Tết Trung Nguyên hay còn gọi là Tết Quỷ. Theo truyền thuyết dân gian, đến ngày này cửa Minh Phủ sẽ mở ra, vô số quỷ hồn có thể đến nhân gian thông qua Quỷ Môn này, nhận hương khói từ người đời sau. Ngày này đối với người bình thường thì chỉ là ngày cúng bái tổ tiên mà thôi, nhưng đối với những kẻ tu tà thì lại là pháp bảo rèn luyện, thời cơ tu luyện tà thuật tốt nhất.
Thập Nhị Nương đi cách bà lão một khoảng không quá xa, nhìn bà ấy tập tễnh đi về trước. Hai bên đường có người đang đốt giấy tiền vàng bạc trước cửa nhà để hiếu kính với tổ tiên nhà mình, có người đốt ở bên vệ đường cho cô hồn dã quỷ.
Hai người các nàng chầm chậm bước đi, vốn dĩ ban đầu còn thấy bóng người, dần dần, trên đường chẳng còn ai nữa, bóng tối xung quanh cũng ngày một đậm nét hơn. Giấy vàng đốt ở hai bên đường tỏa ra những làn khói trắng, sương khói ngày càng nhiều, che phủ mọi thứ xung quanh, nhà cửa đường phố biến mất tăm mất tích. Bà lão cầm đèn lồng trắng đi trong bóng tối, ánh lửa cháy yếu ớt, ánh lửa này không giống lửa bình thường có lửa đỏ ấm áp mà ngược lại nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo.
Tầm nhìn của Thập Nhị Nương không bị khói trắng xung quanh ảnh hưởng, nàng có thể nhìn rõ bà lão đang đi đằng trước. Bà lão bắt đầu sợ hãi, đến bấy giờ, thần trí bà ấy như bị thứ gì mê hoặc, cứ đờ đẫn tiến về phía trước.
Bình thường thôi, đây không phải nơi người thường có thể đến.
Đột nhiên, bà lão dừng lại đứng yên bất động. Thập Nhị Nương vượt qua bà ấy tiếp tục tiến về phía trước, chỉ một lát sau bóng dáng nàng đã biến mất trong làn sương khói.
Đi tiếp một khoảng, khói trắng tan dần, một ngôi miếu thần chợt xuất hiện trước mặt Thập Nhị Nương, cửa miếu hoang mở rộng như một cái miệng đang há to. Thập Nhị Nương đi qua, đạp lên một tấm hoành phi rơi dưới đất. Trên hoành phi khắc bốn chữ, hai chữ cuối mờ nhạt không nhìn rõ nữa, chỉ nhìn được hai chữ ở đầu – “chướng âm”.
Góc trên mái nhà giăng kín mạng nhện, lá cờ màu vàng cũng phủ đầy bụi bậm, bức tượng thần vỡ nát và thi thể nằm khắp nơi trên đất tạo thành một trận pháp huyết tế.
Ánh mắt Thập Nhị Nương trở nên lạnh lẽo, nàng nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt mình, giơ tay ra túm lấy thứ gì đó sau đó kéo ra sau. Phút chốc, cảnh tượng chân thật bị nàng kéo xuống như một bức màn.
“Còn có huyễn trận mê hoặc nữa hả, ha.” Thập Nhị Nương nói rồi nhồi thứ như bức màn thành một cục ném xuống dưới chân. Loại huyễn trận mê hoặc cấp thấp này chỉ dùng để đối phó với mấy tu sĩ nho nhỏ mới tới kỳ Khai Quang thì còn được chứ đối với nàng chỉ là trò đùa con nít thôi.
Miếu sơn thần biến mấy, trước mặt nàng bây giờ là một khu rừng. Cây cối trong rừng âm u dữ tợn trông như ác quỷ, nhe nanh múa vuốt nhìn xuống người nào muốn xông vào trong.
“Rừng Ác Quỷ?” Thập Nhị Nương thấp giọng nói. Chỉ có cây cối mọc nơi âm sát mới xuất hiện hình mặt quỷ và vuốt quỷ, mà nơi những cây cối có mặt quỷ vuốt quỷ đó tụ thành rừng thì gọi là rừng Ác Quỷ. Rừng Ác quỷ rất hiếm được sinh ra từ tự nhiên mà thông thường là những kẻ tu tà dùng vô số mạng người vô tội nuôi dưỡng thành. Thập Nhị Nương cũng biết được mấy mấy tên tu tà thích tạo thành rừng Ác Quỷ như này.
