Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 32: 32 Đuổi Ra Khỏi Nhà Họ Mộ


Lãnh Tử Sâm sửng sốt, anh biết tai nạn xe cộ của mình không phải là ngoài ý muốn, nhưng anh thật sự không ngờ, thế mà người hại anh lại là dì hai của Mộ Thi Hàm.
Mộ Thi Hàm thấy anh không nói gì cũng không thúc giục, cô chỉ ngồi yên lặng, cảm giác tội lỗi trong lòng cô lan tràn như nước lũ, sau khi sống lại, cô chỉ lo đề phòng mẹ con Mộ Mỹ Dung làm hại mình, lại cô quên mất ngoài làm hại mình, bọn họ còn có thể làm hại những người cô quan tâm.

Sự bất cẩn của cô suýt chút nữa đã hại chết Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm không biết Mộ Thi Hàm đang nghĩ gì, nghe xong lời Mộ Thi Hàm nói, anh chỉ thấy lòng mình đau nhói như bị kim đâm.
Ba mẹ của Mộ Thi Hàm mất sớm, ông ngoại yêu quý nhất của cô cũng không còn nữa.

Mộ Mỹ Dung là chị em ruột của mẹ cô, vốn nên là người thân nhất trên đời của cô, nhưng bà ta lại ra tay hãm hại chồng chưa cưới của cô, có thể thấy dì hai của cô có ý đồ khác với cô.
“Tử Sâm, em xin lỗi, lỗi tại em, suýt nữa đã hại chết anh rồi.”
“Cô ngốc, đừng nói vậy, đây không phải lỗi của em.” Lãnh Tử Sâm nắm tay cô, nói nhỏ.
Mộ Thi Hàm ngước lên nhìn anh, khẽ nói: “Tử Sâm, anh yên tâm, em sẽ không nể tình thân đâu.”
“Cái gì mà không nể tình thân đấy?” Đúng lúc Diêu Mộng Phạn tiến vào, nghe thấy lời của Mộ Thi Hàm.

Mộ Thi Hàm không định giấu chuyện đó với Diêu Mộng Phạn, bây giờ bà đã nghe thấy rồi, cô sẽ nói với bà luôn.
Diêu Mộng Phạn suýt thì tức chết: “Hay cho một Mộ Mỹ Dung, dám động vào con trai tôi, xem tôi xử bà thế nào.”
Mộ Thi Hàm thấy Diêu Mộng Phạn nổi giận, nhưng cô chỉ ngồi yên, tình cảm ư? Trong mắt dì hai, e rằng chỉ có lợi ích thôi nhỉ?
“Tử Sâm, con chờ đấy, nhất định mẹ sẽ cho Mộ Mỹ Dung đó ngồi tù mọt gông.” Diêu Mộng Phạn càng nghĩ càng giận, nếu Mộ Mỹ Dung đứng trước mặt bà, chắc bà đã đánh thẳng tay rồi.
Diêu Mộng Phạn nói xong, nhận ra Mộ Thi Hàm vẫn còn ở đó, bà cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Thi Hàm, tuy rằng Mộ Mỹ Dung là dì hai của con, nhưng bà ta làm như vậy, dì sẽ không tha cho bà ta.”
“Bác gái, cháu hiểu mà, bà ta phải trả giá cho những gì mình đã làm.” Thậm chí Mộ Thi Hàm không thèm gọi dì hai nữa, cô gọi bà ta bằng cách gọi khác.
Thấy thái độ của Mộ Thi Hàm, Diêu Mộng Phạn rất hài lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, Lãnh Tử Sâm vừa mới nói muốn cưới Mộ Thi Hàm, Mộ Mỹ Dung đã bắt đầu ra tay với Lãnh Tử Sâm, chắc mấy năm qua bà ta đã làm rất nhiều chuyện với Mộ Thi Hàm nhỉ?
Nghĩ đến chuyện suốt mấy năm qua Mộ Thi Hàm phải một mình chèo chống cả tập đoàn lớn như vậy, về đến nhà còn không có ai đối xử thật lòng với mình, lòng bà rất khó chịu, bà nắm tay Mộ Thi Hàm, nói nhỏ: “Thi Hàm, về nhà với dì được không? Mộ Mỹ Dung kia không coi cháu là người nhà, vậy dì coi cháu là người nhà, từ nay về sau, cháu sẽ là con gái dì, được không?”
“Không được.” Mộ Thi Hàm chưa kịp nói gì, Lãnh Tử Sâm đã lên tiếng.
“Tại sao lại không được?”
“Cô ấy là con gái của mẹ, thế con cưới ai?”
Diêu Mộng Phạn trợn trắng mắt nhìn anh: “Ý tôi là đối xử với con bé như con gái, Tử Sâm, tôi thông báo cho anh trước, nếu sau này anh dám đối xử tệ với Thi Hàm, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.”
Lãnh Tử Sâm: …
Thôi Giai Kỳ đã bận rộn cả một ngày vẫn không làm được gì, ngay cả việc cô ta muốn tìm một luật sư giỏi một chút cũng không tìm được.

