Đồng thời thông qua phương pháp bài trừ, lòng mừng khấp khởi nghĩ bản thân chính là người khiến bệ hạ ghen tỵ!
Buổi sáng thức dậy, An Cẩn vô thức nhìn xuống đáy hồ, trong khoảnh khắc quay đầu, cậu đột nhiên nhớ ra vảy đuôi đã thay xong rồi!
Cậu đang định quay đầu lại thì ánh mắt chợt lướt thấy một tia sáng, cậu sửng sốt vội vàng nhìn qua.
Một mảnh vảy cá rộng chưa đầy 1cm lặng lẽ chìm dưới đáy nước.
An Cẩn vô thức chạm lên mặt, nhanh chóng chạm vào một nơi có xúc cảm mềm mại bên má phải.
Cậu hít sâu một hơi, bơi xuống đáy hồ nhặt vảy cá lên rồi vào nhà vệ sinh.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương, sáp lại gần nhìn nơi rụng vảy kia, vảy mới cũng là màu xanh trắng nhưng còn nhạt hơn cả màu ở đuôi, gần như là màu trắng.
Khi Norman bước vào phòng người cá, trông thấy tư thế của người cá nhỏ thì hơi sửng sốt.
Đầu cậu hơi nhô ra một chút, từ hai mắt trở xuống hoàn toàn bị thành bể che chắn, giống hệt với hôm quyết định mặc váy.
Hắn đoán: "Váy đuôi cá rách rồi à?" Sau đó đi đến tủ quần áo, trong đó treo một dãy dài váy đuôi cá đủ loại màu sắc, nhiều nhất là màu xanh lam.
An Cẩn lắc đầu: "Không phải."
Cậu suy nghĩ một lúc, cũng không thể cứ trốn thế này mãi được, hạ quyết tâm thò đầu ra.
Norman lập tức phát hiện ra vảy trên mặt người cá nhỏ rơi mất một mảnh, nghiêm túc hỏi: "Khó chịu không?"
An Cẩn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Xấu xí."
Trong mắt Norman chợt thoáng qua ý cười, thầm nghĩ tuy rằng người cá nhỏ không thích đồ trang sức nhưng vẫn yêu cái đẹp giống những người cá khác.
Hắn nghiêm túc nói: "Không xấu."
Mặc dù An Cẩn cảm thấy đây chỉ là an ủi nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Norman thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, dù sao tôi cũng không dọa được người khác."
Cậu dừng một chút lại nói: "Hy vọng khả năng chấp nhận của ông Hornard cũng tốt như anh."
Hornard phản ứng dữ dội hơn Norman, lo lắng sức khỏe của người cá nhỏ có vấn đề, may mà kết quả kiểm tra cho thấy cậu rất khỏe mạnh.
Sau khi Hornard và Norman rời đi, An Cẩn vào thế giới ảo làm việc rồi luyện tập như thường ngày.
Dị năng nước của cậu đã đạt trạng thái đỉnh điểm của cấp hai, hai ngày này sẽ có thể thăng cấp.
Norman trở lại quân bộ, phó quan báo cáo lại rằng đơn kháng án của hắn đã được tiếp nhận, hôm nay sẽ có kết quả.
Thế là buổi trưa, khi cư dân mạng còn đang thảo luận không chút e dè xem rốt cuộc ai là người đã thăng cấp trong hoàng cung, Viện Nghiên cứu Khoa học và Hiệp hội Bảo vệ Người cá đã chia nhau đưa ra thông báo, nói rõ bệ hạ không hề làm hại người cá.
Toàn bộ quá trình kháng cáo được công khai hoàn toàn trên mạng.
Cư dân mạng bày tỏ nghi ngờ với đơn kháng cáo cách hơn nửa năm của bệ hạ, mà lúc trông thấy một thông báo khác của Hiệp hội Bảo vệ Người cá thì không khỏi có suy đoán.
