Đưa cho Mai tỷ phiếu thực phẩm và tiền, Lâm Thanh Hòa liền đi về.
Về đến nhà vẫn còn sớm, nhưng thời gian này lại phải cho heo ăn lần nữa. Hai con heo ở sau nhà giờ đã lớn rồi, đói bụng rất nhanh.
Cô bận rộn một hồi thì mẹ Chu ôm tiểu Tô Thành qua.
Đặt tiểu Tô Thành ở trong phòng cho bé tự chơi một mình, mẹ Chu đi ra giúp đỡ Lâm Thanh Hòa một tay.
Lâm Thanh Hòa nói: "Cũng không còn bao nhiêu việc, cứ để ta làm, mẹ đi nghỉ ngơi đi"
Mẹ Chu nói: "Không cần nghỉ ngơi, chỉ là ôm một đứa bé thì mệt được bao nhiêu"
Lâm Thanh Hòa giao việc nấu thức ăn của heo cho bà: "Sao buổi sáng cha không qua ăn?"
"Buổi sáng cha ngươi ăn ở nhà được rồi" Mẹ Chu sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
"Buổi tối mẹ phải ôm Tô Thành đi bú sữa, buổi sáng đừng dậy làm việc. Cứ kêu cha qua đây ăn là được, không nhọc nhằn gì cả, ta tiện thể làm cho Chu Thanh Bách luôn mà" Lâm Thanh Hòa nói.
Cô không có thương lượng điều này với Chu Thu Bách, nhưng hai vợ chồng đều nghĩ giống nhau.
Bữa trưa và bữa tối đều qua đây ăn, chẳng lẽ còn tiếc bữa sáng sao?
Mẹ Chu nghe vậy liền cười nói: "Vậy được, chờ cha ngươi về ta sẽ nói với hắn"
"Buổi trưa ta mang cơm qua rồi nói với cha luôn!" Lâm Thanh Hòa nói.
"Được" Mẹ Chu gật đầu cười.
Lâm Thanh Hòa lấy thịt ra bằm. Buổi trưa cô làm bánh xuân ăn, dùng thịt này làm nước sốt, mùi vị thì khỏi phải nói.
Mẹ Chu nhìn thấy nhưng không nói gì.
Bà đã tính xa cho tương lai của ba đứa cháu trai rồi, vợ lão tứ muốn sống như thế nào thì sống! Ba đứa cháu trai của bà cứ để ông bà nội này lo.
Hơn nữa, vợ lão tứ có thể ăn thịt khi có mặt ông bà ở đây. Điều này cho biết cô không hề để tâm đến việc bọn họ ăn. Sẽ không vì ông bà có ở đây mà tùy tiện làm đại món ăn nào đó, bình thường ăn như thế nào thì bây giờ vẫn ăn như vậy.
Mẹ Chu còn có thể nói được gì nữa?
Dù cho thời tiết không còn thích hợp để ăn bánh xuân, nhưng bánh xuân ăn vẫn ngon như thường.
Nhân bên trong có dưa leo, thịt bằm thơm ngát, hành lá xắt nhỏ.
Còn có một nồi canh cà chua trứng, ăn xong là thấy cả người thư thái.
Lâm Thanh Hòa nói với cha Chu, buổi sáng ông cứ đến nhà ăn sáng.
Cha Chu cười, nói buổi sáng Chu Thanh Bách cũng nói như vậy giống cô.
Chu Thanh Bách cười nhìn vợ hắn, quả nhiên hắn và vợ hắn có thần giao cách cảm.
Lâm Thanh Hòa cũng cười, thấy bọn họ đã ăn no say, cô liền thu dọn chén đũa về nhà.
Trận thu hoạch mùa thu này quả thật mệt chết người.
Vài ngày sau, nhà Lâm Thanh Hòa hầm thịt gà ăn.
Cả gia đình vây quanh ăn chung, nửa tháng ăn một con, một vụ thu hoạch vụ thu ăn hai con.
Mẹ Chu cũng uống canh và ăn không ít thịt gà.
Thu hoạch vụ thu xong, tối hôm đó tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Chu nằm trên giường, nói: "Không trách nhìn vợ lão tứ lại gầy như vậy, ta thấy mỗi bữa cơm nó ăn chả bao nhiêu"
Bởi vì ăn chung nên bà mới thấy được, mỗi bữa cơm chỉ ăn một chén, nửa chén hoặc một chiếc bánh màn thầu. Con thích ăn rau xanh, tất cả thịt thà gì đều nhường cho lão tứ với ba đứa con trai ăn.
"Vợ lão tứ không tệ" Cha Chu cũng có cùng quan điểm.
Từ khi lão tứ xuất ngũ, vợ lão tứ liền thay đổi. Như bây giờ cũng rất tốt, dựa theo những bữa ăn như thế này thì không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Nhưng bà nhà mình thì có thể ăn bao nhiêu? Còn không phải đều vào bụng của lão tứ và mấy đứa cháu trai à?
