Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 30

Chương 30: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E11.


Sắc mặt của Lê Tiệm Xuyên thay đổi liên tục.


Hắn đoán được vài thứ nhưng lại thiếu bằng chứng then chốt, có lẽ nên nói là thiếu một sợi rễ then chốt để xâu chuỗi tất cả lại với nhau.


Trong lúc tiếp tục kiểm tra thi thể trước mặt, Lê Tiệm Xuyên nghĩ về tất cả các chi tiết từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến bây giờ, khi hắn định quay lại nói với Ninh Chuẩn chuyện điện thoại vệ tinh thì chợt thấy lành lạnh.


Cái lạnh này không phải cái lạnh khô của gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, mà là như có vô số băng tuyết rót vào trong cơ thể, vừa rét buốt đến tận xương, vừa run bần bật ẩm ướt.


Lê Tiệm Xuyên biết rõ cơ thể mình như lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể giảm xuống không quá nhiều, nhưng cũng không bình thường.


Hắn sờ lên trán mình, không nóng, mà là lạnh buốt, không còn ấm như trước đó.


"Anh sao vậy?" Ninh Chuẩn từ từ khép lại lồng ngực của Triệu Quang Huy, lau tay ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy động tác của Lê Tiệm Xuyên.


Ninh Chuẩn chuyển mắt, bước qua thi thể, đi tới.


Sau đó theo quán tính dựa vào người Lê Tiệm Xuyên như không có xương.


Thế nhưng, cơ thể vẫn chưa tựa vào vai Lê Tiệm Xuyên, Ninh Chuẩn đã khựng lại, mắt đào hoa nheo lại, thấp giọng nói: "Hình như người anh đang tỏa ra hơi lạnh."


Ninh Chuẩn đưa tay chạm vào lỗ tai Lê Tiệm Xuyên, bị lạnh đến khẽ run lên.


Nhận thức của Lê Tiệm Xuyên rất tinh tế và nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận được độ ấm và nhiệt lượng của cơ thể mình đang xói mòn điên cuồng.


Ban đầu có thể không để tâm, nhưng khi thời gian trôi qua, cơ thể của hắn dần trở nên lạnh lẽo, không khí xung quanh dường như cũng biến thành một lớp tuyết dày đè nén, cản trở hô hấp của hắn.


"Không có gì đâu." 


Lê Tiệm Xuyên đè xuống cảm giác khó chịu, dùng cơ thể che lại điện thoại, đưa nó cho Ninh Chuẩn, "Xem cái này trước đi."


Ninh Chuẩn cầm lấy điện thoại.


Lê Tiệm Xuyên nâng mắt quét nhìn tiến độ của những người khác trong lều, không ngờ lại phát hiện thanh niên tàn nhang ở cách đó không xa đang cởi quần áo của thi thể rồi mặc vào người, cơ thể cậu ta hình như đang run rẩy.


"Hình như nhiệt độ đang hạ thì phải."


Tôn Sướng chợt nói, "Chúng ta tìm vài cái lều trống để nghỉ ngơi đi, chỉ có khu trại này là ấm thôi. Cũng tiện điều tra nữa, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy chúng ta."


Trong lúc nói, hàm răng của Tôn Sướng đánh lập cập, phần cằm cũng rụt vào trong cổ áo.


"Bộ lạnh lắm hở?" Thanh niên tóc đỏ số 2 tỏ vẻ khó hiểu, "Tôi thấy bình thường mà, không thì anh học theo cậu ta mặc thêm áo đi."


Thanh niên tóc đỏ hất cằm về phía thanh niên tàn nhang.


Lúc này, Trịnh Tường đi kiểm tra thi thể được đặt riêng ở lều bên cạnh đã trở về.


Vừa vào thì đã mất hứng lắc đầu: "Không có phát hiện gì hết, thi thể chết vùi trong tuyết, đặc trưng rất rõ. Tôi có mang về đồ lục soát được trên người thi thể đây."