Thập Nhị Nương không ở lại đây quá lâu, nàng bước nhanh lên trước, sau đó không lâu nàng nhìn thấy một người đang nằm trên tảng đá, đó là một đứa trẻ cũng xấp xỉ tuổi Kim Bảo.
Thập Nhị Nương đi qua thử thăm dò hơi thở của đứa bé, tuy hôn mê nhưng vẫn còn sống. Nàng đứng thẳng người dậy nhìn quanh một vòng, không phát hiện thêm ai khác nữa. Âm khí ở nơi này tuy nặng nhưng vẫn còn quá bình thường so với tưởng tượng của nàng.
Những người khác đang ở đâu, sao chỉ có một đứa bé ở đây?
“Ưm… ông ơi… bà ơi…”
Thập Nhị Nương cúi đầu nhìn, đứa bé đó bỗng nhiên tỉnh lại. Nó nhìn chằm chằm nàng sau đó co người ra sau, nhìn thấy khung cảnh đáng sợ xung quanh thì bật khóc hu hu lên.
Thập Nhị Nương: “Ta được ủy thác của bà ngươi đến đây đưa ngươi và ông lão về nhà. Sao ở đây chỉ có mình ngươi, ngươi biết ông ngươi đang ở đâu không?”
Triệu Song Lâm nghe vậy thì không rút ra sau nữa nhưng hình như nó vẫn còn hơi sợ, nó lắc lắc đầu rồi sau đó lại gật gật đầu.
Thập Nhị Nương hỏi lại: “Ngươi biết ông ngươi ở đâu không?”
Triệu Song Lâm nhìn miếng vải che mặt của nàng, nói: “Ta không biết ông đang ở đâu nhưng mà, ta, ta nghe được ông đang gọi ta.”
“Gọi ngươi?” Thập Nhị Nương suy tư, “Ông ấy gọi ngươi từ hướng nào?”
Triệu Song Lâm chỉ về hướng phải trong rừng. Thập Nhị Nương gật gật đầu, “Được rồi, lại đây, ta dẫn ngươi đi tìm ông.”
Triệu Song Lâm nghe vậy thì thấy yên tâm hơn một chút, nó bò dậy, trên mặt còn vệt nước mắt. Thập Nhị Nương cúi người ôm nó lên, “Được rồi, đừng sợ, đợi tìm được ông ngươi là có thể về nhà rồi.” Triệu Song Lâm ôm vai nàng, gật gật đầu.
Thập Nhị Nương đi theo hướng chỉ của Triệu Song Lâm, đi một hồi, nàng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng. Bước chân Thập Nhị Nương khựng lại, không quay đầu mà hỏi: “Song Lâm, ngươi có đói không?”
Giọng con nít vang lên bên tai nàng, “Không, không đói.”
“Ồ, thế ngươi có mệt không? Nếu mệt thì tựa đầu lên vai ta nghỉ một xíu đi.” Thập Nhị Nương nói xong cảm giác đầu vai mình hơi nặng, Triệu Song Lâm kia đã tựa đầu lên vai nàng thật.
Ánh mắt nhìn chăm chú phía trước của Thập Nhị Nương đầy lạnh lẽo, nàng cảm nhận được trọng lượng đè trên vai không giống của một đứa trẻ, hơi thở của nó còn lạnh như băng xen lẫn mùi tanh rất khó phát hiện. Thứ này đang thèm khát máu thịt của nàng.
Thập Nhị Nương tỏ ra mình chẳng phát hiện ra có gì bất thường cả, nàng đi vòng vòng một lúc trong rừng Ác Quỷ thì bất chợt trông thấy một người đang nằm trên tảng đá. Thấy người đó, mắt Thập Nhị Nương sáng lên, thả lỏng tinh thần đi qua đó. Nàng ra vẻ gấp gáp như không để ý đến những thứ khác.
“Lão bá? Lão bá mau tỉnh lại đi.”
