Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 42: Tần Tiêu Nhiên xoắn xuýt Cậu nên dắt tay hay bế bé đây?

Edit: Thư

Cô bé mũm mĩm Lục Linh không hiểu được nguyên nhân tại sao Tần Mục Dã lại kích động như vậy. 

Bé vất vả ngửa cổ, suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra: “Anh Miên Miên thấy màu hồng không tốt ạ? Nhưng các bạn gái chúng em đều thích màu hồng, Miên Miên không thích màu hồng sao?”

Anh hai mua hai đôi găng tay ở cùng một nhãn hiệu, kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc và trang trí hơi khác một chút.

Của Miên Miên là màu hồng nhạt và hình nai con.

Của bé là màu hồng đào với hình người tuyết. Trong mắt bé, cả hai đôi găng tay đều rất đẹp.

Đôi tay nhỏ bé của Miên Miên cầm găng tay, yêu thích không muốn buông, mân mê hình nai nhỏ, nói lời thật lòng: “Nai con đáng yêu quá, em rất thích.”

Lục Linh nghe Miên Miên nói thích, thở phào nhẹ nhõm, nâng cằm nói với Tần Mục Dã: “Em bảo rồi, Miên Miên nhất định sẽ thích màu hồng, anh của Miên Miên không hiểu con gái rồi.”

Tần Mục Dã: “…”

Mẹ nó, đáng sợ vãi!

Không những mua quà, thằng này còn cử em gái bốn tuổi rưỡi sang yểm trợ!

Một thằng bé mới mười tuổi đã am hiểu kế sách tán gái thế này! Không đáng sợ mới là lạ!!!

Trong lòng Tần Mục Dã tràn đầy nguy cơ, cải trắng nhà cậu có thể bị con heo thiên tài nhà bên ăn mất bất cứ lúc nào.

Thiên tài thì sao? Trong mắt cậu đều là heo nhòm ngó cải trắng mà thôi!

Cậu tức giận nhìn Lục Linh phụ trách chạy vặt cho con heo ấy, không nói nên lời, càng không thể cãi lý với đứa trẻ bốn tuổi rưỡi.

Em gái nhà khác cậu không quản được nhưng nhất định cậu phải giáo dục tốt em gái nhà mình.

Cậu ngồi xổm xuống, quay người Miên Miên qua, nghiêm túc nói: “Tần Miên Miên, nghe rõ anh nói chưa?”

Miên Miên khó hiểu: “Anh hai nói gì?”

Bánh bao nhỏ đắm chìm trong đôi găng tay đáng yêu, nhìn nó chằm chằm, trong lòng vui vẻ, lời nói của Tần Mục Dã vào tai này ra tai kia.

“…” Tần Mục Dã hít sâu một hơi, “Thì ra anh nói nhiều thế em không nghe lọt được cái gì? Anh hỏi em tại sao suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa gì đã có bạn trai tặng quà thế này?”

Bé con chun mũi, nghi hoặc nhìn cậu: “Việc anh Thanh Hành đưa quà cho em… kỳ lạ lắm ạ?”

Tần Mục Dã không biết đứa nhỏ đang giả ngu hay thực sự không hiểu.

Cậu đưa tay xoa mạnh đầu cô bé, nôn nóng nói: “Đương nhiên là lạ rồi, em còn nhỏ, không được nhận quà của con trai, anh không cho phép!”

Mới ba tuổi rưỡi đã được bao nuôi thế này, lớn lên thì thế nào?!

Bé con ghét bỏ nhìn anh trai, trên gương mặt viết đầy ba chữ anh lại thế à.

Lục Linh bất ngờ trước vẻ kích động của Tần Mục Dã, chọc chọc tay Miên Miên, cân nhắc nói nhỏ: “Miên Miên, anh hai của em kỳ quá, anh ấy ghen tỵ không có quà chúc mừng năm mới nên không vui phải không?”

Miên Miên nghe vậy, hiểu ra.

Đúng rồi, sắp đến năm mới, anh Thanh Hành muốn tặng găng tay cho bé để mừng năm mới.

