Trở Về Lúc Bắt Đầu

Chương 29: 29 Chương 13-2



Vốn dĩ cho rằng giải quyết yêu thú là có thể rời đi, lặn xuống dưới nước lại phát hiện cửa động không có.

Có lẽ dưới cơn đau kinh khủng của Đồ lục Huyền Vũ, điên cuồng đập vuốt, hoặc là đá trúng nơi nào, vừa vặn đem cái cửa hang duy nhất này lấp luôn.

Một làn sóng này chưa lắng xuống, làn sóng khác lại nổi lên, thế nhưng chính mình là đầy nhiệt huyết.
Nhìn đến này, Ngụy Anh không khỏi cảm khái chính mình cùng Lam Trạm thật là nhiều tai nạn.
Bốn năm ngày tiếp theo, hắn đem dược thảo có thể dùng được trong túi thơm đều ném tới trên đùi Lam Trạm.

Vết thương trên ngực kia chỉ mới là xoa dược thảo một chút, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, mới vừa rồi lại vật lộn với Đồ lục Huyền Vũ trong hồ, rốt cuộc chuyển biến xấu.
Phát sốt, nhưng dưới tình huống như vậy phát sốt thật không phải một chuyện tốt, cho dù phát sốt, động tác cùng lời nói của hắn vẫn là dừng không được.

"Lam Trạm" nói: "Ngươi muốn thế nào."
"Ngụy Anh" nói: "Đổi chỗ nằm."
"Lam Trạm" nói: "Lúc này ngươi còn chỗ nằm thế nào."
"Ngụy Anh" nói: "Mượn chân của ngươi nằm tí chứ sao."
Nhìn chính mình làm nũng cầu Lam Trạm cho mượn chân nằm, thân thể Ngụy Anh căng thẳng chờ mong, chân Lam Trạm a, không biết gối lên là cái dạng gì.
Lam Trạm ngón tay hơi cuộn, bất động thanh sắc mà yên lặng đỏ vành tai.
"Lam Trạm" mặt vô biểu tình nói: "Ngươi không cần náo loạn."
"Ngụy Anh" nói: "Ta nói thật, đầu ta đau quá, ngươi lại không phải cô nương gia, mượn tới nằm một chút sợ cái gì."
Đáp ứng a! Mau trả lời được đi! Ngụy Anh âm thầm cổ vũ.
Lam Trạm nói: "Không phải cô nương gia, cũng không thể tùy tiện nằm."
Cư nhiên không cho hắn nằm? Ngụy Anh kinh ngạc đến ngây người.
Mặc kệ làm nũng đùa giỡn như thế nào, hắn vẫn là không có được sự cho phép của Lam Trạm.

Chỉ chốc lát sau, liền ngủ thiếp đi.
Ngụy Anh tức giận, thích ta, lại không cho ta gối đầu lên chân ngươi!
Đang lúc tức giận bất bình, lại đột nhiên cảm nhận được bàn tay lạnh lạnh đáp trên trán, Ngụy Anh sửng sốt, đây là.
Xác định Ngụy Anh thật sự đã ngủ, Lam Trạm mím môi, đem tay đáp ở trên trán hắn.

Thực nóng.

Ngụy Anh phát sốt, rũ bỏ bộ dáng hào hoa công tử thường ngày đi, đỏ bừng mặt, vì nóng lên mà khẽ nhếch miệng thở dồn dập phì phò, lúc ánh lửa chiếu rọi lại có vẻ mạc danh yếu ớt.

Lam Trạm thoáng chốc mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Hắn nhẹ gọi vài tiếng Ngụy Anh, không phản ứng.

An tâm, đem đầu Ngụy Anh yên lặng dịch tới trên đùi mình, nhìn khuôn mặt Ngụy Anh ngủ say, trong mắt toàn là nhu tình mật ý.
Lạnh lạnh bàn tay đáp ở trên trán, Ngụy Anh như là thực thoải má, vui vẻ lăn qua lăn lại lăn, còn lăn đến trên mặt đất.Lam Trạm thở dài, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu của hắn, đem hắn bế lên tiếp tục gối trên chân mình.
Ngụy Anh lẳng lặng mà cảm thụ được động tác Lam Trạm, tâm như là bị cái móc nhỏ nghịch ngợm cứa vào đến ngứa, gợi lên tình ý đếm không biết bao giờ mới hết.
Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi sao lại tốt như vậy?
Hắn không chịu sự bám người của Ngụy Anh ảnh hưởng, biếu tình của Lam Trạm lúc này hắn rõ ràng nhất.

Đắm chìm trong ánh mắt như vậy, hắn quả thực muốn say chết trong ôn nhu của Lam Trạm, hắn có tài đức gì, có thể gặp được người tốt như Lam Trạm.
Nhưng là lúc tỉnh lại, hắn vẫn là nằm trên mặt đất, nhiều nhất là cái ót bị lót một đống lá cây, gối lên hơi chút thoải mái một chút.Lam Trạm ngồi cách hắn đến rất xa, một ngọn lửa phất lên, ánh lửa chiếu đến khuôn mặt hắn giống như mỹ ngọc, ấm áp mà ôn nhã.
Ngụy Anh cười khẽ, Lam Trạm thật là quá đáng yêu.


Hắn hướng phía Lam Trạm giang hai cánh tay, làm cái tư thế ôm, phảng phất như vậy là có thể chân chính chạm vào hắn.
Ngày kế
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Ngụy Anh mỉm cười, từ trong mộng tỉnh lại.
Suốt một ngày, Ngụy Anh đều như đang đi trên mây mềm, phiêu đến không biết đông nam tây bắc.

Trong đầu óc chỉ có một ý niệm.
Lam Trạm! Muốn gặp ngươi! Muốn gặp vô cùng!.