Trịnh Tường vỗ nhẹ vào cái túi leo núi phía sau lưng, rất cẩn thận.


"Chúng ta vẫn chưa biết được tình hình hiện tại." Trịnh Tường ngồi xuống tấm chăn nỉ, trông hơi uể oải, "Manh mối hiện nay chúng ta có được là hai: Sự bất thường của khu trại đối với chúng ta và mấy thi thể kia. Từ hai khía cạnh này thì coi như cũng chẳng thu hoạch được gì."


Vài người chơi lục tục kiểm tra xong, ngồi dựa vào cửa lều.


Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn liếc nhìn nhau, ấn vào điện thoại vệ tinh trong tay: "Không thể nói là không có thu hoạch."


"Tôi tìm được chiếc điện thoại vệ tinh này trên thi thể tôi, có một tin nhắn được gửi tới cách đây hơn một giờ, nội dung giống y đúc với tin nhắn bầu chọn mà chúng ta nhìn thấy trước đó, người gửi cũng là Hàn Thụ, chỉ là tin nhắn đã được đọc."


Lê Tiệm Xuyên đưa điện thoại vệ tinh ra phía trước, để tiện cho mọi người nhìn thấy.


Trịnh Tường dẫn đầu xít lại gần, ấn hai lần rồi xem tin nhắn, vẻ mặt có hơi khó coi: "Dựa theo những gì chúng ta trải qua trước đó, thời gian nhận được tin nhắn này hẳn là lúc gặp phải tuyết lở."


Vài ánh mắt dạo một vòng trên màn hình điện thoại phát sáng.


Một số người chơi như đang có suy đoán riêng, mặt đăm chiêu, mày cau chặt.


Trịnh Tường quan sát phản ứng của mọi người, lúc đang muốn tỏ vẻ lãnh đạo lên tiếng thu xếp trước nhất, Trịnh Tường đã phát hiện Tôn Sướng ngồi cạnh đột nhiên hít thở hổn hển, tiếng thở càng lúc càng lớn, như thể đang bị thứ gì đó đè ép làm cho Tôn Sướng buộc phải cố sức thở gấp như cái ống bễ nứt, sử dụng cả miệng lẫn mũi.


"Tôn Sướng, cậu sao vậy?" Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Trịnh Tường sửng sốt, nhưng không tùy tiện chạm vào Tôn Sướng.


"Lạnh... lạnh, thở không ra... hơi..." Tôn Sướng không còn ngồi vững, người nghiêng qua một bên chống hai tay lên đất, cơ thể run rẩy kịch liệt, cả người như con cá chết chìm, hít thở khó khăn.


"Chuyện gì thế?" Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


"Sao giống bị bệnh hen suyễn vậy... Ở đây có lạnh đâu ta..."


Thanh niên tóc đỏ số 2 và Trịnh Tường cũng không rõ nguyên do, nhanh chóng đứng dậy cách xa Tôn Sướng một chút.


"Các người không thấy lạnh chút nào thật hả?" Thanh niên tàn nhang bọc hai lớp áo giữ ấm khó hiểu nhìn về phía Trịnh Tường và số 2, cậu ta đã hơi run cầm cập, song rõ ràng không lạnh cóng như Tôn Sướng, chỉ là sắc mặt trắng bệch của cậu ta trông có hơi đáng sợ trong đêm tối, tiếng hít thở cũng hơi gấp gáp.


"Không lạnh." 


Trịnh Tường nhận ra bất thường, "Rốt cuộc có chuyện gì thế, mấy cậu đụng phải cái gì à?"


Nếu một người kỳ lạ thì có thể là vấn đề cá nhân, nhưng hai người thì không hề bình thường.


Vào lúc này, Lê Tiệm Xuyên sau khi quan sát bốn người một hồi cũng lên tiếng: "Tôi cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống, hô hấp cũng hơi khó khăn, mỗi lần hít vào cứ như hít phải bông tuyết."


Số 2 nhìn hắn đã cởi bỏ một lớp áo giữ ấm nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường nên hoài nghi nói: "Anh cũng lạnh sao?"