Mấy luật sư giỏi vừa nghe thấy thân chủ là Mộ Mỹ Dung đã từ chối thẳng thừng, còn nói nếu đưa Mộ Mỹ Dung lên tòa, chắc chắn sẽ thua.
Thôi Giai Kỳ về đến nhà thì đã kiệt sức, cô ta lên giường là ngủ luôn.
Chuyện đầu tiên Mộ Thi Hàm làm khi về nhà là hỏi Thôi Giai Kỳ đã dọn ra ngoài chưa, mẹ Trần báo với cô là Thôi Giai Kỳ về đến nhà là đã đi ngủ luôn rồi.

Mộ Thi Hàm cười khẩy, đá văng cửa phòng Thôi Giai Kỳ.
Thôi Giai Kỳ cực kỳ mệt, mới ngủ thiếp đi đã bị Mộ Thi Hàm đánh thức, cô ta mở mắt ra, thấy Mộ Thi Hàm lạnh lùng đứng trước mặt mình.
Cô ta tức không có chỗ xả, cả giận nói: “Mộ Thi Hàm, chị làm gì đấy?”
“Tôi đã nói là hôm nay cô phải dọn ra ngoài cơ mà, cô đã không thu dọn đồ đạc thì khỏi cần thu dọn gì nữa.” Mộ Thi Hàm hờ hững nói.

