Trời Không Tác Hợp

Chương 40

Chương 40: Lời ngon tiếng ngọt

Ngày giữa đông cuối tháng Mười Hai, đêm lạnh như nước, ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường chiếu xuống, chiếu sáng lấp lánh lớp mồ hôi mỏng trên cổ, lên trán của hai người đang ôm lấy nhau trên giường.

Trong ánh mắt của Mạnh Vãn Tế vẫn còn hơi nước ướŧ áŧ, đuôi mắt ửng đỏ, là vết tích lưu lại khi mất đi lí trí không thể khống chế cảm xúc. Thịnh Cẩn Thư rất thích dáng vẻ cởi bỏ toàn bộ lớp ngụy trang, mặc người ức hiếp của Mạnh Vãn Tế.

Cô ấy chống người dậy, dịu dàng hôn lên mày của Mạnh Vãn Tế, hôn lên mắt của Mạnh Vãn Tế, hôn lên đầu mũi cùng đôi môi của Mạnh Vãn Tế, để an ủi người kia.

Mạnh Vãn Tế có thể cảm nhận được ánh mắt trân trọng của Thịnh Cẩn Thư, trái tim cùng cơ thể đều đã hòa tan vào trong lòng của cô ấy.


Hai người chuyển chiến trường từ nhà tắm tới đây, Mạnh Vãn Tế nhớ lại phản ứng ban nãy của mình, có chút mất tự nhiên. Nhưng Thịnh Cẩn Thư như thể vẫn chưa phát hiện, vén những sợi tóc ẩm ướt trước trán lên cho Mạnh Vãn Tế, khen cô: "Em biết không? Dáng vẻ ban nãy của em, đẹp vô cùng..."

Hơi nóng trong Mạnh Vãn Tế lại lần nữa trào lên.

Lông mi cô rung lên, giả vờ trấn tĩnh, gây khó dễ Thịnh Cẩn Thư: "Chị căn bản không say?"

Dáng vẻ lật mặt vô tình sau khi xong việc.

Thịnh Cẩn Thư thình lình bị vạch trần, cũng không hoảng hốt. Cô ấy cúi đầu cọ lên đầu mũi của Mạnh Vãn Tế như cọ con mèo nhỏ, cười híp mắt nói: "Say rồi, chỉ là chưa say hoàn toàn, lúc tranh luận với em, càng nói càng tỉnh táo."

Mạnh Vãn Tế bán tín bán nghi.

Thịnh Cẩn Thư lại nói: "Nhưng hiện tại, chị lại hoàn toàn say rồi."


"Ừm?"

Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế, ánh mắt sáng tỏ lại giảo hoạt: "Bị em mê hoặc tới say rồi."

"..." Những lời yêu đương quê mùa gì vậy chứ? Mạnh Vãn Tế muốn khống chế biểu cảm, nhưng không nhịn được bị chọc cười. "Lời ngon tiếng ngọt!" Cô khẽ quát một tiếng.

Thịnh Cẩn Thư cũng cười theo.

"Vậy chị nói chút gì đó chân thành chất phác nhé?"

"Ừm?"

"Có muốn yêu đương cùng chị không?" Thanh âm của Thịnh Cẩn Thư rất nhẹ, ngữ điệu cũng rất tùy ý, dường như không hề cưỡng cầu.

Nhưng Mạnh Vãn Tế biết, có lẽ đây chính là lần cuối cùng.

Trước đây tưởng rằng Thịnh Cẩn Thư là người mặc kệ sự đời, không quan tâm tới điều gì, nhưng thực tế, cô ấy cũng sẽ tổn thương, cũng sẽ đau lòng. Dù cho lắng lo cùng chần chừ có nhiều hơn nữa, cũng không thắng nổi sự rung động cùng yêu thương trong khoảnh khắc này.


Mạnh Vãn Tế không trả lời, ánh mắt rung động, đưa tay ra ôm lấy cổ Thịnh Cẩn Thư, ngồi thẳng nửa thân trên lên, chủ động hôn cô ấy, dùng hành động thay thế cho ngôn ngữ.

Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư dần dần nở rộ, trở nên yên tâm, nhiệt tình đáp lại cô, bàn tay lại bắt đầu không an phận.

"Ngày mai... còn phải đi dạy..." Hơi thở của Mạnh Vãn Tế không vững.

"Không sao, chị sẽ làm rất nhanh." Thịnh Cẩn Thư hôn lấy cằm Mạnh Vãn Tế mê hoặc dỗ dành.

Mạnh Vãn Tế vô lực chống đỡ, tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Đường chân trời ngoài cửa sổ lộ ra màu trắng bạc, tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai gọi Thịnh Cẩn Thư thức giấc.

Khoảng thời gian này thường xuyên ở lại nhà Thẩm Đình Hoa, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà chưa được tu sửa trong phòng kí túc xá, trong khoảnh khắc ấy Thịnh Cẩn Thư không biết bản thân đang ở đâu. Nhưng giây phút tiếp theo, cô ấy nhận ra đây là phòng kí túc xá, kí ức đêm qua mãnh liệt tràn qua não. Thịnh Cẩn Thư lập tức quay đầu nhìn sang vị trí giường bên cạnh.
Lại trống không!

Lại không thấy Mạnh Vãn Tế đâu nữa!

Thịnh Cẩn Thư ngồi dậy, vẻ hậm hực lúc tỉnh ngủ đã lâu không gặp bị cô ấy trút ra. Không phải đã đáp ứng người ta rồi sao? Sao lại thế này? Rốt cuộc coi cô ấy là gì?

Thịnh Cẩn Thư có chút ảo não, lại có chút hoảng hốt, mặt mày nhăn chặt, không khoác áo ngủ liền xuống giường mở cửa ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị dẫn quân hỏi tội.

Không ngờ vừa mở cửa ra, mùi hương bánh trứng thơm nức phả tới. Cô ấy vô thức nghiêng đầu, liền nhìn thấy Mạnh Vãn Tế buộc tóc, đeo tạp dề đứng trước bếp, ban mai chiếu rọi ánh sáng màu vàng ấm lên cơ thể Mạnh Vãn Tế.

Thịnh Cẩn Thư không nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Vãn Tế, nhưng trái tim đã an tâm lại trong khoảnh khắc đó.

Cô ấy nhẹ chân nhẹ tay tiến tới gần cô, đưa tay ra, ôm lấy eo Mạnh Vãn Tế từ phía sau, lười biếng hỏi: "Không buồn ngủ à?"
Tối qua Thịnh Cẩn Thư mất khống chế, vừa dỗ vừa lừa Mạnh Vãn Tế náo loạn tới nửa đêm.

Mạnh Vãn Tế đang nấu nướng chăm chú, không nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên bị ôm lấy, nhanh chóng cứng đờ người, sau đó lại lập tức thả lỏng. Cô rất hiếm khi thân mật với người khác như thế, ít nhiều có chút mất tự nhiên, nhưng không sinh ra bất kì suy nghĩ giãy giụa nào.

Có chút xấu hổ, lại có chút ngọt ngào, Mạnh Vãn Tế không trả lời chính diện: "Sắp muộn rồi."

Âm thanh khàn khàn, nghe mà lỗ tai Thịnh Cẩn Thư ngứa ngáy. Cô ấy ôm Mạnh Vãn Tế chặt thêm chút nữa, trái tim dường như được thứ gì đó lấp đầy.

"Chị còn tưởng em lại đi rồi."

Ánh mắt Mạnh Vãn Tế dịu dàng, nửa thật nửa giả đáp: "Hôm nay thời tiết tương đối lạnh."

Cho nên? Nửa đêm về phòng cần dũng khí? Thịnh Cẩn Thư khẽ cười thành tiếng.
Cô ấy giả vờ bất mãn, ngậm lấy tai Mạnh Vãn Tế, uy hiếp: "Cho em thời gian năm phút đồng hồ tổ chức lại đáp án. Chị đau lòng rồi."

Mặt mày Mạnh Vãn Tế cong cong, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Thịnh Cẩn Thư, khẽ cười không để ý tới cô ấy.