Lê Tiệm Xuyên quá lười để chú ý đến cậu ta, gương mặt bởi vì lạnh nên trông càng sắc sảo hơi thay đổi: "Tôi thấy tình trạng này có hơi giống với lúc bị vùi dưới tuyết lở..."


"Thi thể có vấn đề!" Trịnh Tường suy đoán.


"Không... không đúng." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Tôn Sướng như chậm đi một chút, run rẩy lắc đầu, răng đánh lập cập, ngắt quãng nói, "Nếu như... nếu như thi thể có vấn đề, vậy tại sao... chỉ có ba người bọn tôi... gặp tình trạng này... Bốn, bốn người các người vẫn bình thường... Chỗ khác biệt... lớn nhất giữa chúng ta... có lẽ là... nơi này có thi thể... của bọn tôi..."


Số 2 mờ mịt: "Không phải do thi thể... Có lẽ anh đã kích hoạt điều kiện tử vong nào đó khi chạm vào thi thể, nhưng toàn bộ thi thể ở đây đều là thành viên của đội Bắc trong lần rút thăm chia đội đầu tiên."


"Đội Bắc..." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Đôi mắt của thanh niên tàn nhanh run lẩy bẩy chợt thay đổi, quay phắt nhìn về phía tin nhắn trên điện thoại vệ tinh: "Nếu như đội Bắc đã chết thật, ví bằng chúng ta trả lời tin nhắn này và lựa chọn đội Nam còn sống, phải chăng có thể lấy được một vài đáp án từ Hàn Thụ hay không?"


Nói xong, thanh niên tàn nhang chìa tay chộp lấy điện thoại vệ tinh.


Thế nhưng, Lê Tiệm Xuyên đã cầm điện thoại trở về.


Hắn nhìn thẳng vào mắt thanh niên tàn nhang, giọng nói trầm lạnh: "Trước khi tôi đọc tin nhắn này thì nó đã được đọc. Cậu có biết ý nghĩa của việc toàn bộ thi thể vẫn ăn mặc chỉnh tề, vừa được đưa xuống núi và không bị lục soát qua không? Nói cách khác, ngoại trừ thi thể này của tôi thì không có ai chạm vào chiếc điện thoại vệ tinh này cả."


Bàn tay của thanh niên tàn nhang cứng đờ, nhất thời lạnh hết cả người.


Nhưng cậu ta ổn định lại, bình tĩnh thu tay về: "Tin nhắn được gửi tới lúc tuyết lở, hoặc có thể sau tuyết lở, thi thể của anh... chắc hẳn không thể ngồi dậy đọc tin nhắn được."


"Hơn nữa, người nhận được tin nhắn phải là người chơi chúng ta." Trịnh Tường bổ sung, "Điện thoại vệ tinh được phát cho người chơi, trên người hai thi thể khác có không?"


Tôn Sướng lập tức nói: "Tôi... có thói quen... để trong ba lô..."


Số 2 lập tức đứng dậy đi tìm. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Ngay sau đó, hai chiếc điện thoại vệ tinh khác được cầm tới, theo thứ tự là thanh niên tàn nhang và Tôn Sướng.


Điện thoại của bọn họ cũng nhận được một tin nhắn tương tự, cũng đã được đọc qua.


Người đã chết hết, thi thể lại nằm ngay bên cạnh, tin nhắn này... là ai đã đọc đây?


Nghi hoặc, càng nghĩ kỹ càng cảm thấy kinh khủng.


"Có lẽ chính chúng ta đã đọc tin nhắn này."


Lê Tiệm Xuyên thản nhiên nói, nhưng không giải thích gì thêm, chỉ bình tĩnh quan sát phản ứng của những người chơi ở đối diện.


Bọn họ dường như cũng nghĩ đến điều gì đó.


Nhưng không một ai nói chuyện.


Căn lều chìm vào im lặng trong vài phút.