Bà có mất mát cái gì đâu?
Mẹ Chu gật đầu.
Nếu nói vợ lão tứ giả vờ là không có khả năng. Vợ lão tứ căn bản không thèm giả vờ trước mặt hai ông bà để làm gì. Từ trước đến giờ luôn thẳng thắng, chẳng sợ chuyện gì.
Thứ cô ăn nhiều nhất là trái cây và rau, bà thường xuyên thấy thấy cô cầm cà chua hoặc một trái dưa leo ăn.
"Hiện tại Chu Bách không còn nhỏ, nhưng sao bụng của vợ lão tứ lại chẳng thấy động tĩnh nhỉ?" Mẹ Chu nói.
Cha Chu nói: "Đều có ba đứa con trai rồi, hay là đừng sinh nữa, kêu nó đi buộc ga-rô đi"
Bọn họ tiết kiệm bao nhiêu cũng không đủ cho cháu trai mình, còn muốn thêm nữa à.
"Con trai thì đủ rồi, còn con gái không phải chưa có sao" Mẹ Chu nhỏ giọng nói.
"Ngươi có thể cam đoan sẽ là con gái à, nếu là con trai thì sao?" Cha Chu nói.
Mẹ Chu muốn nói nếu có thì cứ sinh, ai lại ngại nhà có nhiều con trai.
Nhưng nghĩ đến vợ lão tứ, bà không nói gì nữa, bụng của vợ lão tứ sẽ không chịu thua kém ai đâu.
Nếu như có bầu, khả năng cao sẽ là con trai.
Cho dù hai người bọn họ có tiết kiệm thì vẫn không đủ tiền sính lễ cho bốn đứa cháu. Dù sao cũng đã hơn sáu mươi tuổi, làm không được vài năm nữa.
Không biết cha mẹ chồng đang phiền nào vì tương lai của các con mình. Bên này, Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách lật qua lật lại như rán cá, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng vẫn không quên nói với Chu Thanh Bách: "Ngươi không thể tiết kiệm tinh thần, nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ta đây cũng là đang nghỉ ngơi" Chu Thanh Bách ôm cô.
Lúc này đã là cuối tháng mười, trời có chút lạnh, bị hắn ôm cũng coi như không quá nóng, Lâm Thanh Hòa buông hắn ra, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, những chuyện lặt vặt sau nhà giao cho ngươi làm!"
Thu hoạch vụ thu xong, nhiệm vụ của ai thì quay về người nấy.
Chu Thanh Bách đồng ý, nói về việc đi bệnh viện kiểm tra.
"Đợi tới mùa đông rồi hãy nói" Lâm Thanh Hòa chỉ có thể nói như vậy.
Mùa đông tới, đến lúc đó giải thích cho hắn biết, chớ có khiến người đàn ông này tức giận.
Dù sao cô rất rõ ràng hắn rốt cuộc khao khát có con gái nhiều cỡ nào. Nếu như có thể, cô kỳ thực cũng muốn chịu đau, sinh cho hắn một đứa con gái.
Thế nhưng không có cách nào khác.
"Mau ngủ thôi" Lâm Thanh Hòa nói.
Ngày mai sẽ chia lương thực, cô phải lấy thêm để đem bán kiếm lời.
Chia lương thực là một chuyện lớn trong thôn, Lâm Thanh Hòa gọi Chu Đông đi cùng.
Đợi lát nữa có thể chở lượng thực về bằng xe đẩy của Chu Đông.
Cha mẹ Chu còn đem phần lương thực của mình cho Chu Thanh Bách, để cho hắn đem về nhà luôn.
Đúng vậy, trực tiếp mang về nhà con trai lão tứ.
Lâm Thanh Hòa chứng kiến Chu Thanh Bách lấy ra công điểm của cha mẹ chồng: "..."
Cô không muốn chăm lo bữa cơm của hai vợ chồng già đâu nha. Không phải do thu hoạch mùa thu quá bận rộn, giúp đỡ nấu một chút đồ ăn cô còn làm được, một công đôi việc thôi.
Nhưng có vẻ hai vợ chồng già đều cho rằng sau này đều đến nhà cô ăn rồi.
Lâm Thanh Hòa nhìn dáng vẻ đương nhiên của hắn, trong lòng nói, dù sao cô với tên đàn ông này cũng có khoảng cách thế hệ mấy đời rồi. Cô có thể nói gì, còn có thể nói gì nữa?
Nhận thôi!
Chỉ cần mẹ Chu đừng can thiệp việc cô nấu ăn, nấu đồ ăn gì, có bao nhiêu phô trương xa xỉ là được. Nếu như can thiệp, vậy thì mọi chuyện sẽ trở về nguyên dạng.