Cuối tuần sau video thứ hai mới được tung ra, nhưng Dư Trừ phát hiện video gốc đã bị bắt chước và đạo nhái.
Định nghĩa liên quan đến đạo nhái, bắt chước hiện nay rất rộng và chưa có cơ sở thực tế nên việc khiếu nại, tố cáo sẽ không thành công.
Ngay cả Tần Phàm cũng tới an ủi cô, chuyện này cũng khá bình thường, em đừng quá coi trọng.
Nhưng Dư Trừ lại không thể bình tĩnh được, cô trầm cảm hồi lâu, gửi tin nhắn cho Trình Khuynh: "Cô Trình, chị có biết cảm giác bị đạo nhái là thế nào không ạ?"
Trình Khuynh không trả lời cô, một lúc sau mới trực tiếp gọi điện: "Sao thế?"
Đây là lần thứ hai Dư Trừ nhận được cuộc gọi của cô ấy, cô sửng sốt một chút rồi nói: "Dạ... Cũng không có gì, chỉ là đoạn video em quay với người khác hình như bị đạo nhái."
"Ra vậy," Ngữ khí Trình Khuynh chậm lại, trả lời câu hỏi trong tin nhắn của cô, "Tôi cũng từng bị đạo nhái. Đó là một bạn học trong nhóm nghiên cứu của tôi, trong khi tôi đang sửa lại luận văn thì người đó đã gửi một bài cùng tiêu đề đi trước."
"Sao lại có chuyện như thế được! Chị có giận không ạ?"
"Tất nhiên là tôi giận chứ."
"Vậy sau đó người đó thế nào ạ?"
"Làm giảng viên ở một trường đại học bình thường. Năm ngoái đã bị đuổi vì sai sót chuyên môn."
Dư Trừ cười: "Em còn tưởng chị sẽ nói 'Đừng so đo với loại người đó' để an ủi em chứ."
Trình Khuynh cũng cười nói: "Như thế mà an ủi gì chứ, gặp phải chuyện xấu thì ai cũng sẽ tức giận thôi. Nhưng giải quyết vấn đề quan trọng hơn là để cảm xúc lấn át. Nếu thật sự không giải quyết được thì hãy ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục làm chuyện của mình."
Đó là những gì Trình Khuynh đã nói với cô, hãy giải quyết vấn đề thay vì để cảm xúc lấn át.
Không phải một lời an ủi ôn nhu nhưng lời nói lại lặng lẽ chảy qua như nước suối mát lành trong vắt.
"Sao em không nói gì?"
"Dạ... Vừa rồi em hơi ngẩn ra một chút."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng còi xe, Trình Khuynh có hơi khó chịu nói: "Tai của tôi gần đây hình như có hơi viêm."
Tháng Ba trời vẫn lạnh nên mọi thứ vẫn ổn.
Gần đây trời càng lúc càng nóng, có lẽ do cô tắm xong không kịp lau tai bằng thuốc sát trùng, dạo này thời tiết nắng nóng, hình như có hơi rướm máu.
Dư Trừ lập tức hỏi: "Chị đang ở đâu ạ? Em qua xem giúp chị!"
Trình Khuynh suy nghĩ một chút: "Để tôi qua chỗ em, tôi đang ở gần Minh đại."
Dư Trừ lập tức trèo ra khỏi giường, thay bộ đồ ngủ ra.
An Khả hỏi đùa: "Sao thế, nói chuyện với chị Trình nhà cậu một lúc là hăng hái hừng hực như uống máu gà ấy nhỉ."
Dư Trừ trợn mắt nhìn cô: "Cậu bớt trêu chọc tớ đi nha."
An Khả cười cười.
Cô muốn nhắc nhở Dư Trừ, phải chăng cậu có quá nhiều cảm xúc và sự ỷ lại không thể giải thích được vào người đó, nhưng nói ra chỉ sợ làm Dư Trừ mất hứng, nên cuối cùng cô cũng không nói ra.
Dư Trừ mặc áo len màu xanh bạc hà, quần jean trắng, búi tóc rồi vội vã xuống lầu.
Cô hẹn gặp Trình Khuynh ở cổng trường.
Chỉ mới mấy phút cô đã chạy tới, định vị mà Trình Khuynh gửi tới hai phút trước cho thấy cô ấy vẫn còn cách đây 2 km nên cô đã đến sớm.
Dư Trừ đứng đó, ngẩng đầu hít một hơi sâu không khí mùa xuân.
4 giờ rưỡi chiều, ánh nắng chói chang, mây trắng nở rộ, trong không khí thoang thoảng hương hoa... Những cảm xúc nho nhỏ tích tụ trong lòng cô như bị cuốn đi, cô tự nhủ 'đừng quá bận lòng vì những chuyện diễn ra trên mạng'.
Tập trung vào phát triển bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Cô ngẩng đầu lên chụp ảnh hoa mộc lan trong gió xuân rồi đặt làm ảnh khóa màn hình điện thoại.
Cách đó không xa có người gọi cô: "Dư Trừ?"
"Hả?"
Dư Trừ quay lại, gật đầu với Lâm Tiêu, "Hello."
Lâm Tiêu đứng nơi đó, mỉm cười nhìn cô: "Cậu có hẹn với ai à?"
Dư Trừ đáp một tiếng: "Đợi người."
Nụ cười của Lâm Tiêu nhạt dần, nhưng cậu vẫn nói với giọng đùa cợt: "Đợi Từ Dĩ Hằng?"
Dư Trừ có chút không vui: "Không liên quan gì đến Từ ca."
Lâm Tiêu cúi đầu: "Xin lỗi, tôi chỉ... Cậu biết không, đã từ lâu, tôi đối với cậu..."
Dư Trừ vừa nghe thấy cậu tamở lời đã muốn bỏ chạy.
Nhưng Lâm Tiêu lại đứng chắn trước mặt cô: "Cậu nghe tôi nói đã."
"Nghe cậu nói gì?" Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Không biết Trình Khuynh đã đến tự khi nào, cô mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây sáng màu, cặp kính gọng bạc khiến cô trông dịu dàng và tao nhã.
Cô ấy vòng tay qua vai Dư Trừ, kéo cô vào lòng, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Xin lỗi, cậu tìm bạn gái tôi có chuyện gì vậy?"
Đồng tử của Lâm Tiêu bỗng nhiên giãn ra.
Phụ nữ... Bạn gái. Thảo nào suốt hai năm qua cậu chưa từng thấy Dư Trừ thân thiết với chàng trai nào cả... Chẳng lẽ là vì thích phụ nữ sao?
Sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, nhưng đối mặt với người phụ nữ trước mặt, cậu không thể nào chế nhạo cô ấy như cái cách mà Từ Dĩ Hằng từng làm với cậu... Ngoại hình, khí chất và phong thái của cô ấy đều vượt xa cậu.
Lâm Tiêu rời đi với khuôn mặt như thất hồn lạc phách.
Trình Khuynh buông ra, nói: "Xin lỗi, chưa được em cho phép mà đã nói như vậy."
Dư Trừ cười: "Không sao ạ, may là có chị giải vây giúp em, cậu ta đã phiền em từ lâu."
Nhưng tim cô vẫn đập thình thịch liên hồi.
Dù biết Trình Khuynh chỉ thuận miệng nói ra, nhưng sao cô lại như vậy chứ?
Nhưng đó nhất định không phải là thật đâu.
Trình Khuynh chỉ đi ngang qua, vội vàng ăn bữa trưa rồi rời đi thật nhanh.