Ông lão nằm trên tảng đá mở mắt ra, đồng thời, “Triệu Song Lâm” đang tựa trên vai Thập Nhị Nương lộ hàm răng dữ tợn ra chuẩn bị cắn vào cổ Thập Nhị Nương. “Lão bá” vừa mới mở đôi mắt đen ngòm kia cũng nhào qua chỗ Thập Nhị Nương. Hai người đó hành động rất nhanh, công kích đột ngột và bất ngờ như vậy người bình thường tuyệt đối không né nổi.
Nhưng Thập Nhị Nương né được rồi. Nàng nghiêng đầu qua, một chưởng ấn lên mặt “Triệu Song Lâm”, thò chân chắn đường quật ngã “lão bá” sau đó đạp một chân đầu “lão bá”. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, Thập Nhị Nương tạm thời áp chế được hai người bọn họ, nàng điểm ngón tay lên trán “Triệu Song Lâm”.
“Thông hoành cửu đạo, chiếu quỷ thôn ác, xuất!”
Thập Nhị Nương cong ngón tay, rút ra một bóng màu đen ngay giữa trán Triệu Song Lâm. Bóng đen giãy giụa kịch liệt, không cam tâm mà còn muốn quay trở lại thân thể Triệu Song Lâm nhưng Thập Nhị Nương làm sao để nó được như ý. Nàng hơi dùng lực hoàn toàn rút nó ra khỏi trán Triệu Song Lâm rồi bóp chặt trong lòng bàn tay.
Mặt Triệu Song Lâm tái mét ngã ập xuống đất, Thập Nhị Nương buông nó ra, tiếp tục làm y như vậy với lão bá bên kia.
Hai bóng đen nằm gọn trong tay Thập Nhị Nương, nàng xem xét giây lát rồi khẽ quát: “Viêm chiếu hoàng hoàng, tán.”
Hai bóng đen tức thì tan biến chỉ còn lại những âm thanh thét gào.
Đó là hai quỷ sát được ai đó nuôi dưỡng thành, nếu ký sinh trong cơ thể của người bình thường trong khoảng thời gian quá lâu sẽ nuốt mất hồn phách người đó, nhục thể người đó không chết nhưng hồn thì đã chết, cứ thế biến thành một cái xác sống. Một số kẻ tu tà thích nuôi những thứ này để canh giữ trước động phủ của mình nhằm cản kẻ địch.
Hai ông cháu này bị ký sinh không lâu, thần trí không được tỉnh táo một chút thôi. Thập Nhị Nương nhíu mày, cảm thấy chuyện này hình như không dễ dàng như vậy, nàng rút một tờ linh phù trong tay áo ra, điểm ngón tay lên linh phù, linh phù tự động bốc cháy rồi hóa thành tro trong nháy mắt. Lát sau, một bóng người cao gầy bước ra từ trong khói trắng, đó chính là Quỷ hòa thượng.
Hắn nhìn hai ông cháu đang nằm trên đá rồi nhìn quanh một lượt, hơi bất ngờ, “Ở đây chỉ có hai người họ thôi à?”
Thập Nhị Nương nói: “Phải, ta thấy hai ông cháu này chỉ là thuật che mắt thôi, người đứng phía sau mà ngươi muốn tìm không có ở đây.”
“Xem ra đối phương đã có chuẩn bị, đây là một cái bẫy thôi, ta bị bại lộ mất rồi.” Quỷ hòa thượng nói thế nhưng cũng chẳng thấy hắn nôn nóng tí nào, hắn khom người khiêng hai ông cháu lên, “Cứ đưa hai người họ về trước rồi tính sau.”
Hai người rời khỏi rừng Ác Quỷ, Thập Nhị Nương bỗng hỏi: “Bà bà đâu?”
Quỷ hòa thượng nói: “Sau khi ngươi vào được đây là bà ấy có thể tự quay về, bây giờ chắc về…” Hắn còn chưa nói hết câu đã dừng lại, nhìn sang Thập Nhị Nương.
Thập Nhị Nương hơi biến sắc: “Không hay.”
Sau đó, hai người lập tức quay nhanh về nghĩa trang.