Thôi Giai Kỳ bừng tỉnh, cô ta nhìn Mộ Thi Hàm với vẻ không dám tin: “Chị định đuổi tôi đi thật sao?”
“Cô tự mình đi hay để tôi gọi người ném cô ra ngoài?”
Thôi Giai Kỳ giận tái mặt: “Được lắm, Mộ Thi Hàm, chị cũng ác lắm.”
“Cho cô hai phút.” Mộ Thi Hàm nói xong, xoay người đi.
Thôi Giai Kỳ nhìn bóng lưng của Mộ Thi Hàm, muốn đi lên xé xác cô: “Mộ Thi Hàm, tôi hận chị.”
Mộ Thi Hàm chợt quay đầu lại nhìn cô ta: “Hận ư?”
“Đúng vậy, tôi hận chị, tôi cực kỳ hận chị, nếu không vì chị thì sao ông ngoại lại không nhìn thấy sự tồn tại của tôi? Bởi vì chị, cho dù tôi có cố gắng thế nào, ông ngoại cũng không thấy, vì trong mắt ông chỉ có chị thôi, chị là niềm tự hào của nhà họ Mộ, vậy tôi là cái gì? Tôi cũng là cháu gái của ông ngoại, tại sao ông chỉ nhìn thấy chị, để lại tất cả cho chị? Tôi cũng là cháu gái ông cơ mà.”
Nghe xong, Mộ Thi Hàm thấp giọng lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”
...
Sau khi bị Mộ Thi Hàm đuổi ra khỏi nhà họ Mộ, Thôi Giai Kỳ chỉ có thể quay về nhà họ Thôi, nhà họ Thôi cũng khá tốt, nhưng vẫn kém xa nhà họ Mộ.
Ông cụ Thôi có ba người con, ba của Thôi Giai Kỳ là con thứ hai, cô ta có mấy anh chị em họ.
Ông bà nội của cô ta vẫn còn, thỉnh thoảng Thôi Giai Kỳ sẽ quay lại đây, mỗi lần về cô ta đều mang theo rất nhiều đồ tốt, anh chị em họ của cô ta cũng rất thích cô ta.
Thôi Giai Kỳ nghĩ là lần này cô ta về bọn họ sẽ rất vui, nhưng khi họ thấy cô ta về nhà tay không, sắc mặt đều không tốt.
Đặc biệt là chị họ cả Thôi Giai Ninh của cô ta, thấy dáng vẻ thảm hại của cô ta, đến cả giọng điệu cũng trở nên quái gở: “Ôi chao, em hai cao quý của chị, sao tự dưng lại về thế?”
Thôi Giai Kỳ không có tâm trạng để ý đến chị họ, cô ta đi tới trước mặt ông nội, nghẹn ngào nói: “Ông nội ơi, mẹ cháu bị cảnh sát bắt đi rồi, ông ơi, ông phải cứu mẹ cháu.”
“Cái gì? Mẹ cháu bị bắt rồi? Có chuyện gì thế?” Ông cụ Thôi kinh ngạc hỏi.

“Ông ơi, cháu muốn nói riêng với ông.” Thôi Giai Kỳ nhỏ giọng nói.
“Theo ông vào phòng sách.” Ông cụ Thôi đứng lên trước.
Khi hai ông cháu đi vào phòng sách, Thôi Giai Kỳ mới kể lại những gì Mộ Mỹ Dung đã làm, ông cụ Thôi tức đến nhảy dựng lên: “Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn, nó động đến người nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh kia có thể tùy tiện động vào ư? Giai Kỳ, đừng trách ông nội nhẫn tâm, chuyện này ông nội không làm gì được.

Từ lâu ông đã bảo là nên trực tiếp ra tay với Mộ Thi Hàm, chỉ cần Mộ Thi Hàm chết thì nhà họ Mộ sẽ thuộc về nhà chúng ta, tại sao mẹ cháu lại tự ý động vào Lãnh Tử Sâm?”
“Ông ơi, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải tìm cách để mẹ cháu không phải vào tù.

Nếu cháu có một bà mẹ ngồi tù thì sau này sao cháu tìm được chồng nữa? Nếu sau này Giai Kỳ sống không tốt thì làm sao mà cháu hiếu kính ông nội được?”
Đương nhiên là ông cụ Thôi hiểu những chuyện này, khi Thôi Giai Kỳ sống ở nhà họ Mộ đã mang không ít tiền về nhà, những năm gần đây nhà họ Thôi sống sung túc như vậy, phần lớn nguyên nhân là do công lao của Thôi Giai Kỳ.
Nhưng bây giờ Mộ Mỹ Dung đã làm mích lòng Mộ Thi Hàm, nhà họ Thôi không lấy được lợi ích gì từ nhà họ Mộ nữa, tại sao ông ta lại phải chạy vạy vì bà ta?
Ông cụ Thôi thở dài: “Giai Kỳ, nếu ông nội có khả năng, đương nhiên ông nội sẽ giúp, nhưng dù chúng ta có chạy vạy thế nào thì cũng không thể chống lại được nhà họ Mộ và nhà họ Lãnh.”
Thôi Giai Kỳ nghe những lời ông nội nói, trong lòng như chết lặng..