Cô bé xem trên TV, vào dịp năm mới, mọi người sẽ tặng quà cho bạn bè.

Miên Miên gật đầu: “Chắc là thế, anh hai của em vừa hung dữ vừa ngốc nghếch nên không có bạn, dĩ nhiên không có quà năm mới, mặc kệ anh ấy đi. Em muốn đến nhà Linh Linh để cảm ơn anh Thanh Hành. 

Tần Mục Dã đứng bên cạnh bùng nổ.

Em gái không chỉ đâm chọt anh, còn muốn tự mình đến cảm ơn con heo thiên tài kia á?!

Chú chó Ty Mệnh nghe vậy, vui vẻ trong lòng, anh thỏa mãn nhìn Miên Miên trả đũa Tần Mục Dã hộ anh, thậm chí anh còn vẫy đuôi để bày tỏ.

Nói ra hơi lạ, nhưng hình như anh giả chó lâu quá, thỉnh thoảng vô tình làm hành động giống chó… trông anh càng ngày càng giống một con chó thật.

Tần Mục Dã không nhịn được bế em gái lên, gằn từng chữ: “Không được, anh không cho phép em đi, một tiếng nữa là đến giờ ăn cơm tối rồi, vào nhà đợi đi!”

Người bạn nhỏ Lục Linh ngây thơ chết lặng.

Trong lòng bé tự nhủ, quả nhiên mình phải làm người tốt và kết bạn thật nhiều.

Chứ như anh hai của Miên Miên, em gái có quà nhỏ tí là đôi găng tay cũng phải ghen tỵ, thật quá đáng thương.



Miên Miên muốn theo Linh Linh về nhà, Tần Mục Dã không cho, hai anh em cãi nhau om sòm ở trong phòng khách.

Bé con ngước đầu cãi lại anh hai, cảm thấy rất mỏi, trèo hẳn lên ghế sô pha để đứng ngang bằng anh.

Lê Tương đi ra khỏi phòng bếp, dở khóc dở cười trước tình cảnh này, bà tùy tiện lau tay vào tạp dề, bước nhanh đến phía sô pha: “Hai đứa sao thế, Mục Dã, sao con lại hùng hùng hổ hổ lên như vậy?”

Tần Mục Dã thấy Lê Tương như thấy đồng minh, càng sung sức.

Cậu giơ đôi găng tay màu hồng lên trước mặt Lê Tương để chứng minh cậu đã cầm trong tay bằng chứng.

“Mẹ xem này, đứa con trai mười tuổi ở Lục gia dám đưa Miên Miên cái này!”

Lê Tương chưa nhìn rõ nhưng bị giọng điệu kinh hoàng của Tần Mục Dã ảnh hưởng, đang tự hỏi thằng bé Lục gia đưa cái gì không phù hợp lứa tuổi cho con gái bảo bối của bà.

Nhưng mà… sau khi bà nhận đôi găng tay mềm mại, lật qua lật lại nhiều lần, ánh mắt phức tạp hướng đến đứa con trai bị thiểu năng của mình: “Cái này… không phải chỉ là đôi găng tay bình thường thôi sao?”

Lê Tương:… Chẳng lẽ bà chưa khỏi hẳn bệnh nên sinh ra ảo giác?

Tần Mục Dã trợn to hai mắt: “Sao lại là đôi găng tay bình thường? Mẹ suy nghĩ nghiêm túc hơn đi! Thằng đó là con trai! Con trai đấy! Tặng găng tay màu hồng cho em gái mình là có ý gì?! Người lớn chúng ta phải làm gì? Tất nhiên là cảnh giác cao độ rồi! Đây là thời điểm chúng ta phải cảnh giác!!!”

Lê Tương nhìn thằng con thứ hai chuyện bé xé ra to, quay ra bé con ngoan ngoãn như cục bột, lắc đầu, bỏ qua con trai, bế con gái ngồi xuống.

“Miên Miên kệ anh hai đi, đôi găng tay này đáng yêu nhỉ, mẹ thấy rất mềm, chắc chống thấm nước, con deo thử xem nào?”

Lê Tương mở túi, đeo đôi găng tay cho bé con, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ yêu thích.