Hai người trêu đùa một lúc lâu, Mạnh Vãn Tế phát hiện Thịnh Cẩn Thư không mặc áo khoác, bảo cô ấy về phòng mặc quần áo đánh răng rửa mặt, lúc này Thịnh Cẩn Thư mới hài lòng thỏa mãn rời đi.

Bữa sáng là kiểu bữa sáng Trung Quốc điển hình, nấm hương cháo thịt, quẩy, bánh chiên, cải xanh xào, là trong "bữa cơm giải tán" ngày đó, Thịnh Cẩn Thư từng nói, là bữa sáng mà cô ấy nhớ nhung nhất khi bản thân du học ở nước G.

Mạnh Vãn Tế không nói thẳng ra miệng, nhưng Thịnh Cẩn Thư nhìn ra người kia có ý muốn chuộc lỗi với mình.
Tối đó cô ấy với Mạnh Vãn Tế, sau đó liền chuẩn bị bữa sáng chuộc lỗi với Mạnh Vãn Tế, hiện tại Mạnh Vãn Tế hiểu lầm cô ấy, cho nên cũng lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng chuộc lỗi với cô ấy.

Giảo hoạt quá!

Thịnh Cẩn Thư như cười như không nhìn cô.

Mạnh Vãn Tế mất tự nhiên, chột dạ cúi đầu ăn cháo, lúc này Thịnh Cẩn Thư mới cong môi lên, buông tha cho cô.

Biết sai thì sửa, biết lỗi lầm của bản thân nghiêm trọng, còn có thể tha thứ.

Cô ấy ngậm một thìa cháo rồi nuốt xuống, cả cơ thể đều trở nên ấm áp.

Ăn xong bữa sáng, hai người súc miệng rồi chỉnh trang lại, xách túi cùng nhau ra ngoài.

Đang nói cười vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở bức tường đối diện cửa thang máy cách đó không xa. Cô gái cúi thấp đầu, tóc tai tản ra, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê.
Sắc mặt Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư đột nhiên biến đổi.

Vội vã chạy bước nhỏ tới, Mạnh Vãn Tế ngồi xổm trước mặt Mạnh Sơ Dương, một tay đỡ lấy đầu, một tay lắc lư vai em gái: "Sơ Dương? Sơ Dương!"

Mạnh Sơ Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Mạnh Vãn Tế nhíu mày đánh giá em gái.

Mạnh Sơ Dương lẩm bẩm: "Chị..."

Mạnh Vãn Tế xác định toàn thân em gái mình không có vấn đề, trái tim hoảng hốt cũng dần vơi đi, đè một hơi xuống: "Sao em lại ở đây?"

Cả người toàn là mùi rượu.

Mạnh Sơ Dương ngồi thẳng người, phát hiện bị vặn cổ, vừa định nũng nịu, lại nhìn thấy sắc mặt Mạnh Vãn Tế không ổn, lập tức tỉnh táo.

Mạnh Sơ Dương ấp a ấp úng: "Em... tối qua em đã cãi nhau với mẹ..."

"Cho nên?"

"Cho nên... cho nên trong lòng khó chịu, liền... liền ra ngoài uống chút rượu. Quán bar tới giờ đóng cửa, em không có nơi nào để đi, liền muốn tới tìm chị ở nhờ một đêm. Không... không biết tại sao, lại mơ mơ màng màng ngủ mất..."
Mạnh Sơ Dương hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi không còn kí ức, rõ ràng còn nhớ bản thân đã gõ cửa. Nhưng ở bên cạnh, cũng không phải cửa.

Mạnh Sơ Dương càng nói ngữ điệu càng yếu ớt, Mạnh Vãn Tế càng nghe sắc mặt càng trầm ngâm. Trực giác không ổn, Mạnh Vãn Tế nhìn về phía Thịnh Cẩn Thư như cầu xin sự giúp đỡ.

Thịnh Cẩn Thư cũng đang nhăn mày, vẫn còn hoảng hốt sau sự việc, nhưng vẫn mềm lòng giải cứu Mạnh Vãn Tế.

