Trở Về Năm Cấp 3

Chương 39

Hẳn là anh đang dùng điện thoại bàn nhà anh để gọi cho cô. Vậy có nghĩa là để đi đến được công viên gần nhà cô thì anh cần ít nhất là nửa tiếng.

Vì thế Mộng Dao vẫn mở tivi lên, một bên xem phim thần tượng một bên ăn nho.

Kết cục của kẻ tham ăn đó là xung quanh môi của cô đã bị nhuộm thành màu tím nhè nhẹ.

Mạnh Dao soi gương thấy vậy thì buồn rầu không thôi.

Cô cố lấy nước xoa mạnh lên môi. Dù sao đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên của cô mà, sao cô có thể đi gặp anh với bề ngoài thế này được.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang ting tong, trái tim cô chợt giật thót. Không thể nào, sao anh có thể đến nhanh vậy được.

Cô sốt ruột chạy đến trước gương chỉnh lại kiểu tóc, sau khi xác định trên môi đã sạch sẽ mới yên tâm từ nhà vệ sinh đi ra ngoài rồi nhảy chân sáo chạy ra mở cửa.

"Không phải phải đã nói là gặp ở công viên..."

Sao lại là cô ta.

"Vào đi." Mộng Giao đánh giá Ngô Nghệ Hinh một lượt từ trên xuống dưới. Cô ta bị làm sao thế, dáng vẻ hớt ha hớt hải.

"Không không không." Ngô Nghệ Hinh vội vàng xua tay: "Thực ra tôi tới là muốn nói lời xin lỗi với cậu."

"Hả?" Mộng Dao khoanh tay trước ngực cười một cách chế giễu, chỉ cho rằng hôm nay cô ta tới tìm cô chắc chắn là không có ý tốt gì: "Lần trước còn nói là muốn bắt tôi đến đồn cảnh sát, sau lần này là chịu đến đây xin lỗi rồi?"

"Nói tóm lại là..." Cô ta giống như là đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó: "Rất xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi."

"Cô mà tốt bụng đến nỗi tự mình chạy đến đây để xin lỗi tôi?" Bên trong chắc chắn là đang ẩn chứa cái gì đó. Chứ nếu không với tính tình đó của cô ta chỉ thiếu điều ước gì cô mau chết đi.

Từ đó đến nay cô luôn không tin mấy chuyện như lương tâm của kẻ độc ác sẽ bỗng nhiên trỗi dậy vào lúc nào đó.

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Việc vu khống cậu trộm đồ là tôi đã sai, cả việc tìm người chặn đánh cậu cũng là lỗi của tôi. Tóm lại tất cả đều là mình sai hết, cậu có muốn tha thứ cho tôi hay không cũng không sao cả. Tôi đi trước."

Nhìn bóng lưng đang vội vàng chạy điên của cô ta, Mộng Dao tự lẩm bẩm: "Vậy ra đúng là cô ta."

Người của ngày hôm đó quả đúng là do cô ta tìm đến. Chẳng trách khi cô chơi thân với Tư Đình cô ta lại không có chút phản ứng nào. Thì ra, thì ra...

Cô ta tới làm cái gì không biết, báo hại tâm trạng vui vẻ của cô biến mất không còn chút nào.

Sau khi thay xong quần áo, Mộng Dao từ tốn đi xuống lầu. Hôm nay tâm trạng cô không tốt, thời tiết cũng không tốt, làm cho cho cô không có chút hứng thú nào để đi hẹn hò.

Sau khi đến nơi, Mộng Dao tìm xung quanh hết cả buổi vẫn không tìm thấy Lục Tiểu Xuyên. Tuy là công viên này không lớn lắm nhưng ít nhất anh cũng nên nói sơ qua xem anh sẽ đứng chờ ở đâu. Lúc này khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển nên cũng không thể gọi điện thoại hỏi xem anh đang đứng ở chỗ nào được.

Chắc anh sẽ không để cô leo cây chứ hả.

Trong lúc Mộng Dao đang miên man suy nghĩ thì Lục Tiểu Xuyên đã đứng ở trước mặt cô. Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười gian xảo của anh.

"Anh ở đâu ra vậy?" Mộng Dao bắt đầu nghi ngờ xem đôi mắt của mình có phải là hết xài được rồi không.

"Anh vẫn luôn đi sau em mà." Lục Tiểu Xuyên vươn ngón tay ra chọt lên trán cô: "Mới đầu chỉ định hù em một tẹo để coi em sợ hết hồn như thế nào. Nhưng sau đó anh dọa em sợ thật rồi em trực tiếp bỏ của chạy lấy người vậy thì chẳng phải anh là tên ngốc sao."

"Anh toàn nghĩ đâu đâu không."

"Em sao vậy?" Lục Tiểu Xuyên nắm tay Mộng Dao cùng đi về phía trước: "Có chuyện gì à?"