Bé con gật đầu: “Chị Linh Linh cũng có một đôi mẹ ạ! Con có thể đeo găng tay đôi với Linh Linh để đắp người tuyết ở Hokkaido!”

Miên Miên chưa bao giờ được đắp người tuyết.

Mặc dù mấy ngày nay Yến Kinh rất lạnh, đôi khi có tuyết rơi nhưng rơi không đủ dày để đắp người tuyết.

Lê Tương đã kể cho bé chuyện xây người tuyết khi bà còn bé nên đứa nhỏ rất mong đợi chuyến đi Hokkaido.

Lê Tương mỉm cười hài lòng, sờ sờ đôi găng tay nhỏ của con gái: “Đẹp lắm, rất vừa vặn, đứa bé Lục gia tên gì nhỉ… Thanh Hành phải không? Người giống như tên, đúng là quý ông nhỏ dịu dàng chu đáo.”

Bé con không hiểu quý ông là gì nhưng nghe mẹ nói, bé biết mẹ đang khen anh Thanh Hành, gật đầu đồng tình: “Mẹ, con muốn đến nhà Linh Linh để cảm ơn anh Thanh Hành.”

Lê Tương sờ đầu bánh bao nhỏ: “Được, con đi đi, mẹ hầm canh phải mất một tiếng nữa, con về vừa kịp lúc ăn tối, Mục Dã, con đưa em đi đi.”

Tần Mục Dã chấn động, gương mặt đẹp trai mất khống chế: “Mẹ, mẹ có bị làm sao không?”

Sao mẹ lại bảo anh đưa em gái đến nhà thằng con trai mưu mẹo nhà họ Lục cơ chứ???

Lê Tương biết con trai đang nghĩ gì khi phản ứng thế này, cả nhà ai cũng biết tâm bệnh của Tần Mục Dã, thằng bé thực sự rất thương Miên Miên, nhất là khi Miên Miên trở lại, đúng lúc thằng bé nghỉ phép, hai đứa tham gia chương trình với nhau, hai anh em gắn bó khăng khít, con trai làm vậy là điều dễ hiểu.

Nhưng thằng con trai này đang phản ứng quá mức, Lê Tương đỡ trán: “Con đừng suy nghĩ lung tung nữa được không, đứa bé kia mới mười tuổi, chưa dậy thì, còn em gái con mới là cây củ cải ba tuổi rưỡi, có phải con quay phim nhiều nên tưởng tượng đủ thứ không?”

Lê Tương khuyến khích con gái làm quen nhiều bạn, Miên Miên vốn ít bạn, chỉ có cô bé đáng yêu nhà họ Lục thân thiết với cô bé, cũng coi như hai nhà có duyên, các thành viên Lục gia đều rất tốt, chắc chắn Lục Thanh Hành cũng là đứa bé ngoan, Miên Miên được cậu bé dạy chữ, Lê Tương biết hết.

Hơn nữa, trẻ con kết bạn không phân biệt giới tính, ngay cả người lớn có bạn khác giới là điều bình thường.

Tần Mục Dã bài xích không chịu đi, ủ rũ ngồi trên sô pha, đút tay vào túi quần: “Mẹ tiêu chuẩn kép thế, ngày xưa con qua lại với bạn gái, mẹ liên tục nhắc nhở con phải chuyên tâm học hành, không được quậy phá còn gì.”

Lê Tương cạn lời với con trai: “Lúc đó có đứa mới lên cấp hai đã học đòi yêu sớm, con thấy hai chuyện giống nhau chỗ nào?”

Phản bác không lại, Tần Mục Dã nhất quyết không chịu đi.

Tuy bây giờ trong nhà đã thuê người giúp việc nhưng Lê Tương vẫn tự mình xuống bếp, bà theo chủ nghĩa hoàn mỹ, muốn tận mắt nhìn quá trình làm ra món ăn, không thích ai động tay vào.

Tần Mục Dã không chịu đi, trong nhà chỉ còn Tần Tiêu Nhiên đang trong kỳ nghỉ đông.