Bệ hạ thông qua chứng nhận tư cách của Hiệp hội Bảo vệ — Có thể tiếp nhận chuyển tặng người cá.
Cư dân mạng còn chưa kịp phỏng đoán xem bệ hạ muốn tiếp nhận người cá nhà nào thì Đường Lẫm đã đăng một bài đăng: "Bệ hạ và An An vô cùng hợp nhau, chung sống rất hữu hảo, vậy nên tôi quyết định tặng An An cho bệ hạ."
Norman lên tài khoản cá nhân vạn năm không dùng đến, bày tỏ sự cảm ơn.
Hornard biết tất cả, mặt không cảm xúc nghĩ.
— Ồ, hóa ra bệ hạ tự ghen với chính mình.
Cư dân mạng thì nhao nhao thả chanh dưới bài đăng của Norman, đương nhiên cũng có người nghi ngờ việc Đường Lẫm chuyển tặng người cá thuần sắc là không đơn giản, thế nhưng hai bên thủ tục đầy đủ, Hiệp hội Bảo vệ theo sát cả quá trình, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chuyển tặng.
Fan vốn yêu cầu An An mở livestream, chia sẻ ảnh của An An, giờ đều tụ tập dưới bài đăng của Norman.
Norman hoàn toàn phớt lờ.
Hắn trực tiếp đáp trả những nghi hoặc của cư dân mạng trong hai ngày qua trên kênh chính của bệ hạ: "Người thăng cấp trong hoàng cung là tôi, SS lên SSS, có thể thăng cấp là do tinh thần lực sung mãn. Vậy nên tại đây, tôi rất cảm ơn An An."
Trong chốc lát cả tinh võng đều rúng động.
Tinh thần lực sung mãn thì có thể khôi phục cấp bậc nguyên bảo sao?
Ngay sau đó có rất nhiều người tài bị giáng cấp đồng loạt bình luận nhắn tin vào trang web chính thức của hoàng cung và quân bộ, tha thiết xin bán thuốc xoa dịu A ra ngoài.
Buổi tối hắn nói chuyện chuyển tặng với người cá nhỏ, quan sát phản ứng của cậu.
An Cẩn nghi hoặc nhìn hắn: "Như nhau mà, Đường Lẫm cũng là anh." Cậu suy nghĩ rồi lại nói, "Như vậy rất tốt."
Nói xong còn gật đầu một cái, tỏ vẻ khẳng định.
Ánh mắt Norman thoáng qua ý cười, rõ ràng người cá nhỏ là cố ý khen hắn, hắn cũng cảm thấy bản thân hơi khó hiểu, hắn muốn người cá nhỏ phản ứng thế nào đây?
Buổi sáng, sau khi An Cẩn xác định Norman đã rời đi thì vào thế giới ảo loại bỏ tạp chất thịt xiên, sau đó offline.
Cậu vào nhà vệ sinh, ngồi dựa vào cửa rồi lấy ra một viên thú hạch cấp ba.
Một giờ sau, màu xanh lục của thú hạch mà cậu cầm trong tay dần tối đi, ở giữa xuất hiện một ít vết nứt.
Cậu mở mắt thở nhẹ một hơi, sau khi thấy biển tinh thần lại mở rộng một lần nữa, mắt sáng lấp lánh — Dị năng nước của cậu tăng đến cấp ba rồi!
Thế nhưng do vừa thăng cấp nên giá trị tinh thần lực còn dư lại rất ít, cậu lấy thêm một viên thú hạch cấp hai ra chuẩn bị hấp thu năng lượng, khôi phục một chút tinh thần lực.
Song khi ánh mắt nhìn tới bàn tay, cậu sững sờ.
Móng tay dài của cậu biến mất rồi!
Lúc này đôi bàn tay thon dài trắng nõn, móng tay trơn nhẵn, độ dài tương đương đầu ngón tay, thoạt nhìn giống hệt tay con người.
