Chất cồn gặp phải cơn gió lạnh, Lâm Hành có chút say say, anh nhìn đôi mắt Cố Cảnh Ngôn, một lúc lâu sau mới giơ tay xoa nhẹ tóc cậu, cười nhẹ, “Được.”
Bọn họ đều nắm giữ những linh hồn ba mươi tuổi, những việc này, chỉ như nước chảy thành sông (*). Lâm Hành biết Cố Cảnh Ngôn đang suy nghĩ điều gì, Cố Cảnh Ngôn ngốc lắm, cũng rất mẫn cảm.
(*) nước chảy thành sông: thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.
Lâm Hành hiểu cậu.
Lúc làm cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Cố Cảnh Ngôn có hơi quá căng thẳng, Lâm Hành hôn lên gáy cậu, giọng khàn khàn nói, “Thả lỏng nào, không sao đâu, giao em cho anh.”
Cố Cảnh Ngôn quay đầu hôn môi với Lâm Hành, đối với cậu mà nói ý nghĩa không giống nhau.
“Anh Lâm.”
“Không cần phải sợ.” Lâm Hành nói, “Anh sẽ không làm em bị thương đâu.”
Khi tình đã nồng, cậu giương cổ ôm chặt cánh tay Lâm Hành. Lâm Hành lật Cố Cảnh Ngôn lại, hôn lên hầu kết Cố Cảnh Ngôn, giọng hết sức quyến rũ, “Thoải mái không?”
Cố Cảnh Ngôn mất đi năng lực suy nghĩ, cổ họng chỉ phát ra âm thanh, “Ừm.”
Lâm Hành rất thích nghe Cố Cảnh Ngôn nói chuyện, vào lúc này nói cái gì cũng rất gợi cảm, “Gọi anh.”
“… Lâm Hành.”
“Tiểu Cố tổng.”
Lâm Hành mạnh mẽ đâm vào nơi sâu thẳm, đúng như dự đoán nghe thấy tiếng kêu đè nén của Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành cảm nhận được cậu đang kích động, cắn lên lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, “Trái tim này của anh, cho em hết rồi, em phải nhận đấy nhé.”
Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa bị Lâm Hành dằn vặt đến chết, ngón chân của cậu cuộn tròn lại, tóm chặt lấy Lâm Hành, đầu óc trống rỗng. Hối hận rồi, lần giày vò này là do cậu tự tìm tới.
Nửa cái mạng Cố Cảnh Ngôn suýt mất luôn, Lâm Hành mới kết thúc. Lâm Hành nằm trên lưng Cố Cảnh Ngôn, hôn lên gáy cậu, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Sảng khoái không?”
Cố Cảnh Ngôn không muốn trả lời câu hỏi này, cái chuyện bị làm đến bắn, khó có thể mở miệng. Cậu nhắm mắt nằm lì ở trên giường, không muốn ngẩng đầu, người đàn ông phía sau lại cứ cọ cọ.
Tai Cố Cảnh Ngôn đỏ chót, bị Lâm Hành cọ cả người nổi lửa, “Không muốn.”
“Em muốn.” Lâm Hành không biết xấu hổ, hôn lên tai Cố Cảnh Ngôn, mò xuống, “Đau không?”
Lâm Hành rất có kiên trì, làm rất đầy đủ từ khâu khởi động, không hề bị thương. Nhưng cái của Lâm Hành to quá thô quá, Cố Cảnh Ngôn bây giờ vẫn còn hơi khó chịu.
“Để anh sờ xem nào.” Lâm Hành không đứng đắn nói, “Có bị thương hay không.”
Lâm Hành sờ tới sờ lui đến khi làm Cố Cảnh Ngôn triệt để mới thôi, Cố Cảnh Ngôn lúc này hoàn toàn không đứng lên nổi, nằm ở trên giường thở dốc, đầu choáng váng nặng nề.
Lâm Hành ôm Cố Cảnh Ngôn đi tắm, trở về thuận tiện thay đổi drap trải giường, lên giường Cố Cảnh Ngôn liền rúc vào bả vai Lâm Hành.