Ninh Chuẩn chợt lên tiếng: "Anh, bọn mình tìm lều trống nghỉ ngơi một tiếng đi." Ninh Chuẩn giả vờ cực kỳ mệt mỏi, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn dựa vào người Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên giữ Ninh Chuẩn lại, cúi đầu nhìn cậu ta, rồi mặc kệ ánh mắt và vẻ mặt của những người chơi khác, kéo mở cửa lều đi ra ngoài, rất có phong cách chuyện tôi tôi làm.


Tạ Trường Sinh theo sát phía sau, không hề che giấu chuyện ba người ở cùng một team.


Cửa lều đóng lại một lần nữa, ngăn cách những ánh mắt ẩn giấu đủ loại tâm tư.


Ba người rời khỏi căn lều được coi như nhà xác, sau đó chui vào lều của Lê Tiệm Xuyên.


"Manh mối không có bao nhiêu, có cần tách khỏi bọn họ không?"


Khi vừa vào lều, Lê Tiệm Xuyên lập tức tìm quần áo dự phòng rồi trùm lên người Ninh Chuẩn, sau đó lại tìm cho mình hai bộ khác.


Tuy hắn thấy lạnh và khó thở, nhưng nhờ vào những đợt huấn luyện cường độ cao trong quá khứ, hắn đã có được khả năng điều chỉnh và chịu đựng rất cao đối với việc cơ thể bị khó chịu, vì thế không đến mức phản ứng quá rõ.


"Không cần thiết." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Cặp mắt đào hoa lập lòe ánh sáng, Ninh Chuẩn nhếch môi.


Cậu ta đã mặc xong quần áo giữ ấm, lại giơ tay mở một cái áo khoác, sau đó bổ nhào người về phía trước, bọc luôn cả mình và áo khoác lên người Lê Tiệm Xuyên, ôm hắn thật chặt từ phía sau, bị hơi lạnh trên người hắn làm cho run run.


"Lạnh quá." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Ninh Chuẩn thì thầm.


"Chê lạnh thì buông ra đi."


Lê Tiệm Xuyên mất kiên nhẫn kéo Ninh Chuẩn ra, song lại bị hai cánh tay gầy siết chặc hơn.


Hơi thở ấm áp của Ninh Chuẩn thổi từ gáy đến tai, kèm theo giọng nói bình tĩnh.


"Chắc là bọn họ đã đoán được điều gì đó, có người đang muốn hành động, chúng ta đi trước để cho bọn họ ở đó đấu đá nhau."


Ninh Chuẩn nói, "Người chơi trong màn này đều là kẻ lão luyện, không tới giây phút cuối cùng thì không chịu lòi đuôi cáo đâu. Những gì bọn họ nói lúc này không hẳn đều là sự thật."


Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được độ ấm và trọng lượng ở sau lưng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có một vài phán đoán."


"Chà, anh nói nghe xem." 


Ninh Chuẩn như con lật đật lắc lư ôm lấy Lê Tiệm Xuyên, giọng điệu lười nhác.


Trong đầu Lê Tiệm Xuyên vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ, nhưng hắn biết Ninh Chuẩn không nhất định là vạn năng, cậu ta vẫn cần những đầu mối này của hắn, có còn hơn không.


Hắn chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, nói: "Trước nhất, chúng ta hiện chưa chết, đồng thời bảy người ban nãy đều là người chơi. Nhưng sau sáu tiếng sau thì không chắc."


Động tác lắc lư của Ninh Chuẩn có hơi chậm lại.


Lê Tiệm Xuyên lắng nghe tiếng hít thở chậm nhẹ của Ninh Chuẩn ở sau tai mình, tiếp tục nói: "Tầng trong và tầng ngoài tồn tại riêng biệt. Thế giới chúng ta đang ở hiện nay là tầng ngoài, chúng ta ở đây là chúng ta chân thực. Chỉ là chúng ta chân thực ở đây đang dần bị xóa sạch, có lẽ nói là đang dần bị thay thế."


"Suy luận này không phải vô căn cứ."