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Ừ, Ngô Nghệ Hinh có tới nhà tìm em. Em nhìn thấy cô ta thì lại nghĩ đến những việc mà cô ta đã làm cho nên có hơi khó chịu." Mộng Dao thành thật kể lại.

"Ồ. Vậy ra hôm nay cô ta mới đến tìm em à."

"Ừm." Mộng Dao trả lời theo phản xạ. Nhưng cô chợt ngẫm lại mới thấy lời nói của anh có gì đó sai sai: "Là sao?"

"Sao trăng cái gì. Hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu đây?"

"Là anh đã kêu cô ta xin lỗi em à?" Càng ngày cô càng cảm thấy Lục Tiểu Xuyên càng khác xa với người trong trí nhớ của cô. Cô cứ có cảm giác là có chuyện gì đó mà cô không biết.

"Cứ xem là thế đi." Anh nói với vẻ không chút để ý.

"Cái gì mà xem như." Mộng Dao đứng lại, kéo tay anh không cho anh bước tiếp: "Cuối cùng là có hay không? Anh đã làm gì cô ta? Cô ta không phải là người dễ dàng chịu xin lỗi người khác. Hơn nữa anh đừng có trả lời cho có như vậy được không?"

"Phải, đúng vậy. Sau khi biết cô ta ác độc như vậy anh không nhịn được mới tìm cô ta nói chuyện một chút." Lục Tiểu Xuyên cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: "Em sẽ không giận chứ?"

Mộng Dao nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc khiến anh căng thẳng đến dựng đứng lông tơ.

Qua một hồi lâu, ngay khi Lục Tiểu Xuyên có cảm giác mình sắp bị bệnh tim thì đột nhiên cô lại cười ha ha.

"Làm tốt lắm. Tuy rằng cô ta không có thật lòng xin lỗi em nhưng dù vậy em vẫn muốn nghe và hẳn là em phải được nghe. Vậy nên cảm ơn anh nhiều nha."

Mộng Dao tặng anh một nụ hôn để khen thưởng.

"Anh còn tưởng rằng em sẽ tức giận chứ." Lục Tiểu Xuyên vuốt vuốt ngực.

"Em không có giận. Nhưng mà có những việc em chưa được biết đó, có phải anh nên nói rõ cho em biết không?"

"À... Cái này sau này hẳn nói. Không phải là anh không nói cho em nhưng mà vẫn chưa đến lúc." Lục Tiểu Xuyên cười đầy thần bí.

"Là chuyện gì chứ?" Thấy anh ngập ngừng lâu như vậy cô còn tưởng rằng anh đang anh sắp xếp lại từ ngữ để nói với cô. Nhưng kết quả là cô bị anh chơi xỏ.

"Đi thôi, buổi hẹn hò của anh và em hôm nay rất là quan trọng đó. Em chưa nói cho anh là em muốn đi đâu chơi nữa."

"Đi đâu giờ em cũng không biết nữa. Hay là mình đi công viên giải trí đi, em chưa đến đó cùng bạn trai bao giờ."

Bạn trai, nghe được hai từ này từ trong miệng cô phát ra làm anh sướng lên mây.

Lục Tiểu Xuyên, mày tiêu thật rồi, hoàn toàn bị bé ma nữ này thu phục rồi.

"Được, vậy đi chỗ đó." Anh cưng chiều sờ đầu cô.

"Lục Tiểu Xuyên." Mộng Dao cứ như vừa phát hiện được châu lục mới: "Thì ra anh còn có thể dịu dàng, còn biết nghĩ cho người khác đến thế à."

"Nè." Lục Tiểu Xuyên hơi buồn cười: "Vậy ý của em là lúc trước anh rất khó tính à?"

"Đúng vậy, không chỉ khó tính mà còn khó ưa nữa. Có điều là..." Mộng Dao tỏ ra như đang suy tư gì đó: "Không biết từ lúc nào mà em lại thích anh của lúc đó nữa..."

"Trương Mộng Dao."

"Dạ?" Cô nhận ra giọng nói của anh có gì đó sai sai.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi mùi dầu gội nhè nhẹ trên mái tóc cô: "Em có biết không, anh của lúc này đáng ghét lắm. Anh không tin em, không có nghĩ cho kĩ xem tình cảm của mình dành cho em là gì, không có theo đuổi em, cũng không có đối xử với em thật tốt."

"Đúng vậy, lúc trước anh đúng là rất đáng ghét. Lần quá đáng nhất là lần anh đẩy em xuống hồ đó, anh không biết đâu lúc đó em khó chịu muốn chết." Anh cũng tự biết là mình đối xử tệ với cô.