“Có quan hệ của lão Chu sẽ bớt việc rất nhiều.” Lâm Hành hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn một cái rồi mới nhắc lại chuyện hồi tối. Anh cũng là người bình thường, có tư tâm có nhược điểm có hành vi vô sỉ, Lâm Hành không mạnh mẽ. So với Cố Cảnh Ngôn, anh yếu hơn rất nhiều, Cố Cảnh Ngôn dựa vào thực lực chân chính để đứng lên, còn anh là đầu cơ trục lợi. “Đừng xem thường anh.”
“Em không có.” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở mắt ra, nhìn Lâm Hành, “Em không có xem thường anh.”
Hôm sau Cố Cảnh Ngôn không thể mặc đồng phục học sinh đến trường học, Lâm Hành cài nút sơ mi trên cùng cho Cố Cảnh Ngôn, sau này không thể hôn lên cổ được nữa. Cố Cảnh Ngôn quá trắng, rất dễ để lại dấu vết.
“Lái xe đến trường đi.”
Mắt Cố Cảnh Ngôn cũng không biết nên nhìn đi đâu, ừ một tiếng, cậu cầm cặp đi ra ngoài. Dáng đi rất kì cục, Lâm Hành từ phía sau dùng tay mình đỡ lưng Cố Cảnh Ngôn, “Đau không?”
Khó nói lắm đó!
“Em không muốn trả lời câu hỏi này.”
Lâm Hành cười ra tiếng, ôm vai Cố Cảnh Ngôn quay người khóa cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ Chanel. Tay Lâm Hành còn đặt trên vai Cố Cảnh, híp mắt một cái, thu lại nụ cười.
“Bà tới làm gì?”
“Nó là ai?” Giọng của người phụ nữ kia rất sắc bén, móng tay tô vẽ diêm dúa sắp chọc đến người Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn tiến lên một bước che ở trước mặt Lâm Hành, ánh mắt lạnh tanh. “Nếu bà còn muốn nhận tiền của tôi, thì bây giờ cút ngay.”
“Đây là thái độ mày nói chuyện với mẹ sao?” Vu Châu nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cố Cảnh Ngôn liền muốn điên lên, chỉ vào Lâm Hành, “Mày rốt cuộc đang làm gì? Tại sao mày lại ở đây? Bây giờ tao sẽ báo cảnh sát bắt mày lại!”
Một tiếng bạt tai chan chát vang lên, Lâm Hành không phản ứng kịp, ngẩng đầu liền thấy nửa mặt Vu Châu bị xoay sang một bên. Lâm Hành thở ra một hơi, sợ Vu Châu phát rồ làm Cố Cảnh Ngôn bị thương, anh ngăn cánh tay Cố Cảnh Ngôn lại.
Cố Cảnh Ngôn bỏ qua, chỉ vào Vu Châu, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, “Bây giờ bà cút khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, nếu không tôi bảo đảm, bà sẽ không bao giờ lấy được một cắc nào từ tay tôi.”
Vu Châu sững sờ nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn lạnh nhạt nói, “Đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi, bà không có tư cách.”
Cậu quay đầu lại nắm lấy cổ tay Lâm Hành, lướt qua Vu Châu đi xuống cầu thang.
Cố Cảnh Ngôn không thoải mái, không thể đạp xe đến trường, Lâm Hành vào ga ra lái xe. Lúc đi ra nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đứng ở ven đường hút thuốc, anh dừng xe, Cố Cảnh Ngôn dập tắt điếu thuốc tiện tay nắm trong lòng bàn tay, Lâm Hành vỗ lên một cái, “Tật xấu gì vậy hả?”
Cố Cảnh Ngôn ném tàn thuốc vào gạt tàn, kéo dây an toàn lên.
Cậu dựa lên ghế, ấn ấn mi tâm, “Đau đầu.”
Lâm Hành không lái xe đi ngay, anh đặt bàn tay lên trán Cố Cảnh Ngôn, lập tức cởi dây an toàn ôm Cố Cảnh Ngôn vào lòng mình, “Nằm một lúc đi.”