"Đứng dậy cử động đi, máu không lưu thông rồi đấy." Thịnh Cẩn Thư đỡ Mạnh Sơ Dương dậy, lúc này Mạnh Vãn Tế mới đè cơn giận cùng hoảng hốt sau sự việc lại, đứng dậy nhường vị trí.

Thịnh Cẩn Thư nhắc nhở Mạnh Vãn Tế: "Sắp tới muộn rồi..."

Mạnh Sơ Dương tận dụng cơ hội triệt để, nhanh nhẹn lại ngoan ngoãn: "Chị, em không sao đâu, chị đi dạy đi, tới muộn tiết tự học sáng cũng không tìm được giáo viên lên lớp giúp chị đâu."
Mạnh Vãn Tế nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô em gái, thật sự không có cách nào với người này. Trong lòng không biết làm sao, thở dài, cô hỏi: "Hôm nay có tiết không?"

Mạnh Sơ Dương nhanh chóng trả lời: "Không có, tiết học lúc trước đều đã kết thúc trong tháng Mười Hai rồi."

Sắc mặt Mạnh Vãn Tế thoáng dịu lại.

Thịnh Cẩn Thư hòa giải cho đôi bên: "Tới kí túc xá của tôi và chị em ăn chút gì đó, uống nước mật ong, tắm rửa rồi ngủ bù một giấc, đừng để bị lạnh."

Thịnh Cẩn Thư đưa chìa khóa cho Mạnh Sơ Dương.

Mạnh Sơ Dương không dám nhận, chớp chớp đôi mắt cún chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế không quan tâm gật đầu một cái.

Lúc này Mạnh Sơ Dương mới nhận lấy chìa khóa như được ân xá, ôm lấy chiếc cổ bị vẹo, nói, "Chị, hai người mau đi dạy đi", nói xong chạy đi như một một làn khói.
Ấn đường của Mạnh Vãn Tế lại chầm chậm nhăn lại.

Thịnh Cẩn Thư nắm lấy tay cô. Mạnh Vãn Tế hoàn hồn, mặt mày thả lỏng: "Đi thôi, đi dạy nào."

Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừm."

Hai người đứng thành hàng trong thang máy, rõ ràng tâm trí của Mạnh Vãn Tế đặt trên người Mạnh Sơ Dương. Thịnh Cẩn Thư khuyên giải: "Có lẽ chỉ là tửu lượng của Sơ Dương không tốt, uống quá đà, lần sau trong lòng sẽ có tính toán."

Mạnh Vãn Tế lắc đầu: "Không phải."

"Ừm?"

"Con bé thường xuyên uống say."

Thường xuyên? Thịnh Cẩn Thư ngạc nhiên, nhìn Mạnh Sơ Dương có vẻ không giống đứa trẻ không có chừng mực như thế.

"Có phải có nguyên nhân gì không?"

Mạnh Vãn Tế nói: "Em không biết."

Nếu như cô biết, cho dù phải làm cách nào cũng sẽ giúp Mạnh Sơ Dương cai rượu. Nhưng bình thường cô em gái rất tôn trọng cô, rất nghe lời cô, duy chỉ có chuyện này không chịu buông bỏ, không hề nghe lấy một câu khuyên ngăn của Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư cũng trầm ngâm theo.

Sau tiết đầu tiên buổi sáng, tiết tiếp theo của Thịnh Cẩn Thư là tiết cuối cùng, đoán có lẽ Mạnh Vãn Tế không yên tâm về Mạnh Sơ Dương, giữa giờ nghỉ cô ấy gặp Mạnh Vãn Tế trong văn phòng, liền chủ động đề nghị: "Chị về kí túc xá xem Sơ Dương thế nào trước nhé?"

Mạnh Vãn Tế ngẩn ra, khóe môi khẽ cong lên, nhưng lại nhanh chóng đè xuống.

"Không phiền à?" Cô làm như không có chuyện gì, hỏi.

Thịnh Cẩn Thư nhìn tới vui vẻ trong lòng.

