thái*. Sự thật chứng minh cô không hề nói sai, Trình Khuynh mới đến Như Bạc vài lần, hầu như lần nào cũng có người đến xin liên lạc.
*có thể hiểu như soái tỷ.
Trình Khuynh liếc nhìn cô, ra hiệu cô giải vây giúp.
Dư Đình Thu đặt ly rượu xuống, lười biếng vuốt tóc: "Bé ơi, nghe chị nói này, cô ả này chán lắm, suốt ngày chỉ thích khuyên người khác học hành thôi, bé tránh xa chị ấy ra, đừng chơi với chị ấy nha."
Khóe môi nở một nụ cười, dáng vẻ tươi sáng sâu lắng, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt lấp lánh khiến cô gái trẻ đỏ mặt: "Dạ... Cảm ơn tỷ tỷ..."
Dư Đình Thu mỉm cười nói không có gì: "Cô bé, tối nay em muốn uống gì chị sẽ đãi em. Cứ vui vẻ cùng bạn bè nhé."
Cô đang định nói gì đó để cô bé trở về thì nhìn thấy có người vừa bước vào quán bar, mắt cô đờ đẫn một giây, liền nắm lấy tay cô bé nói: "Chúng ta cùng diễn một vở kịch nhé. Lát nữa chị sẽ tặng thẻ giảm giá VIP cho bé!"
Trình Khuynh cũng ngồi thẳng dậy, nhìn theo ánh mắt của cô.
Trong quán bar tiếng nhạc vang lên, Sầm Âm mặc áo sơ mi trắng quần dài lạc lõng với nơi đây, cô dùng vẻ mặt thờ ơ né tránh đám đông rồi đi thẳng đến quầy bar.
"Đình Thu."
Người đang nói chuyện với cô gái trẻ dường như không nghe thấy gì, vẫn nở nụ cười duyên dáng mặt mày như tranh vẽ.
Cho đến khi tiếng nhạc trong quán bar dần yên tĩnh rồi dừng lại.
Bạn bè của cô gái cũng đến bảo cô quay về, Dư Đình Thu quay lại, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Sầm tổng thật có năng lực, vừa tới đã quét sạch nơi này."
Ninh tỷ đi tới vỗ nhẹ vai cô: "Các cậu nói chuyện đi nhé."
Dư Đình Thu không giận Ninh tỷ, dù sao người ta mở cửa làm ăn cũng vì tiền. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không tức giận. Cô hất cằm: "Sầm tổng tìm tôi có việc gì?"
"Cái này," Sầm Âm giơ tay cầm một chiếc hộp lên, "Sao cậu lại vứt nó đi?"
Dư Đình Thu cười cười, cầm lấy chiếc hộp trong tay cô, ném mạnh đi: "Thứ đến muộn, dù là người hay đồ vật, tôi đều không thèm."
Môi Sầm Âm mấp máy, nhưng không nói gì.
Một lúc sau, cô lặng lẽ nhặt chiếc hộp lên.
Trình Khuynh thở dài, kéo Dư Đình Thu: "Tôi gọi tài xế đưa cậu về trước. Cậu uống nhiều quá rồi."
Cô nhìn Sầm Âm một cách mơ hồ, bảo cô ấy đừng coi trọng lời nói khi say của Dư Đình Thu. Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài, đừng làm lớn chuyện không hay.
Sầm Âm cúi đầu, từ từ siết chặt chiếc hộp trong tay.
Trên đường về, Dư Đình Thu mở cửa sổ cho thông gió: "Sao cậu lại ngăn cản tôi, còn nói tôi say... Lòng tôi nghĩ gì thì tôi nói đó, năm đó chính tôi là người đề nghị chia tay. Đã qua nhiều năm như vậy mà cô ta còn trở về ra vẻ thâm tình, thật nực cười."
Trình Khuynh không đáp lời cô: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Được rồi, ngày mai tôi còn phải đi hẹn hò với bạn gái mới."
"Đình Thu," Trình Khuynh hiếm khi gọi tên cô một cách nghiêm túc, "Mấy năm nay cậu đã tìm nhiều bạn gái như vậy. Ai trông giống Sầm Âm thì cậu không muốn nói chuyện điện thoại, ai có giọng giống Sầm Âm thì cậu không muốn gặp mặt. Cậu còn muốn lừa mình dối người tới bao giờ nữa?"
Vẻ mặt Dư Đình Thu cứng đờ trong hai giây: "Đừng nói nhảm... Được rồi, Tiểu La nhà tôi vẫn đang đợi tôi trả lời tin nhắn đây này... Lo đi đi."
*
"Tiểu La, cháu có thấy tin nhắn thoại tối qua dì gửi không?"
"Cháu xem rồi, dì Út, tối qua dì uống nhiều lắm hả, nghe giọng cứ lè nhè ấy."
"Cháu quan tâm dì có uống hay không làm gì, nhóc con vô tâm này... Được rồi. Dì đã tìm người bạn luật sư kiểm tra hợp đồng cho cháu, không phải vấn đề gì lớn. Nếu thực sự có vấn đề thì cứ xử lý theo pháp luật. Đừng lo nữa."
Dư Trừ không ngờ rằng dì Út đã tìm được luật sư: "Không sao đâu dì, cháu chỉ muốn nói với dì trước để đề phòng thôi. Ở đây quay thêm hai video nữa là được."
Sự việc lần này đã dạy cho cô một bài học, sau này cô sẽ thận trọng hơn.
Dư Đình Thu đột nhiên hỏi: "Dì quên hỏi, sao đột nhiên cháu lại quay video?"
"À, có bạn học rủ cháu đi nên cháu đi thôi."
"Thật không?"
Cô có chút nghi hoặc, nhưng đêm qua cô bị mất ngủ lại còn đau đầu, tạm thời không có thời gian nói chuyện nghiêm túc với Dư Trừ.