Trước đó sự chú ý của cậu đều đặt vào thăng cấp, bây giờ chú ý đến tay mới phát hiện móng tay hơi ngứa.
Trong lòng cậu chợt căng thẳng, lật tay quan sát móng tay, cũng chẳng quan sát ra được gì.
Thế nhưng ngón tay vẫn hơi ngứa, cậu không nhịn được bóp thịt ngón trỏ.
"Cạch..." Một tiếng vang rất khẽ, kèm theo âm thanh đó là móng tay ngón trỏ vươn dài ra trong nháy mắt, dài cỡ hơn 3cm.
Móng tay gần như trong suốt mang theo ánh kim loại, rất mỏng, nhưng vừa nhìn sẽ nhận thấy ngay nó vô cùng sắc bén.
An Cẩn ngây người vội thả đầu ngón tay ra, hai giây sau móng tay rút ngắn, chỉ dài ngang bằng đầu ngón tay nhau.
An Cẩn giơ tay ra trước mặt, gạt nhẹ bụng ngón tay, cậu thấy phần giữa móng tay và da thịt có một khe cực nhỏ, không nhìn thế này thì căn bản không thể phát hiện ra.
Cậu trầm tư suy nghĩ rồi lại bóp đầu móng tay, theo đó có một tiếng "cạch" rất khẽ gần như không thể nghe thấy được vang lên, móng tay dài ra trong nháy mắt.
An Cẩn thả ra, móng tay lại rụt trở lại.
Cậu nhìn đầu ngón tay, thầm nghĩ có thể rút lại cũng không tệ lắm, sinh hoạt sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cậu lại bóp đầu ngón tay, cảm nhận cảm giác móng tay dài bắn ra.
Sau khi thử vài lần, cậu phát hiện thực ra không cần bóp, chỉ cần ngón tay dùng lực thì móng tay sẽ tự động bắn ra, khi thả lỏng sẽ lại thu vào, rất trí năng.
Sau khi luyện thành thạo xong, An Cẩn lấy viên thú hạch cấp hai ra.
Sau khi hấp thu, cậu khôi phục gần một nửa tinh thần lực, cậu không tiếp tục hấp thu năng lượng thú hạch nữa mà chỉ đợi nó tự khôi phục.
Cậu nằm sấp trên phao bơi con cua, mở trí não chọn một con cua hấp.
Sáng sớm cậu đã loại trừ toàn bộ tạp chất trong cua và nguyên liệu của bữa sáng, lúc này chỉ chờ đầu bếp hấp xong đưa tới thôi.
Mười phút sau, đầu bếp đưa cua hấp xong kèm thêm nước chấm đến phòng người cá.
An Cẩn bơi tới bờ hồ, nhanh chóng vươn tay dùng bụng ngón tay thử nhiệt độ, cảm giác hơi nóng nên bèn chuyển vận dị năng nước, dùng quả cầu nước bọc lấy con cua.
Qua một lúc, ngón tay cậu xuyên qua quả cầu nước cảm nhận nhiệt độ của con cua, cảm thấy không bỏng tay nữa thì thu dị năng lại.
Cậu thuần thục mở vỏ cua ra, mùi gạch cua nồng đậm phả vào mặt, đôi mắt cậu cong cong, múc một thìa đầy ắp ăn trước một miếng, sau đó dùng móng tay gỡ cua.
Sau khi gỡ hết chân cua ra, cậu cầm một cái càng cua lớn đặt lên đĩa rồi duỗi ngón trỏ ra, ngón tay hơi dùng sức khiến móng tay vụt bắn ra.
Cậu như thường lệ cắt từ đầu tới cuối, chia càng cua ra làm hai.
Lúc này cậu kinh ngạc phát hiện, móng tay mới tuy nhìn thì có vẻ mỏng hơn móng tay cũ nhưng lại sắc bén hơn, độ cứng cũng rất cao.
Buổi tối khi Norman vào phòng người cá, hai tay An Cẩn vắt trên bờ, móng tay dài đều lộ ra hết.