"Khởi nguồn của suy luận này có hai khía cạnh chính. Khía cạnh thứ nhất chính là cánh cửa phòng giam thứ hai. Tôi đến trước cánh cửa này hai lần và đưa ra hai câu trả lời khác nhau, sau đó bị nhốt vào phòng giam, mất tự chủ đọc lên câu hỏi, cùng lúc nhìn thấy bản thân theo chu kỳ đi tới trước cửa ___ thời gian ở đây có vấn đề."


"Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, tạm thời coi đó là Tương lai quyết định quá khứ."


"Nhưng đối với mốc thời gian bình thường thì là quá khứ quyết định hiện tại và tương lai. Ở cửa phòng giam, tôi của tương lai đặt ra câu hỏi, tôi của quá khứ trả lời. Và bởi vì trả lời nên bị giam lại, trở thành tôi của tương lai. Dòng lặp thời gian ở đây rất kỳ lạ."


"Lúc nghĩ đến chỗ này, tôi lại nghĩ tới vòng lặp do những con quái vật ở tầng trong chế tạo ra. Đây chính là khía cạnh thứ hai mà tôi muốn nói tới."


"Lúc ở tầng trong, thời gian của chúng ta rất hỗn loạn. Nhưng dù cho có hỗn loạn thêm nữa thì vẫn có thể khẳng định chúng ta tuyệt đối không ở lại đó quá hai ngày. Bởi vì chúng ta chỉ trải qua bữa tối Pandora một lần, Hàn Thụ thật nói trong bữa tối đầu tiên rằng chúng ta không cần tham gia bữa tối thứ hai."


"Hiện tại tôi cho rằng những lời nói này không chỉ đơn giản như ý nghĩa bên ngoài."


"Ngoài mặt anh ta đang nói buổi tối thứ hai ở lại trên núi, không cần quay về khu trại để dùng cơm; nhưng thật ra có thể anh ta đang ám chỉ chúng ta không kịp dùng bữa tối thứ hai."


"Bởi vì cuộc bỏ phiếu sáu tiếng kia."


"Khi việc này vừa xuất hiện ở tầng trong, nó đã khiến chúng ta trải qua ba lần bỏ phiếu, sau đó lại xuất hiện ở tầng ngoài. Nếu như tầng ngoài là thật, vậy có nghĩa lần bỏ phiếu này là thật. Những lần bỏ phiếu ở tầng trong kia không được tính."


Nghe đến đó, Ninh Chuẩn thấp giọng nói: "Anh cho rằng là tự chúng ta đọc tin nhắn, tầng trong và tầng ngoài có chỗ qua lại."


Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nhếch môi: "Tôi không biết tôi đoán đúng hay sai, nhưng tôi tự hỏi tại sao đám NPC của tầng trong lại mâu thuẫn như vậy. Vừa diễn tuồng chế tạo vòng lặp, vừa chỉ điểm cho chúng ta, để lộ sơ hở, để chúng ta phát hiện tầng trong là giả. Sau đó lại giống như xua đuổi, đưa chúng ta vào trong lối đi... Vậy trước đó bọn họ chế tạo vòng lặp để làm gì?"


"Nếu nói chỉ để kéo dài thời gian, tùy thích vui đùa thì e rằng không toàn diện."


"Có thể bọn họ cố ý gài bẫy chúng ta, dẫn dụ chúng ta bỏ phiếu. Trong ba phiếu của chúng ta, một phiếu chọn đội Bắc, hai phiếu chọn đội Nam. Mà hiện giờ ở tầng ngoài, toàn bộ đội Bắc đã tử vong."


"Đồng thời, ba người chơi bốc trúng đội Bắc trong lần rút thăm đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tử vong do tuyết lở."


"Căn cứ vào những điều này, tôi phán đoán cuộc bỏ phiếu ở tầng trong sẽ quyết định sự sống chết của đội ngũ ở tầng ngoài. Là kết quả bỏ phiếu quyết định sự sống chết, chứ không