Lê Tương dẫn bé con lên tầng gõ cửa, Tần Tiêu Nhiên đang đeo nghe, ra mở cửa, thấy mẹ và em gái ở ngoài, tháo tai nghe xuống.

Lê Tương nói: “Tiêu Nhiên, có chuyện này… Em gái con được bạn ở Lục gia tặng quà, con bé muốn sang đấy chơi, mẹ đang nấu cơm không đi được, anh hai con tự nhiên dở chứng không chịu đi, bên ngoài rất lạnh, trời cũng sắp tối, nếu con không bận gì…”

Tuy Tần Tiêu Nhiên về nhà ở một thời gian rồi nhưng Lê Tương vẫn rất cẩn thận với cậu, đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì, có cá tính riêng, Lê Tương làm gì cũng để ý thái độ của cậu, bày tỏ sự tôn trọng của bản thân, cố gắng giữ hòa khí trong gia đình.

Bà tưởng Tần Tiêu Nhiên bận chơi game, không muốn ra ngoài.

Không ngờ, thằng bé quay lại lấy áo khoác, đi ra: “Vâng, để con đưa em đi.”



Tần Mục thân là đàn ông cao một mét chín, ngồi co ro hờn dỗi trên ghế sô pha.

Tần Tiêu Nhiên dẫn bé con ra cửa.

Đây là lần đầu tiên Miên Miên ở riêng cùng anh ba, bé phát hiện anh ấy đeo giày cô bé tặng, trông vô cùng đẹp trai, cảm thấy rất vui vẻ, cộng thêm món quà của anh Thanh Hành, cả người bé toát ra vẻ hạnh phúc không giấu được.

Tần Tiêu Nhiên nhìn em gái, liên tưởng đến một viên chè trôi nước ngập đường.

Viên chè trôi lon ta lon ton đi trước, Tần Tiêu Nhiên lặng lẽ theo sau, luống cuống không biết làm gì, con bé đi đường có bị ngã không, cậu có nên dắt tay bé không.

Hay là bế lên nhỉ?

Bé con nhỏ như vậy, đi lâu sẽ mỏi chân.

Trong trí nhớ của cậu, anh hai gắn liền với hình ảnh bế em gái trên tay.

Nhưng từ nhà cũ cách khu biệt thự trên vách núi không xa, chỉ mất hơn mười phút đi bộ, nếu con bé không mệt, muốn tự mình đi bộ thì sao?

Tần Tiêu Nhiên yên lặng làm cái đuôi phía sau, trong lòng xoắn xuýt không biết nên tiến lên phía trước hay không tận ba phút.

Đến khi một con chó trắng lớn đuổi kịp từ đằng sau, dụi vào người bé con.

Cô bé ngạc nhiên, vui mừng nhìn nó: “A, chú Ty Mệnh cũng đi à!”

Con chó vẫy vẫy đuôi như ra hiệu bánh bao nhỏ leo lên lưng nó.

Gần đây Tần Tiêu Nhiên chú ý đến con chó này, không biết nó từ đâu đến, nói chuyện với quản gia vài câu, bác Vinh cũng ậm ừ không chắc chắn, trả lời do Đại thiếu gia biết đứa nhỏ thích Samoyed nên mua về một con.

Tần Tiêu Nhiên cảm thấy con chó này to hơn mức bình thường, hơn nữa bé con có thể trèo lên lưng nó một cách thuần thục như đang cưỡi ngựa…

Cũng may con bé có chỗ ngồi, cậu không cần xoắn xuýt nên dắt tay hay nên bế bé nữa.

Con chó đi rất nhanh, cậu phải tăng tốc độ thành chạy chậm mới đuổi kịp, bọn họ nhanh chóng đến trước cửa Lục gia.

Cửa vừa mở, một bé trai đã đứng ở trong sân, thấy bé con, cười dịu dàng.

Cô bé tụt xuống khỏi lưng con chó, chân ngắn chạy đến, miệng ngọt ngào gọi: “Anh Thanh Hành, cảm ơn anh đã tặng găng tay cho em!”

Con chó trắng đột nhiên run lên một cái, yếu ớt co rúc vào một góc.