Cậu vốn muốn để Norman chú ý thấy móng tay của cậu đổi màu trước, sau đó mới nói cụ thể cho hắn biết móng tay của cậu đã thay đổi thế nào.
Dù sao ngày nào cũng gặp mặt Norman, kiểu gì Norman cũng sẽ nhìn thấy thôi.
Thế nhưng dường như Norman có tâm sự, có vẻ tâm trạng không ổn lắm, cứ nhìn cậu cậu muốn nói rồi lại thôi, không hề nhận ra móng tay cậu đã thay đổi.
An Cẩn nghi hoặc nhìn Norman, chủ động hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì à?"
Norman đối diện với đôi mắt xanh lam trong veo của người cá nhỏ, nắm chặt tay lại, mặt dù cực kỳ không muốn nhưng hắn vẫn quyết định hỏi ý kiến người cá nhỏ xem sao.
Hắn nói chuyện người cá nhỏ sắp tiến vào kỳ động dục, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cậu có muốn tìm một người cá trải qua cùng cậu không?"
An Cẩn sững người, quả thực cậu từng nghe nói động vật có kỳ động dục, nhưng khi từ này dùng trên người cậu thì cậu vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Trải qua? Chắc không phải như cậu nghĩ chứ!
Cậu vội lắc đầu: "Tôi không muốn!" Cậu khẩn trương nhìn Norman, "Anh sẽ không để tôi... Phối giống, đúng không?"
Norman: "Tất nhiên là không." Hắn nhăn mày nhìn người cá nhỏ, "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
An Cẩn mím môi, không thể giải thích rằng trước đó cậu đã nghe được người khác đề nghị với Norman, dù sao khi ấy Norman vẫn nghĩ cậu không hiểu tiếng tinh tế.
Cậu nhỏ giọng nói: "Trên tinh võng có rất nhiều người bàn tán về người cá."
Cậu ngửa đầu nhìn Norman, ngữ khí kiên định: "Tôi không cần người cá..." Cậu xấu hổ dừng một chút, "... Trải qua cùng tôi."
Nội tâm Norman vui vẻ, nhưng nghĩ đến tư liệu tra được lúc trưa thì không muốn giấu người cá nhỏ: "Kỳ động dục đầu tiên của người cá sẽ tương đối khó chịu."
Hai má An Cẩn nóng bừng, cậu cụp mắt, thảo luận vấn đề này với Norman thực sự khiến cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cậu chậm rãi nói: "Tôi không sợ."
Norman xác định thái độ của người cá nhỏ, rất vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ giúp cậu."
An Cẩn mở to mắt, mặt nóng như muốn bốc lửa: "Không cần!"
Norman: "Tiểu Ngân có kinh nghiệm, mai tôi bảo Mục Thần đưa Tiểu Ngân tới, cậu bảo Tiểu Ngân truyền kinh nghiệm cho cậu."
An Cẩn khẽ thở phào, hóa ra là giúp kiểu này à.
Nghĩ đến việc học hỏi kinh nghiệm từ Tiểu Ngân, vành tai cậu không khỏi đỏ lên.
Cậu vô thức muốn từ chối nhưng lại nghĩ bản thân là người cá mới vào nghề, không hiểu rõ về người cá, ngộ nhỡ trong kỳ động dục mà xảy ra việc cậu không ngờ tới thì càng xấu hổ hơn.
Thế là cậu nhỏ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Chiều hôm sau khi gần đến giờ Norman trở về, tâm trí An Cẩn không khỏi rối bời, tầm mắt cậu dừng trên màn hình, trong mắt phản chiếu từng dòng phụ đề nhưng thực tế cậu chẳng nhớ được chữ nào.
Chỉ cần nghĩ tới chủ đề cần trao đổi với Tiểu Ngân tối nay, cậu không nhịn được cuộn đuôi lên, hận không thể vùi mặt vào trong tóc.