"Cái đó không phải là anh làm. Năm đó anh cũng lười giải thích với em, không ngờ làm cho em hiểu lầm anh nhiều năm như vậy. Bây giờ anh cũng quên người hôm đó là ai rồi, cậu ta hậu đậu đụng trúng em. Lúc đó anh muốn đỡ em lại nhưng chưa kịp làm thì em đã ngã xuống hồ. Sau đó em thấy anh đứng gần em nhất, còn thò tay ra nữa nên cứ nghĩ là anh đẩy em. Anh còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa."

"Gì?"

"Gì cái gì mà gì. Nói tóm lại là bây giờ có thể được ở bên em thật là tốt." Bây giờ cả người anh đều tràn đầy sự hạnh phúc lâng lâng.

"Ừm, em cũng vậy. Được ở bên anh thật là tốt." Cô cũng giang tay ôm lấy eo anh, làm cho chiếc ôm này càng thêm gắn kết.

Mộng Dao vừa nhận ra rằng trong cuộc sống này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta không thể quơ đũa cả nắm. Có đôi khi xuất hiện những hiểu lầm sẽ khiến từ trường xung quanh hai người thay đổi, một khi hai cùng dấu chạm nhau sẽ bài xích nhau. Để hiện tượng như thế xuất hiện thì chắc hẳn cả hai người đều chỗ chưa đúng.

Nhưng mà vẫn may mắn là bây giờ bọn họ đã là hai từ trường trái dấu hút lấy nhau. Cô chỉ muốn ôm anh cả đời này, mãi mãi không buông tay.

Cả hai đều lâu rồi không ra ngoài chơi cho nên suốt cả ngày hôm nay ai nấy cũng rất có tinh thần. Mộng Dao cảm giác được ngày hôm nay, cơ thể cô rất khỏe mạnh, cứ như là đã khôi phục lại thể lực của ngày trước vậy.

Không biết từ bao giờ mà trời đã tối đen, cả hai cùng chơi nguyên một ngày ở công viên giải trí nên cũng đã mệt lả. Mộng Dao mua hai ly kem, của cô là vị dâu còn của anh là vị vani. Anh ăn phần của mình chưa đã còn cướp phần của cô ăn. Hai người cứ thế cãi nhau um sùm mãi cho đến trạm giao thông công cộng.

"Lục Tiểu Xuyên, em mệt quá."

"Có điều hôm nay em coi như là khỏe hơn rồi. Anh cũng thấy đó, từ lúc xuyên không trở về ngày nào em cũng mệt mỏi dù chẳng làm gì nhiều cả." Cô khó chịu nói: "Sao anh lại không bị gì cả chứ?"

"Có đó, chỉ là em không thấy thôi."

Thật ra anh cũng có vài triệu chứng không khỏe chỉ là không nghiêm trọng như cô mà thôi. Lúc đầu là thỉnh thoảng sẽ bị say xe, dạo gần đây thì cảnh trước mặt thường xuyên tối sầm lại, đầu cứ nhức ong ong.

"Thật sao?" Mộng Dao không tin: "Anh gạt em để em đỡ so bì chứ gì."

"Vậy mà vẫn bị em phát hiện ra."

"Khá khen cho tên Lục Tiểu Xuyên nhà anh. Anh còn dám gạt em nữa, xem em có đánh chết anh không."

Hai người mãi vui vẻ cười đùa nên không có chú ý đến đột nhiên có một chiếc xe như con ngựa hoang vừa được gắn yên, nó lệch khỏi làn xe rồi lao thẳng đến chỗ bọn họ.

Chờ đến lúc Mộng Dao nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi, chiếc xe đã sắp tông vào Lục Tiểu Xuyên. Cô không cần nghĩ gì cả chỉ biết chạy đến đẩy anh ra.

Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, cả hai người đều bị đâm trúng sau đó chết ngất ngay trên mặt đất.

Ly Nhược ngồi trên ghế phụ, giơ ngón tay với người đang ngồi ở ghế điều khiển là Ly Nhan: "Sư tỷ, chị lái xe chuẩn không cần chỉnh."

"Em đang chế giễu chị sao?" Ly Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn sang,  Ly Nhược vội quay đầu giả bộ như đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Cô ta nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, nghĩ thầm rằng sư tỷ đạp phanh sớm quá rồi, đến một giọt máu cũng không có.

Năm 2015, trong phòng bệnh, hai người bệnh chưa biết sống chết đã tỉnh lại cùng một lúc.

- -----------

Mọi người có còn nhớ Ly Nhan và Ly Nhược là ai không? Hai người bọn họ là người tạo ra cái xuyên không còn được gọi là trọng sinh để Lục Tiểu Xuyên và Trương Mộng Dao quay về lúc học cấp 3 đó.

Hai người Lục Tiểu Xuyên và Trương Mộng Dao cuối cùng đã quay về năm 2015 rồi, như vậy cũng chứng minh truyện sắp đi vào hồi kết rồi.