Hình Hoa Hoa nhìn giọt máu tươi từ từ chảy xuống thì nhíu mày, hàng mi dài điệu đà che đi sự tức giận dâng trào trong mắt đen to.
"Nếu nó lưu lại sẹo thì tay ngươi cũng không lành." Từng câu nói âm u phát ra từ miệng Hình Hoa Hoa, khó hiểu đến thể. Diệu Hạ hơi đơ người vì chất giọng của nàng, như giọng ma quỷ, lạnh lẽo, ám ảnh, vang vọng cứ thế quay quanh tai ả ta.
Khi tiếng rắc vang là lúc Diệu Hạ tỉnh lại thì Diệu Hạ cảm thấy thật buốt và đau, hóa ra là từ cổ tay cầm chủy thủ truyền tới.
Diệu Hạ không thể tin nhìn người trước mặt. Sao nàng ta có thể? Bẻ... bẻ gãy tay ả ta?
Hình Hoa Hoa co giãn bàn tay, tiếng rắc rắc lần nữa vang, Hình Hoa Hoa đứng đó, một bộ dạng như quỷ đêm, khuôn mặt xinh đẹp đến làm người lạnh toát. Hình Hoa Hoa miệng phun ra một chữ: "Cút."
Diệu Hạ trố mắt, cuối củng thất thểu rời đi nhưng ánh mắt nhìn Hình Hoa Hoa rõ là không cam tâm lại đan xen sợ sệt.
Căn phòng chìm vào yên ắng, Hình Hoa Hoa vẫn đứng yên, lúc sau mới động, đi tìm hòm thuốc, vừa đi vừa chửi ở trong lòng.
Thật mẹ nó! Đau như chưa từng bị đau! QQ ma nữ! Cầu ngươi sớm bị Vương phi gì đó thả chó tiễn vong! [Có thể hiểu là bị chia tay, đá~]
...
Uyên Vương Phủ - Đài Vũ.
"Diệu Hạ." Giọng nữ tử nhẹ nhàng lọt vào tai Diệu Hạ.
Diệu Hạ dừng bước, nhìn nữ tử mang màn che đen rồi buông lời đe dọa: "Diệu Sa, nếu muội dám nói với Vương Gia chuyện vừa rồi thì đừng trách ta!"
Đó là Diệu Sa, tỉ muội của Diệu Hạ, cũng là ám vệ đào tạo ra để bảo vệ Vương Phi.
Khác với Diệu Hạ, Diệu Sa đứng về phía Hành Liên Uyên. Tất cả tình huống vừa rồi Diệu Sa đều thấy, vì Diệu Sa được thay thế cho Diệu Hạ, bảo vệ Hình Hoa Hoa, chỉ là vừa rồi sơ suất bị Diệu Hạ điểm huyệt nên không thể xuất hiện.
Diệu Sa lạnh nhạt, "Diệu Hạ, sao tỉ cố chấp? Nhược tiểu thư ngày ấy đã kiên định rời bỏ Vương Gia, để Vương Gia âu sầu bao năm! Giờ có một người làm Vương Gia vui hơn thì tỉ định phá hỏng? Tỉ tốt nhất nên tự thú tội, nếu không ta sẽ tố cáo tỉ." Diệu Sa nói xong mặc Diệu Hạ, đi khỏi.
Diệu Hạ nghiến răng ken két.
Hình Hoa Hoa có gì tốt... Ta sẽ không cho ngươi bước vào Uyên vương phủ!
...
Sáng sớm.
Hình Hoa Hoa mắt sưng như con gấu trúc, lý do thiếu ngủ, đây là nỗi khổ của một con ngủ hay quậy, đây cũng là lí do nàng ghét bị thương, mỗi lần bị thương là y như rằng mất ngủ vì sợ động vào vết thương.
Đệt mọa cái số nhọ nồi!
Đệt mọa vết thương!
Đậu phụ ma nữ!
Đau thấy tổ tiên luôn rồi!
Hình Hoa Hoa sự thật là đến quỳ thuỷ (Ta lấy trên mạng. Nghĩa là kinh nguyệt của con gái~) nên giờ như một con sư tử cái hà đông, cẩn thận nó táp một cái là chết mẹ đó.
Hình Hoa Hoa: "..." Bà đây đã nói bà đây tuổi heo! Có tả thì cũng tả là Heo Rừng Thành Tinh chứ!
Tác giả: "..." Ta chợt nhận ra, chúng ta biến thái ngang nhau.
Hình Hoa Hoa: "..." Xôi Xéo, Trứng Cút!
...
Năm ngày trôi qua nhanh chóng, tất cả đã được chuẩn bị gần xong, ngày đại hôn diễn ra chỉ còn cách một tuần nữa.
Hôm nay Hình Hoa Hoa được Quý Phi cho người đưa vào cung.
Đứng bên ngoài Họa Yến Cung lung linh, sự lung linh thiên nhiên, vì ở đây không khác gì hoa viên... nhưng hoa viên chủ yếu là hoa còn ở đây là cây. Màu xanh cùng màu ùa vàng của lá cây hòa vào nhau đẹp mắt làm sao. Những bóng cây to lớn che đi tia nắng dịu nhẹ, khi ngẩng đầu thì sẽ thấy màn lấp lánh của lỗ hỏng tán lá vào lúc ánh nắng xuyên qua ấy. Thiên nhiên, dễ chịu, thư thái.
Hình Hoa Hoa nhìn mà thích thú... Quý Phi là người yêu thiên nhiên rồi.
[Đề Cử + Cmt +Theo dõi truyện để ta có thêm động lực, nhớ để lại dấu vết bằng cmt để ta biết nhé! Nhớ soi lỗi chính tả cho ta nhé!]