…
Kim Bảo ngồi nhàm chán trước cửa nội điện nghĩa trang liếm kẹo. Cậu ta nhìn ra sau một cái, Chiêu Nhạc đang ngồi nhắm mắt, sắc mặt không được tốt cho lắm. Ngày nào vào giờ này nàng ấy cũng vậy, Kim Bảo không biết nàng ấy thấy khó chịu chỗ nào nhưng Thập Nhị Nương bảo cậu ta lúc Chiêu Nhạc không khỏe thì đừng đi cãi nhau với nàng ấy thế nên bây giờ cho dù Kim Bảo đang thấy rất chán cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Bất chợt, Kim Bảo trông thấy ánh lửa hiện ra ở ngoài cổng nghĩa trang, bà bà đang đứng đó vẫy tay với cậu ta. Kim Bảo vui vẻ đứng lên, Thập Nhị Nương đi theo bà bà, giờ bà bà về rồi chắc Thập Nhị Nương cũng về rồi! Nhưng cậu ta không thấy Thập Nhị Nương đâu chỉ thấy bà bà đứng vẫy tay.
Kim Bảo hơi lưỡng lự nhìn Chiêu Nhạc trong điện một cái rồi vẫn nhấc chân chạy ra ngoài.
“Bà bà, bà về rồi ạ, Thập Nhị Nương về hay chưa?”
“Cô ấy bảo ta đến dẫn ngươi đi.” Bà lão chầm chậm nói.
Kim Bảo: “Hả? Thập Nhị Nương bảo bà đến đón ta đi hả? Trước đó người bảo ta ở đây đừng đi đâu mà.”
“Ta cũng không rõ, cô ấy nói muốn ngươi qua giúp đỡ.” Bà lão nói.
Kim Bảo thầm nghĩ Chiêu Nhạc muốn giúp mà Thập Nhị Nương có cho đi đâu, nay lại muốn mình qua giúp đỡ thì chắc chắn là tin tưởng mình hơn rồi. Thế là cậu ta kiêu ngạo ưỡn ngực, ngây thơ nói: “Ta có thể giúp được việc sao? Hihi, vậy chúng ta đi đi, đừng để Thập Nhị Nương đợi lâu!”
Cậu ta không hề phát hiện đôi mắt bà lão nói chuyện với mình đen đặc, không hề có tròng trắng.
Một lớn một nhỏ dần dần biến mất trong bóng tối.
…
Lúc Thập Nhị Nương và Quỷ hòa thượng về đến cửa nghĩa trang thì thấy Chiêu Nhạc sắc mặt trắng bệch, một tay vịnh cửa, một tay cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chiêu Nhạc.”
Chiêu Nhạc thấy Thập Nhị Nương bước nhanh tới thì nói: “Kim Bảo mất tích rồi.”
Thập Nhị Nương nhíu mày.
Chiêu Nhạc thở dốc nói: “Mới lúc nãy ta không thấy tiếng Kim Bảo nữa, gọi mãi mà cậu ta không trả lời ta mới ra ngoài tìm, đến cửa thì phát hiện có âm khí lướt qua, Kim Bảo bị người ta đưa đi rồi, bây giờ chắc đang gặp nguy hiểm.”
Thập Nhị Nương nghiến răng, “Thật chẳng khiến người ta yên tâm mà.”
Chiêu Nhạc cúi đầu, Thập Nhị Nương dìu nàng ấy qua bên kia ngồi, đặt tay lên vai nàng ấy, “Không sao, ta sẽ đưa tên tiểu tử thối chạy lung tung đó về, ngươi cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Khựng lại một tí, nàng nhìn nét mặt đầy áy náy của Chiêu Nhạc rồi xoa đầu nàng ấy, “Đừng lo, thằng nhóc Kim Bảo đó may mắn lắm, không có chuyện gì đâu.”
Trấn an Chiêu Nhạc xong, Thập Nhị Nương quay đầu nhìn Quỷ hòa thượng, “Lẹ lên, ngươi cũng đừng có mà giấu giấu giếm giếm nữa, mau tìm được người cho ta.”
“Ài, còn tưởng được tiết kiệm chút sức lực.” Quỷ hòa thượng thở dài, rạch một đường trên cổ tay mình.