Dáng vẻ vui vẻ lại cố gắng không biểu hiện ra ngoài của em ấy đáng yêu quá!

Giống như bị con mèo nhỏ dùng lớp đệm móng chân mềm mại giẫm lên, Thịnh Cẩn Thư cong môi đáp: "Không phiền."

Cô ấy mở ô đi về kí túc xá, Mạnh Sơ Dương vừa mới tắm rửa xong, mặc quần áo của bản thân lúc trước để lại ở phòng kí túc xá của Mạnh Vãn Tế, đang đứng trước bàn bếp bất động.
"Làm gì đấy?" Thịnh Cẩn Thư cười hỏi.

Mạnh Sơ Dương giống như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào bếp ga, tủi thân nói: "Chị Thịnh, sao lại không bật được bếp nhỉ?"

Thịnh Cẩn Thư: "Em mở van ga chưa?"

Mạnh Sơ Dương: "?"

Thịnh Cẩn Thư: "..."

Cô ấy tiện tay cầm dây nịt bên bàn, buộc tóc vào trong bếp: "Em muốn ăn gì?"

Ánh mắt Mạnh Sơ Dương ngập tràn sùng bái cùng chờ mong: "Em muốn ăn chút gì nóng nóng."

Mạnh Sơ Dương tắm rửa xong mới phát hiện bản thân giống hệt như cô bé bán diêm, vừa lạnh vừa đói.

Thịnh Cẩn Thư bật cười, vỗ nhẹ lên đầu Mạnh Sơ Dương: "Em đấy... mì được không? Sẽ nhanh hơn một chút."

Mạnh Sơ Dương gật đầu như gà mổ thóc.

Thịnh Cẩn Thư đun nước, tới tủ lạnh lấy nguyên liệu, đập trứng, cho gia vị, đâu vào đấy, Mạnh Sơ Dương vỗ tay giống như hải cẩu: "Chị, chị giỏi quá đi, em cứ tưởng cô gái như chị sẽ không vào bếp chứ."
Thịnh Cẩn Thư trêu đùa: "Như thế nào?"

Mạnh Sơ Dương không tiện nói "Rất biết chơi, hoàn toàn không có chút gì liên quan tới vợ hiền dâu thảo", nên đổi giọng ngọt như mía lùi: "Chính là dáng vẻ không lo cơm áo gạo tiền, không dính khói lửa nhân gian."

Thịnh Cẩn Thư cười một tiếng, không tỏ thái độ.

Thịnh Cẩn Thư có ý muốn giúp Mạnh Vãn Tế hỏi nguyên nhân cô em gái này thường xuyên say rượu, nói chuyện câu được câu chăng với Mạnh Sơ Dương, tự nhiên chủ đề chuyển thành Mạnh Sơ Dương có yêu đương hay không.

Mạnh Sơ Dương hào sảng đáp: "Không." Sau đó hỏi ngược lại: "Chị thì sao, bây giờ đang độc thân à?"

Tay thả mì của Thịnh Cẩn Thư khẽ khựng lại, rất lâu sau mới đáp: "Không phải."

Đôi mắt Mạnh Sơ Dương nhanh chóng sáng lên, dáng vẻ hóng hớt: "Chu choa, người đàn ông nào mới xứng với chị chứ. Chị mau nói đi, có đẹp trai không, có ảnh không?"
Thịnh Cẩn Thư: "..."

Nếu là người không quan trọng, bản thân hoàn toàn có thể không để tâm, cũng không cần để ý. Nhưng Mạnh Sơ Dương là em gái của Mạnh Vãn Tế, Thịnh Cẩn Thư không xác định Mạnh Vãn Tế có hi vọng bản thân tiết lộ với người này hay không.

Cho dù chỉ là thẳng thắn về xu hướng tính dục của một mình Thịnh Cẩn Thư.

Đang do dự, Mạnh Sơ Dương như thể phát hiện được gì đó, chậm chạp hỏi: "Hay là... phụ nữ?"

Tay thả mì của Thịnh Cẩn Thư bị nước bắn ra làm bỏng.