Anh không nhìn Cố Cảnh Ngôn, chỉ có lòng bàn tay ấm áp khô ráo ôm lấy đầu Cố Cảnh Ngôn đặt lên vai mình, “Vai của ông xã cho em đấy.”
Cố Cảnh Ngôn vùi mặt vào vai Lâm Hành, hít một hơi thật dài.
“Bà ta không trọng sinh chứ?”
“Không.”
Lâm Hành không tiện nói gì, dù sao cũng là mẹ ruột của Cố Cảnh Ngôn. Một lúc lâu sau, Cố Cảnh Ngôn mới buông Lâm Hành ra, gài dây an toàn, “Lần này bà ta mà dám động tới anh, em —— ”
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao Lâm Hành vừa quay về đã đi tìm Chu Phi? Nhà họ Chu quyền thế, nên sẽ không có ai dám động đến Lâm Hành, tránh cho chuyện năm đó phát sinh lần nữa sao?
Phút chốc, trái tim Cố Cảnh Ngôn nhói lên.
Ở bên mình, anh phải chịu bao nhiêu oan ức? Phải đi bao nhiêu con đường?
Lâm Hành lái chừng được mười phút, sang bên đường dừng xe mua sandwich và sữa tươi về đưa cho Cố Cảnh Ngôn, “Đừng để mình đói.”
Rồi mới nhanh chóng lái đến trường.
“Ở bên em áp lực lớn lắm không?” Cố Cảnh Ngôn hỏi.
“Từ trước tới nay, yêu em đều không có áp lực.” Lâm Hành nở nụ cười hờ hững, ngón tay gõ xuống vô-lăng, “Đừng phủ định tình cảm anh dành cho em.”
Cố Cảnh Ngôn nghe được câu “yêu em”.
Cậu cúi đầu ăn sandwich, nửa ngày mới xụ miệng, “Em không xứng với anh.”
Lâm Hành không biết Cố Cảnh Ngôn nghĩ đâu ra mấy thứ này, nhíu mày, “Nghĩ gì thế?”
Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào, đến trường, Lâm Hành xuống xe cầm cặp của mình rồi vòng qua bên phải cầm cặp Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn bước xuống xe, tư thế tiêu sái bây giờ nhìn có hơi kỳ lạ.
Lâm Hành xoa nhẹ mái tóc Cố Cảnh Ngôn, tim muốn nhũn ra, nhóc con này rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây? Từ sáng đến tối anh cứ nghĩ mãi về vấn đề này.
“Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của mình.” Lâm Hành uống sữa, dùng vai đụng xuống Cố Cảnh Ngôn, “Em đã rất ưu tú rồi.”
Cố Cảnh Ngôn mím môi, cậu là một người rất u ám, đã từng vô số lần muốn đánh chết Vu Châu, muốn cho Cố Trường Minh đi chết.
“Sinh nhật em định tổ chức thế nào?”
Sinh nhật Cố Cảnh Ngôn là vào ngày 1 tháng 7, Lâm Hành là 25 tháng 6.
Lâm Hành nhếch miệng lên cười, cúi người tới gần lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, “Cố tổng, nếu không em gói bản thân em lại rồi tặng anh nhé? Để anh muốn làm gì thì làm?”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Cậu bước nhanh chân, không muốn nói chuyện với Lâm Hành nữa.
Lâm Hành một tay đút túi, đi sau Cố Cảnh Ngôn hai, ba mét, một trước một sau.
Đổng Hải mới vừa lên cầu thang nhìn thấy Lâm Hành cấp tốc lui về, Lâm Hành quay đầu lại, ánh mắt âm trầm, “Đứng lại, lăn tới đây.”
Đổng Hải nhẹ nhàng lăn tới trước mặt Lâm Hành, cười gượng gạo, “Anh Lâm?”
“Đang trốn tao à?”
“Không có.”
Lâm Hành đứng ở trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống Đổng Hải, trận bóng rổ Lâm Hành chủ động hủy bỏ, cũng có nghĩa là bọn họ không thể chơi. Trùm trường Lâm Hành bị lật đổ, thật là nực cười.
Lâm Hành mở mắt ra, suy tư, “Không làm bạn cũng không sao, mấy ngày này đừng cúp cua nữa. Chỉ còn có một năm nữa là tốt nghiệp, hi vọng mày có thể thi vào trường đại học mong muốn.”
Đổng Hải đột nhiên ngẩng đầu, Lâm Hành thay đổi, Trần Phi Vũ cũng thay đổi. Bọn họ không chơi net, không đánh nhau, mỗi ngày chui đầu trong lớp làm bài tập.
“Học hành quan trọng như vậy sao?” Đổng Hải tức giận nói, “Em không thích học, em chính là một thằng rác rưởi, lành làm gáo vỡ làm muôi. Không phải vì anh thích cái thằng công tử bột đó nên mới thay đổi sao? Anh thật sự cho rằng anh có thể thi lên đại học sao? Nếu như kiểm tra anh không chép bài thì có thể thi được bao nhiêu điểm trong lòng anh không biết sao?”
Quan hệ của Lâm Hành và Đổng Hải khá tốt, cho nên muốn nhắc nhở Đổng Hải vài câu, ngờ Đổng Hải lại nghĩ anh như vậy. Lâm Hành nhíu mày, ánh mắt tối sầm.
Lâm Hành trước đây tức giận sẽ đạp hắn, bây giờ lại không hề làm gì cả, liếc Đổng Hải một cái rồi quay người sải bước đi.
Không phải chuyện của anh, anh quan tâm làm gì?
Ai cũng có số mệnh riêng, kệ mẹ nó.
Trước khi thi thị trường chứng khoán mở cửa một lần, tốc độ tăng giá của Hoành Quang cao nhất trong các cổ phiếu cùng kỳ. Tốc độ tăng vượt ra khỏi dự toán, Lâm Hành kiểm tra tình hình, còn có thể theo một tuần nữa. Thị trường bất động sản nguy hiểm nhưng kiếm lời nhiều, Lâm Hành mạo hiểm đặt vào bất động sản, cũng là một cú rất mạnh tay.
Ngày 23 là thi học kì, chiều 22 không có tiết, Lâm Hành dọn cặp. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, Lâm Hành quay đầu nhìn sang. Lưu Vũ đang chặn ở cửa phòng học, giọng chua ngoa của Vu Châu giống như móng tay cào lên kính, từ ngoài cửa truyền vào, “Chúng mày có phải đang chứa chấp một thằng tên Lâm Hành không? Cái thằng không biết xấu hổ đó, mau đuổi học nó đi.”
Lâm Hành híp mắt, Cố Cảnh Ngôn đã đứng dậy lao ra ngoài cửa. Lâm Hành ngửa người ra sau dựa lên tường, nhìn bảng đen phía trước. Chuyện nên tới sẽ tới, trước đây Vu Châu cũng chỉ vào anh rồi dùng ngôn từ rất tàn ác để chửi bởi. Lúc đó Lâm Hành chỉ thấy Vu Châu ra vẻ, xem thường người nghèo, hôm bữa Cố Cảnh Ngôn mới nói lúc đó Vu Châu đã đọc trộm nhật ký của cậu.
“Trường chúng mày không xử lý cái thằng lưu manh kia, tao sẽ đi kiện chúng mày, làm chúng mày sống dở chết dở!”
Phía trước có người nhìn lại, giọng bà ta quá lớn, muốn không nghe thấy cũng khó. Lâm Hành khép sách lại, cất bút vào, lúc đứng dậy ghế ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Bên ngoài phát ra tiếng kêu thảm, Cố Cảnh Ngôn nắm lấy tóc Vu Châu kéo đi.
Hàng trước có người nói thầm, “Cố Cảnh Ngôn không phải con nhà đại gia sao? Mẹ cậu ta bị thần kinh hả?”
Lâm Hành liền ngồi trở lại, gõ xuống bàn, chậm rãi nói, “Nhiều chuyện thì nói nhỏ một chút, để bố mày nghe thấy là bố mày muốn đánh người.”
Ngay lập tức, phòng học yên tĩnh trở lại, đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.